Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 187: Trận Mỹ An (1)



Chương 187: Trận Mỹ An (1)

Mỹ An nằm tại xã Lộc Vĩnh, huyện Phú Lộc, Thừa Thiên Huế.

Hình dạng khu vực này giống một nửa mặt trăng dạng bán nguyệt nhô ra khỏi lục địa.

Đây là kiểu địa hình bán đảo mà các nước phương Tây đều ưa thích, vừa có thể lợi dụng ưu thế hải quân, vừa có thể đổ bộ, làm căn cứ t·ấn c·ông vào trong đất liền.

Với việc địa hình sát biển, Mỹ An được cho xây dựng một cảng nhỏ và trọng điểm thôn tập trung vào kinh tế biển.

Ở khu vực sát cảng có một thôn nhỏ với nghề đánh cá cùng đi biển truyền thống, tổng cộng khoảng tám trăm cư dân, hầu hết sinh hoạt lâu đời trên mảnh đất thân thương.

Trong một căn hộ bình thường vừa mới được xây mới bằng gạch men, người vợ tỉnh dậy từ sớm chuẩn bị ra thăm ổ gà mái đẻ sau vườn, kiếm ít đồ bồi bổ cho chồng.

Trước khi đi, cô ngó ngoái lại dưới chân giường, nơi đó đang chôn hũ tiền tiết kiệm mà gia đình chuẩn bị từ trước.

“Nghe thôn trưởng nói, quỷ tây dương đang đi c·ướp b·óc khắp nơi, mình phải giấu kỹ tài sản trước mới được.”

Lẩm bẩm trong miệng, cô nghĩ đến quần áo, vật dụng đều được gấp kỹ trong túi xách đặt bên tủ, chuẩn bị sẵn sàng mang theo bất cứ khi nào cần.

Mặc dù không ai nghĩ quỷ tây dương sẽ đến xứ khỉ ho cò gáy này nhưng người Việt vốn có tính cẩn thận, tư duy “cẩn tắc vô áy náy” tồn tại từ lâu.

Bỗng dưng, loa phát thanh đặt giữa thôn phát ra tiếng động:

- Loa loa loa loa!

- Bà con chú ý, giặc Pháp đang kéo người đến thôn Mỹ An chúng ta c·ướp b·óc, bà con ngay lập tức gói ghém đồ đạc s·ơ t·án, thả vật nuôi vào rừng, triều đình sẽ lo bồi thường toàn bộ.

- Loa loa loa loa, bà con chú ý, nhanh chóng s·ơ t·án, thả hết vật nuôi, mang theo đồ đạc rút lui đến nơi an toàn.

- Triều đình đã cử quân tới chi viện, mọi người có thể yên tâm.

Người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu, giống như những cư dân khác trong vùng.



Đây chính là sản phẩm mới của triều đình, loa phát thanh để tuyên truyền chính sách của lãnh tụ, đồng thời thông báo những việc quan trọng.

Công trình này gặp rất nhiều khó khăn và tốn kém khi khởi động nhưng Trần Tí quyết tâm đổ ra một triệu lượng bạc bố trí loa phát thanh tới hầu hết tất những vùng xa xôi hẻo lánh, đặc biệt là ven biển.

Loa phát thanh liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần, những người phụ nữ vốn dĩ muốn lên đường đi ngay nhưng đột nhiên lại do dự:

“Biết đâu giặc tây dương sẽ không làm gì mình!”

“Giờ bỏ chạy thì nhà cửa làm sao?”

“Vật dụng đã đủ chưa?”

Trong lúc những người phụ nữ còn chưa quyết định, xoay quần trong những lo toan khó hiểu thì cánh đàn ông đã bật dậy mang theo túi xách đựng đồ đạc ra ngoài cửa, đồng thời nói:

- Mau thả hết heo, gà ra và đuổi lên rừng, anh dùng đá đậy giếng nước, xong rồi bồng con lên xe.

Đây là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.

Phụ nữ tinh tế, cẩn thận, tỉ mỉ lo trước mọi thứ nhưng đến lúc cần quyết định thì tính trước toán sau, luống cuống không biết làm thế nào.

Ngược lại, người đàn ong nằm ngáy o o mặc kệ sự đời nhưng một khi có biến thì nhanh chóng đưa ra một quyết định với tốc độ cao nhất, mặc dù độ chính xách thì còn tùy.

Nhưng tối thiểu sẽ không để lỡ thời gian di tản.

Dưới sự phối hợp như vậy, cư dân thôn Mỹ An nhanh chóng dìu dắt nhau lên xe bò, xe ngựa kéo để di chuyển tới khu tị nạn.

Để lại một thôn trang vắng lặng không có cư dân, đồ ăn, thức uống.

Tất cả những tin tức này đến khinh khí cầu ở trên cao, họ giá·m s·át và đoán được người Pháp muốn đổ bộ vào g·iết người dân thôn Mỹ An sau khi nhìn thấy họ nấn ná bên ngoài.

Với kỹ thuật chế tạo đơn giản, Trần Tí đã chỉ thị cho cấp dưới thành lập binh chủng không quân và chế tạo khinh khí cầu từ sớm với khả năng theo dõi, trinh sát cùng đ·ánh b·om.



Đặc biệt, bởi vì vô tình nhìn thấy hàng mẫu trong một tựa game tên là “Red Alert” Trần Tí đã ngựa ngựa tô vẽ ngoại hình của khinh khí cầu trông như kiểu một con cá mập hung ác, tung tăng giữa bầu trời.

Trên khinh khí cầu, người lính dùng ống nhòm theo dõi, đối chiếu với bản đồ rồi gõ chữ trên máy điện tín:

- Báo cáo, quân Pháp đang thực hiện xuống thuyền nhỏ, chuẩn bị cho công việc đổ bộ vào thôn Mỹ An.

- Cầu cảng dự kiến sẽ được quân giặc thực hiện bốc dỡ vật tư, thiết bị cỡ lớn như pháo, thùng đạn được, vân van.

[Trong thực chiến, thuyền lớn không thể trực tiếp đổ bộ lên bờ được vì sẽ bị mắc cạn khi vào vùng nước nông, phải dùng xuồng, ca nô, thuyền nhỏ để đổ bộ nhanh chóng.]

[Cầu cảng là một loại công trình gần giống như cầu từ đất liền nhô ra giữa biển, dùng để tiếp nhận hàng hóa, vật tư, nhân sự trực tiếp từ tàu thuyền lớn ở vùng biển nước sâu.]

Báo cáo mà người lính trên khinh khí cầu gửi thẳng về cho tổng bộ và lực lượng không quân.

Từ tổng bộ, thông tin được truyền xuống cho các đơn vị có liên quan, trong đó có nhánh hải quân do Hoàng Hồng Hải chỉ huy.

Ở căn cứ Hải Quân, Hoàng Hồng Hải đọc báo cáo, nhíu mày suy tư:

- Quân giặc muốn t·ấn c·ông vào thôn Mỹ An sao?

Hoàng Hồng Hải lấy điếu thuốc lá trên bàn làm việc, châm lửa, rít một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng.

Kể từ khi thuốc lá du nhập vào Đại Việt, nó trở thành món đồ thiết yếu giảm bớt tâm lý căng thẳng của nhiều người mỗi khi vào trạng thái làm việc với cường độ cao.

Hút được nửa điếu, giống như nghĩ tới gì đó, ông ấy buột miệng lẩm bẩm:

- Không được, vợ mình mang thai rồi, mình phải kiêng dần thuốc lá.

- Tạp chí khoa học của bậc đại nho Hồ Thanh Trừng có nhắc đến thuốc lá gây hại cho sức khỏe, đặc biệt là trẻ em và phụ nữ.

Nói đoạn, Hoàng Hồng Hải dụi tắt thuốc lá, trầm mặc một lúc rồi hỏi cấp dưới:



- Thắng, em nghĩ chúng ta có nên xuất cảng truy kích không?

Đây là vấn đề ông ta suy nghĩ trằn trọc kể từ khi xác nhận tin tức quân địch muốn t·ấn c·ông vào các thôn làng ven biển.

Với niềm tự hào là q·uân đ·ội nhân dân với nhiệm vụ bảo vệ Đại Việt, Hoàng Hồng Hải rất muốn xông ra làm gỏi hết đám giặc tây dương hung hăng, ngang ngược.

Cấp dưới tên thắng đứng dậy, nghiêm giọng:

- Thưa thủ trưởng, em sẵn sàng ra trận bất kỳ lúc nào.

Nhưng Hoàng Hồng Hải lắc đầu:

- Anh quên mất, chú nổi danh cục xúc, làm sao suy tính kỹ càng được.

Hiển nhiên, ý Hoàng Hồng Hải hỏi là “có nên đánh hay không” chứ không phải “có dám đánh hay không”.

Xét về mặt lý thuyết, Binh Bộ đã có chỉ thị cho lữ đoàn hải quân số 3 do Hoàng Hồng Hải phụ trách bình tĩnh chờ mệnh lệnh thì anh không nên nghĩ nhiều.

Nhưng mà nghĩ đến bộ quân phục mặc trên người, Hoàng Hồng Hải bảo nhân viên phụ trách máy điện tín gõ chữ:

- Báo về Binh Bộ, lữ đoàn số 3 luôn tuân thủ mệnh lệnh của triều đình và cũng sẵn sàng thực thi mọi nhiệm vụ khó khăn, nguy hiểm, hi sinh vì độc lập tự do của tổ quốc.

- Rõ!

Nhân viên điện tín nhanh chóng chuyển tin tức về Định Long.

Bộ trưởng Binh Bộ Đại Việt, Phan Anh nhìn thấy thông tin từ điện tín chỉ biết cười lắc đầu:

- Mấy thằng nhóc này, suốt ngày đòi đánh trận!

- Cứ ngồi yên đấy, kiểu gì cũng có trận đánh.

Ở trước mặt ông là hàng loạt các bức điện tín sau khi giải mã được bày trên bàn, Quảng Ngãi, Huế, Đà Nẵng, Bình Định, vân vân nô nức xin xuất chiến.

Thậm chí trên núi như Tây Nguyên cũng ham vui muốn tham gia.

Mặc dù hơi buồn bực mấy thằng ranh con bên dưới ngựa non háu đá nhưng cũng vui mừng vì tinh thần chiến đấu của quân dân Đại Việt luôn mạnh mẽ như vậy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.