Phát súng đầu tiên không phải ở trên lục địa mà tới từ bờ biển.
Nhận được yêu cầu chi viện, t·àu c·hiến của tây dương đi sâu vào vùng bờ biển tiếp giáp trận địa để nã pháo viện trợ.
Nhưng bởi vì phải bảo vệ cảng, chỉ có hai chiến thuyền được điều đi.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Hải pháo chất lượng của người tây dương tạo ra một loạt t·iếng n·ổ rung trời chấn động bờ biển vốn đang tĩnh lặng yên ả, cày xới trên mặt đất chiến chiến hào, để lại những hố bom sâu hoắm cùng khói bụi mịt mù.
Những binh sĩ Đại Việt chỉ có thể cúi đầu trong chiến hào, cảm giác cứ như đ·ộng đ·ất kề bên, t·iếng n·ổ đùng đoàn bên tai, bụi phủ đầy vai áo.
Tất cả cố nén cảm giác sợ hãi dâng trào trong lòng, thu mình, cúi người trốn trọn dưới chiến hào để tránh những mảnh đạn bay tứ tung làm b·ị t·hương.
Loạt pháo kích kéo dài khoảng một phút, sau đó tạm dừng lại như khoảng tĩnh trước giông bão.
Khói bụi dày đặc tới mức mọi người không thể nhìn thấy quá xa khung cảnh trước mắt.
Chỉ có tiếng than khóc, kêu la từ một vài vị trí xui xẻo bị đạn rớt xuống hầm!
- Quân y đâu, đem cáng tới đây!
- Có người b·ị t·hương, mau tới cầm máu!
- Tiểu đội tập hợp, mau chuẩn bị v·ũ k·hí chiến đấu!
- Mau tránh đường, nước sôi, nước sôi!
Tiếng hò la nhốn nháo xung quanh khiến nhiều tân binh bỗng có cảm giác sợ hãi, run rẩy toàn thân.
Những điều trước mắt hoàn toàn không giống với những gì họ tưởng tượng.
Chiến tranh thực tế phải như vậy, có hi sinh là chuyện chưa bao giờ tránh khỏi.
- Tránh đường, tránh đường!
Hai cô quân y mang theo cáng cứu thương đi trên đường gặp phải người lính đứng đơ ra như bị dọa sợ.
Nói không được, một cô nổi máu điên đạp sang một bên, vừa đi vừa chửi:
- Cái đồ nhát c·hết, về mặc váy chui xuống gầm giường mà trốn đi, đứng chật đất.
Người lính sững sờ bừng tỉnh.
Ly nước mới đặt dưới chân nay đã trở nên đục ngầu với cát sạn, đất nổi lềnh bềnh, không thể uống được nữa.
Trước mặt có một người lính bị nổ mất tay đang nằm b·ất t·ỉnh trên cáng, mùi máu tươi gay mũi nhắc nhở anh ta rằng bản thân đang ở trong chiến trường thực tế chứ không phải sử thi anh hùng không tưởng.
Thậm chí anh còn nhìn thấy có người vừa mới cười nói vài phút trước nay đã trở thành xác c·hết.
Tất cả hội tụ lại trở thành một nỗi cảm xúc phức tạp mà bất kỳ tân binh nào cũng phải trải qua.
“Trưởng thành hoặc là c·hết.”
Bây giờ nhớ lại, anh mới hiểu câu nói của người tiểu đội trưởng cựu chiến binh trước đó thốt ra mang ý nghĩa gì.
Đúng lúc này, có tiếng la lên!
- Cầm súng lên, mấy thằng ranh con, quân giặc xông tới kìa!
Anh ta tỉnh hồn lại, đứng trên bao cát, nhú đầu lên, thấy được thấp thoáng giặc pháo đang cầm súng gắn lưỡi lê xung phong xen lẫn giữa làn khói chưa tan hết.
- Xung Phong!
- Xông lên, g·iết sạch man di, c·ướp đàn bà!
- Giết!
Đây là chiến thuật thường thấy của người Tây Dương, đạn pháo mở đường, sau đó thì bộ binh xung phong.
Thông thường, chiến thuật này sẽ đánh tan lực lượng chống cự của q·uân đ·ội phòng thủ thông qua đạn pháo, khiến binh sĩ xung phong t·ấn c·ông áp đảo.
Nhưng đối với hệ thống chiến hào thì không như thế.
Đạn pháo rất khó để t·ấn c·ông vào bên trong chiến hào nhỏ, hẹp.
Phần lớn chỉ gây ra những v·ụ n·ổ trên mặt đất vô hại, hù dọa tân binh, đánh vào sĩ khí là chính.
Và riêng đối với người Việt thì sĩ khí là thứ chưa bao giờ thiếu!
- Anh em!
- Cầm v·ũ k·hí, g·iết c·hết bọn nó!
- Đằng sau là đồng bào của chúng ta, không được sợ hãi!
- Thân nam nhi, sao có thể run sợ trước giặc thù.
Theo tiếng hô của các chỉ huy, binh lính cầm súng đứng dưới chiến hào, chỉ lộ một phần nhỏ vùng đầu trên mặt đất, bắt đầu nã súng liên tục!
- Bằng!
- Bằng!
- Bằng!
Liên tục có lính Pháp ngã xuống dưới làn mưa đạn, chúng cũng bắn trả nhiệt tình trên đường xung phong.
Những người lính vốn làm tân binh, trước đó ngớ người ra vỗ mặt lại cho tỉnh tảo, cắn răng kìm chế trái tim đập thình thịch, cầm súng chiến đấu.
Mùi thuốc súng, lửa cháy khét mũi cùng t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc chỉ giúp thêm can đảm cho những người đàn ông chân chính.
- Bằng!
- Bằng!
- Bằng chíu!
Trên ngựa, Trần Toản nhìn thấy giao tranh ác liệt đang nổ ra, mặt không đổi sắc, lên tiếng thông báo:
- Hải quân của địch tập trung tại đây, báo về cho Binh Bộ xử lý.
- Hạm đội của chúng ta không phải sắt vụn.
Với tư cách là tướng lĩnh có tiếng, giàu kinh nghiệm chiến đấu và thuộc dòng dõi hoàng tộc tinh hoa, Trần Toản hoàn toàn đoán trước được những vấn đề có thể diễn ra.
Đúng là bộ binh Đại Việt có ưu thế tuyệt đối về nhiều mặt nhưng kinh nghiệm chiến đấu của tân binh không nhiều bằng giặc Pháp.
Đại Việt đã năm năm không có chiến trận lớn, hơn nữa binh lính được huy động nhanh tới thôn Mỹ An hầu hết là dân quân tự vệ, bộ đội địa phương, gồm rất nhiều tân binh.
Cộng thêm ảnh hưởng từ pháo hạm ngoài biển khiến Trần Toản ưu tiên thực hiện đào chiến hào cố thủ, phong tỏa kẻ địch trước.
- Người làm tướng, không được vội vã, đánh mất thế trận!
Trần Toản lẩm bẩm trong miệng, sau đó dùng ống nhòm tìm kiếm vị trí trận địa pháo trên bộ của quân Pháp.
Nhưng hiển nhiên, Achille không phải hạng giá áo túi cơm như Nguyễn Vương mà để lộ trận địa pháo binh dễ dàng.
Trên chiến trường, một người lính pháp quỳ một chân xuống ngắm bắn vào người lính Đại Việt ở khoảng cách ba trăm mét.
Đoàng!
Viên đạn rời nòng súng, nhắm thẳng về phía mũ cối bảo vệ đầu.
Nhưng khi viên đạn sắp trúng thì cong xuống do trọng lực, rồi bị mặt đất cản lại, chệch góc, tạo thành tia lửa góc ba mươi độ hướng lên trời.
Thấy mình bắn trượt, lính Pháp vội vã đứng dậy nạp đạn cố gắng chạy tới nhưng chưa kịp hoàn thành thì bị đoàng một tiếng, chân gã ta trúng đạn ngã khuỵu xuống đất.
Rõ ràng, nấp dưới chiến hào khó b·ị b·ắn trúng hơn binh lính Pháp trên đường xung phong.
Đây cũng chính là chiến thuật tài tình trong chiến dịch “Điện Biên Phủ” mà Trần Tí bắt chước, sử dụng.
Nó giúp đền bù khoảng cách chênh lệch về kinh nghiệm chiến đấu, giúp bộ đội Đại Việt dễ dàng đạt được lợi thế trong những pha đấu súng với toán lính c·ướp b·óc khắp nơi từ Âu – Á – Phi.
Achille ở phía sau quan sát bằng ống nhòm, khuôn mặt xám xịt vì chợt nhận ra tác dụng của chiến hào trong c·hiến t·ranh.
- Mẹ kiếp!
- Bọn bỉ ổi, chơi mà núp, hèn quá!
- Không được, tiếp tục như vậy thì sẽ thất bại!
- Pháo đâu, bắn!
Nhận thấy tình thế bất lợi và cần tiếp thêm hỏa lực, Achille lựa chọn để pháo bộ binh khai hỏa.
Nguyên nhân không chọn hỗ trợ chi viện bằng pháo hạm là vì độ chính xác của pháo hạm trên biển bồng bềnh ở khoảng cách xa rất dễ ngộ thương đồng đội.
Theo lệnh của gã, đội pháo binh giặc Pháp nhồi đạn, châm ngòi khai hỏa.
Những khẩu pháo cũ kỹ, lạc hậu bắt đầu, gào thét, phun đạn tới bên kia chiến tuyến.
Ầm!
Ầm!
- Pháo kích!
- Mau núp xuống!
Nghe tiếng đạn pháo, những chiến binh giàu kinh nghiệm bên phía Đại Việt vội vàng hô lên.
Bộ đội cúi người xuống dưới chiến hào, tránh các mảnh đạn bay gây sát thương.
Cùng lúc đó, tiếng hô hào xung phong của đội lính Pháp tiến gần vào phạm vi sát thương.
Lính Pháp có người vừa chạy vừa bắn, có người quỳ bắn, có người nằm xuống ngắm bắn, mục tiêu là công chiếm khu vực chiến hào của Đại Việt.
- Pháo của phe ta đâu rồi?
- Không biết!
- Mặc kệ nó, g·iết giặc cái đã!
Bộ đội Đại Việt vội vàng cầm súng lên bắn trả liên tục.
Tuy nhiên, bởi vì đạn pháo đánh chặn, quân Pháp đã tiến sát lại, rất có thể sẽ tiến vào giai đoạn cận chiến đâm lưỡi lê.