Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 208: Thu Hồi Trấn Ninh (3)



Chương 208: Thu Hồi Trấn Ninh (3)

- Báo cáo!

- Pháo đã vào vị trí!

Tạ Tấn gật đầu, sau đó ra lệnh:

- Cầm loa phóng thanh, khuyên hàng!

- Rõ!

Đội lính tuyên truyền cầm xe loa tiến tới phía trước.

Trên xe có tới chục chiếc loa xếp thành hai hàng và một cỗ máy phát điện mini.

- Hỡi đồng bào người Việt trong thành!

- Chúng ta đều là anh em đồng bào với nhau!

- Không ai muốn tổn thương anh em của mình cả, chúng tôi cũng vậy.

- Hãy buông v·ũ k·hí đầu hàng, đừng trở thành tay sai cho bè lũ bán nước Nguyễn Vương nữa.

- Hãy nhìn bên ngoài đây, chung tôi có tới ba trăm đại pháo hùng mạnh.

- Chúng tôi có hàng vạn tinh binh!

- Chúng tôi có đội “Hỏa Tượng” bất bại.

- Mọi hành vi kháng cự chỉ là vô nghĩa mà thôi.

- Nhưng…

- Chỉ cần anh em đồng bào hạ v·ũ k·hí sẽ được đảm bảo mạng sống theo đúng mệnh lệnh của lãnh tụ tối cao.

- Mọi người sẽ được ăn cơm ngon, mặc đẹp, trở về thăm quê nhà, vợ con, bố mẹ.

- Hỡi các anh em, đừng làm tay sai cho pháp, cho tây.

- Hãy mở cổng thành đầu hàng, đừng kháng cự vô ích nữa.

Từng lời từng chữ thống qua loa phát thanh công suất lớn, vượt xa hàng ki lô mét để đến tai các binh sĩ bảo vệ trong thành.

Nhiều người mờ mịt nhìn nhau, dù sao bọn họ đích thật đều có gốc Việt, chung cội nguồn, chung văn hóa, nói là anh em cũng không có gì sai.

Nói thật, ngay cả bản thân Diệp Cạnh Sinh làm tướng mà cũng muốn hàng chứ đừng nói gì tới binh lính bình thường.

“Giờ phải làm sao đây?”

“Đầu hàng luôn thì có vẻ mất mặt quá.”

“Với cả còn một con ruồi ở đây nữa.”



Đúng vậy, ông ta hoàn toàn không có ý chí chống cự phút nào.

Suy nghĩ của Diệp Cạnh Sinh bây giờ giống với Dương Văn Minh ngóng chờ quân giải phóng tiến vào Dinh Độc Lập vậy.

Vì đã nhìn thấu bản chất tay sai ngụy quân ngụy quyền Nguyễn Vương rồi nên không còn muốn cố chấp đổ máu thêm nữa.

Hành vi cắt nhường lãnh thổ của Nguyễn Vương mang tới ảnh hưởng ác liệt hơn ông ta nghĩ nhiều.

Nhưng khác một điểm là sau lưng ông ta còn Nguyễn Thân, một tay sai khát máu trung thành với Nguyễn Vương.

Quả nhiên, một giọng nói âm độc, lạnh lẽo vang lên:

- Tướng quân, ngài định làm gì vậy?

- Sao còn chưa truyền lệnh chuẩn bị c·hiến t·ranh?

- Có thấy binh lính đã náo loạn hết rồi.

Diệp Cạnh Sinh quay người lại, trong lầm thầm nghĩ “không phải náo loạn, là thông minh trốn hết rồi”.

Nơi đó có một ông lão tầm sáu mươi tuổi để râu bạc dài dưới cằm, đầu đội khăn, mặc trang phục quan văn.

Cơ thể gầy gò, ốm yếu, chiều cao không quá một mét sáu.

Tuy vậy, đây lại là người đáng sợ nhất ở Ải Trấn Tây, giám quân thân tín do Nguyễn Vương cử đến, nổi tiếng với chiến tích đồ tể g·iết mười vạn nghĩa quân nông dân khởi nghĩa.

Hiển nhiên, Nguyễn Vương không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nắm giữ binh quyền nơi biên cương nên ngoài việc bắt giữ gia đình Diệp Cạnh Sinh làm con tin, gã còn phái thân tín đi theo giá·m s·át.

Đừng nhìn Diệp Cạnh Sinh có mũ quan cao nhất mà nhầm, chỉ cần nghi ngờ, Nguyễn Thân có quyền tiền trảm hậu tấu với hai trăm thân binh bên người cùng thân phận hoàng tộc.

Tất cả bời vì Nguyễn thân là họ hàng với Nguyễn Vương, và bản thân Đại Nam xây dựng đất nước gia đình trị, lợi ích hoàng tộc cao hơn lợi ích quốc gia.

Vậy nên Diệp Cạnh Sinh chỉ có thể cười làm hòa:

- Nguyễn đại nhân, tiểu nhân chỉ vì quá bất ngờ!

- Ngài cũng biết rồi đấy, tiểu nhân xuất thân quê nhỏ, kiến thức không phong phú như ngài được.

Nguyễn Thân hừ lạnh:

- Rặt cái bọn nhà quê, vô dụng!

- Mau đi tìm hầm trú ẩn!

- Bố trí binh sĩ chuẩn bị trước cổng thành!

- Cử người quan sát tại các lỗ châu mai!

- Điều phối đất, đá, dầu hỏa, vật tư thủ thành lên tường.



Nguyễn Thân nói với giọng trịch thượng bề trên quen thuộc nhưng tư duy thì cổ lổ sĩ lạc hậu từ hàng chục năm trước.

Ngay cả Diệp Cạnh Sinh, người không nắm trong tay hỏa khí cũng biết thời đại này đã không phải dạng công thành chiến leo tường thành như hồi xưa vì một vài phát đạn pháo cũng đủ thổi bay tường thành.

Nhưng Diệp Cạnh Sinh không ngu mà cãi bướng, ông ta cúi đầu giả vờ vâng dạ rồi mượn cớ:

- Tiểu nhân tự thấy bản thân không đủ năng lực, hay là đại nhân hãy đứng ra chỉ huy phòng ngự còn tiểu nhân sẽ lui về tuyến sau hỗ trợ.

Nguyễn Thân vốn là một người tự phụ, cười ha ha vuốt râu đồng ý:

- Được, tốt!

- Bản tướng quân từng trải qua bao nhiêu trận, g·iết hàng chục vạn quân giặc.

- Chỉ có nhiêu này thấm thía gì.

Thấy đối phương dính bẫy, Diệp Cạnh Sinh vui mừng giao lại quyền hành ngay rồi mang theo thân tín lùi về hậu phương cần cửa ra vào, tiện bề tháo chạy.

Vừa bước mấy bước, tiếng cười càn rỡ của Nguyễn Thân vang lên phía sau cùng câu nói:

- Thấy không, đám tiện dân hèn hạ thì chỉ như vậy thôi.

- Sao sánh bằng dòng máu cao quý của ta, ha ha ha!

Thân tín tức giận bất bình thay Diệp Cạnh Sinh:

- Đại nhân, nói cho cùng thì ngài mới là tướng quân thống lĩnh, sao hắn dám sỉ nhục ngài như vậy!

Diệp Cạnh Sinh cười lắc đầu:

- Triều Đình thế nào ngươi còn lạ sao?

- Đại Nam gia đình trị, ta nói cho cùng thì cũng chỉ là gia nô trong mắt chúng thôi.

- Với lại…

- Có đứa muốn c·hết thay mình, mắc gì tức giận.

- Lương tháng không có, liều mạng làm gì.

Diệp Cạnh Sinh biết rất rõ cản bước Đại Việt là tự tìm đường c·hết.

Nguyễn Thân tuy mang danh g·iết mười vạn “phản quân” nhưng trên thực tế toàn bắt nạt phụ nữ, trẻ em tay không tấc sắt.

Bây giờ gặp phải Đại Việt hùng mạnh, không biết bản thân mình ở đâu.

Quả nhiên, Nguyễn Thân tự tin đứng trên tường thành, ra lệnh:

- Kêu gọi binh lính đứng dậy chiến đấu.

- Chỉ là mấy con voi, có gì mà sợ?

- Bước ra đây, đánh nhau với tao nào!



Nguyễn Thân hô hào, kêu gào để gia tăng sĩ khí.

Thân binh dưới quyền ông ta cầu đao đi tìm những binh lính trốn tránh vì sợ hãi chém c·hết ngay tại chỗ.

- Xoẹt!

- Xoẹt!

- Xoẹt!

Ba xác c·hết mất đầu rơi trên mặt đất khiến những binh sĩ sợ hãi phải rời khỏi nơi ẩn nấp để tìm lên tường thành.

Đây là cách xử lý quen thuộc của Đại Nam gia đình trị, dùng sự sợ hãi để thống trị.

Nhưng nếu cẩn thận sẽ thấy trong ánh mắt của các binh lính Đại Nam thì sẽ thấy cất giấu sự bất mãn, thù hận nhìn về phía Nguyễn Thân.

Ở bên kia chiến tuyến, Tạ Tấn quan sát một hồi, nhận thấy phía Ải Trấn Tây không có ý định đầu hàng liền ra lệnh ngừng khuyên hàng và chuẩn bị t·ấn c·ông.

Trên thực tế, nếu là cuộc chiến tàn khốc thật sự thì sẽ không có vụ chiêu hàng báo trước thế này.

Bởi vì trong thâm tâm, Đại Việt vẫn con coi dân gốc Việt ở Đại Nam là anh em nên mới chọn biện pháp ôn hòa nhất.

- Chúng ta đã cho họ cơ hội rồi.

- Truyền lệnh cho pháo binh, t·ấn c·ông phủ đầu, oanh tạc trong mười phút để phá hủy tường thành, tạo điều kiện cho bộ binh đột phá.

- Đội quân Hỏa Tượng chuẩn bị sẵn sàng xung phong khi có lệnh!

- Bộ binh giữ nguyên vị trí chờ lệnh.

Theo lệnh của Tạ Tấn, lính liên lạc thông qua bộ đàm (bản sơ chế, cự ly ngắn) truyền lệnh cho chỉ huy lữ đoàn pháo binh.

Quân đội Đại Việt hiện đã phân khai bộ binh và pháo binh và dự kiến tương lai sẽ có binh chủng tăng thiết giáp khi chính thức sản xuất được theo hướng c·hiến t·ranh hiện đại.

Vậy nên pháo binh sẽ có chỉ huy riêng được nhận lệnh chứ không phải như trên phim, một ông tướng làm hết mọi thứ.

Chỉ huy lữ đoàn pháo binh sau khi nhận lệnh liền cử lính liên lạc truyền lệnh đến các sĩ quan cấp nhỏ hơn.

- Trận địa pháo số 2, lữ đoàn trưởng cho năm phút chuẩn bị!

- Sau khi có pháo hiệu liền bắt đầu nhắm vào tường thành hướng tây bắc, tọa độ(x,y)

- Rõ!

Sĩ quan chỉ huy trận địa số 2 nghiêm tay chào theo quân lễ, sau đó một tay mở bản đồ xác định vị trí t·ấn c·ông, một tay chỉ huy:

- Đại pháo xoay hướng… xx độ, nâng nòng…

- Nhắm chuẩn mục tiêu!

- Lắp đạn chuẩn bị!

Viên chỉ huy sau khi kiểm tra xác định không có sai sót liền ngẩng đầu lên ngóng chờ pháo tín hiệu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.