Trong tư duy của đám quan văn, vùng Đại Lãnh bé xíu như thế cũng đủ khả năng cầm cự với nhà Trần vài tháng, theo lý phải mất cả năm để tới được Sài Gòn.
Đây là sự khác biệt rất lớn giữa người hiểu quân sự, chinh chiến sa trường và đám quan văn ăn tục nói phét.
Chiến tranh thực tế không phải chơi trò vẽ bản đồ, cứ đất nhiều là cầm chân được lâu, quân đông thì sẽ thắng.
Và hầu hết dân chúng cùng vua quan nhà Hồ đều là người thường, không hiểu quân sự, họ cảm thấy q·uân đ·ội nhà trần giống như thiên binh giáng thế, dũng mãnh vô địch nên mới có tư tưởng kh·iếp chiến, sợ hãi, tự tìm đường thua.
Cuộc sống là vậy, đôi lúc tiểu thuyết chưa chắc dám viết nhưng thực tế lại diễn ra.
[Giống như trong c·hiến t·ranh Minh Thanh, nhà Thanh bị cản ở bên ngoài vùng biên ải bé xíu trong nửa thế kỷ và gần như bất lực trong việc mở rộng thêm lãnh thổ vào nhà Minh.
Nhưng chỉ cần vượt qua Sơn Hải Quan, nhà Thanh chỉ tốn thêm một hai năm để san bằng hàng triệu ki lô mét vuông lãnh thổ rộng lớn của nhà Minh mà không gặp lực lượng kháng cự nào ra hồn.
PS, một phút trải lòng: Đôi lúc cũng muốn lấy sử Việt làm ví dụ nhưng khổ cái sử mình ít làm phim, không mấy người biết nên giải thích bị hạn chế về người đọc.
Ví dụ như lịch sử nước mình cũng có vụ nhà Hồ đã ngăn cản quân Minh bằng phòng tuyến liên kết với thành Đa Bang, khiến quân Minh liên tục thua trận và chỉ vì sơ suất của Nguyễn Công Khôi, Nguyễn Tông Đỗ mà để bị bao vây rồi mất thành, sau đó liên tục thua tan tác những trận tiếp theo không gượng dậy nổi.
Nhưng giờ hỏi người Việt mình thành Đa Bang ở đâu, Nguyễn Công Khôi là ai thì thật sự không mấy người biết. T_T]
Trần Tí không biết nguyên nhân vì sao Hồ Mị Ly lại thích tự bóp d*i mình như thế.
Nhưng anh biết chắc mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để nắm chắc một trăm phần trăm chiến thắng.
- Truyền lệnh của Trẫm, lực lượng bộ binh, tượng binh chiến đấu nhiều ngày tiếp tục nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng mai vào thành tiếp quản Sài Gòn.
- Lực lượng kỵ binh đi qua cầu tiếp tục điều tra truy vết giặc Hồ và đi theo q·uấy r·ối.
Trần Tí đã hạ lệnh cho bộ binh nghỉ ngơi nên sẽ không vội vã xuất binh ngay hôm nay.
Ngược lại, kỵ binh vốn đã được nghỉ ngơi nhiều ngày do không tham gia công thành nên có thể điều động đi theo q·uấy r·ối.
(kỵ binh hầu như không có tác dụng trong công thành chiến).
Sau khi ra lệnh xong, Trần Tí còn kiếm cớ giữ lại người đến báo tin.
Binh bất yếm trá, không ai biết được liệu người đến báo tin có phải do Hồ Mị Ly cử sang đánh lừa hay không.
- Vậy ra ngươi chính là Lý Diệu, đại diện của Thiên Long Nhân ở Cù Lao Phố.
- Ta nghe nói Thiên Long Nhân ở nhà Hồ rất được ưu đãi, tại sao ngươi lại muốn phản?
Cù Lao Phố nằm sát Đồng Nai với Sài Gòn nên có thể thám thính rồi chạy sang doanh trại của quân Trần để báo cáo là chuyện hợp lý, chỉ có điều nơi đây chủ yếu tập trung Thiên Long Nhân sống khép kín với nhau.
Lý Diệu là một người đàn ông tuổi trung niên, mặc trang phục truyền thống của Thiên Long Nhân kết hợp với một số phụ kiện đặc sắc của người Việt, quỳ xuống đáp lời:
- Bẩm bệ hạ, người có điều không biết.
- Tiểu dân là người Việt gốc Thiên Long, đã sống lâu đời, kết hôn với người Việt, học tiếng nôm, tiếng Việt, không phải Thiên Long Nhân được hưởng mọi sự ưu đãi đó.
- Trước đây có thừa tướng đại nhân che chở, chúng tiểu nhân mới có thể sống yên ổn mà không bị Thiên Long Nhân hà h·iếp bắt nạt.
- Nhưng kể từ khi thái tử Hồ Hán Thương nắm quyền quản lý, dung túng cho các bang hội Thiên Long Nhân bá chiếm bến cảng, c·ướp đất của dân thường, thu phí bảo kê khắp Cù Lao Phố, những người Việt gốc Thiên Long lại phải gánh chịu thêm một tầng bóc lột, khổ không thể tả.
- Chúng tiểu nhân cực khổ buôn bán cả tháng lời mới được vài quan tiền, chưa cầm nóng tay đã bị các bang hội tới thu mất một nửa, lại phải chịu thêm thuế đinh, thuế ruộng khắc nghiệt, tài sản thì bị bang hội tịch thu hết.
- Chúng tiểu dân thật sự là người Việt, mong bệ hạ minh xét.
Trần Tí xoa cằm, trước đó đọc tư liệu thấy bang hội lộng hành, lũng đoạn thị trường, bây giờ có nhân chứng tận mắt, phải hỏi kỹ xem.
- Yên tâm, chỉ cần các ngươi còn nhận mình là con dân của Đại Việt thì trẫm sẽ dốc sức bảo vệ và che chở mà không phân biệt đối xử.
- Nhưng các ngươi có thể kể cho trẫm rõ hơn về các bang hội và tội ác của chúng hay không?
Trần Tí dùng lý do này, vừa có thể giữ chân đối phương, vừa nghe được lời nói thực tế của người dân về tình hình bang hội Thiên Long Quốc để sau này xử lý.
- Vâng, thưa bệ hạ!
Không rõ Lý Diệu có biết dụng ý của Trần Tí hay không nhưng mặt ngoài vẫn giữ vẻ cung kính, chuyên tâm kể về các bang hội.
- Bệ hạ, các bang hội được thành lập dựa trên cơ sở về nguồn gốc, nguyên quán ở Thiên Long Quốc.
- Bọn họ sẽ chia địa bàn ra để dễ dàng cai trị và quản lý.
- Ví dụ như tiểu nhân là người có gốc Quảng Đông sẽ bị buộc phải sống trong khu vực của bang hội Quảng Đông quản lý và mọi hoạt động phải tuân thủ luật lệ của họ.
- Giá gạo họ quy định năm tiền thì phải bán năm tiền, nếu cãi lời sẽ bị đ·ánh c·hết.
Trước kia, Trần tí cứ tưởng rằng bang hội là Thiên Địa Hội, Phủ Đầu Bang các thứ đại loại như vậy.
Nhưng thực tế bang hội ở đây giống như các cơ quan đại diện kiểu Đại Sứ Quán cho triều đình thiên Long Quốc ở bên ngoài vậy, phân chia cụ thể theo đặc thù địa lý, có bộ máy tổ chức hoàn thiện.
Nếu bảo không có bóng dáng của triều đình Thiên Long Quốc ở phía sau, Trần Tí sẽ đi đầu xuống đất.
Trần Tí truy vấn:
- Các ngươi là người Việt, triều đình không truy cứu trách nhiệm của đám thiên Long Nhân đó sao?
Lý Diệu thở dài đáp lời:
- Trước kia còn hỏi qua loa cho có, nhưng sau này thì chẳng thèm ngó ngàng đến.
- Luận điệu của đám quan sai là bởi chúng ta không phải người Việt, chuyện giữa Thiên Long Nhân thì tự Thiên Long Nhân xử lý với nhau.
- Nhưng trên thực tế là do các thương lái từ Thiên Long Nhân được sự hậu thuẫn của Thiên Long Quốc gây áp lực và hối lộ nên quan lại mới làm ngơ cho chúng lộng hành như vậy.
- Ngài có thể không biết, chúng có thể ngang nhiên h·iếp dâm dân nữ ngay bên đường mà không sợ quan phủ trách phạt vì thân phận Thiên Long Nhân thượng đẳng.
- Chúng tiểu nhân giống như con rơi con rớt vậy, Thiên Long Quốc đè đầu cưỡi cổ, triều đình nhà Hồ thì không dám tiếp nhận vì sợ đắc tội “thiên triều thượng quốc”.
Khi nói lời này, Lý Diệu không kìm được cảm xúc, bưng mặt khóc nức nở.
Trần Tí cũng chỉ biết lắc đầu thở dài vì biết đây rất có thể là sự thực.
Triều đình nhà Hồ đang phải dựa vào sự ủng hộ của Thiên Long Quốc trong việc chống lại nhà Trần nên vì đại cuộc mà chấp nhận hi sinh những người như Lý Diệu là chuyện dễ hiểu.
Chưa kể đến các thương lái Thiên Long Nhân thèm thuồng sự giàu có của Cù Lao Phố đã lâu, sử dụng kế sách cây gậy và củ cà rốt, hối lộ cho quan tham mở đường nên có kết quả như thế này là điều dễ hiểu.
- Các bang hội bình thường làm gì, hoạt động như thế nào?
Trần Tí bắt đầu hỏi thăm kỹ lưỡng hơn, sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt với vấn nạn này khi tiếp quản lãnh thổ của Hồ Mị Ly.
Dưa theo Mật Viện điều tra, số lượng Thiên Long Nhân sống ở miền nam nhiều gấp bốn, năm lần so với miền bắc, phức tạp và ảnh hưởng rộng lớn hơn xa.
Đây cũng là điểm mà người thường dễ lầm tưởng.
Miền bắc gần Thiên Long Quốc hơn nhưng lại ít bị chi phối về mặt kinh tế.
Ngược lại, miền nam tuy xa hơn về mặt địa lý nhưng toàn bộ nền kinh tế bị kiểm soát hoàn toàn trong lòng bàn tay của Thiên Long Nhân, số lượng Thiên Long Nhân cư trú cũng trội hơn hẳn.
Tất cả đều do triều đình nhà Hồ vô năng, bị Thiên Long Quốc thao túng bằng pháo hạm và những túi bạc.