Biến Thiên 2 - Đế Quốc Nhà Trần Chinh Phục Thế Giới

Chương 88: Lấy máu rửa Sài Thành (1)



Chương 88: Lấy máu rửa Sài Thành (1)

Ngô Thời Nhậm và Trần Chân không bị tổn thương một cọng lông tơ, bình yên đi ra ngoài.

Nhưng hai người chẳng những không vui vẻ mà còn cảm thấy xấu hổ.

Bất kể như thế nào, bọn họ lừa gạt Trần Tí, làm hại hàng trăm mạng người Việt là sự thật, vậy mà Trần tí không những không trách cứ họ, còn tự nhận lỗi về mình.

Hại vị đại quan này đều là người chính trực, tự trong lòng thấy xấu hổ chứ không như lũ tiểu nhân hám lợi, ích kỷ.

- Ngô đại nhân, ta thực sự cảm thấy xấu hổ, Trần Mỗ tự nhận cũng là một người chính trực, liêm khiết nhưng so với bệ hạ vẫn còn kém xa tít tắp, dù chỉ một sợi tóc của người cũng chẳng thể sánh được.

Ngô Thời Nhậm nghe Trần Chân nói như vậy, đồng cảm trong lòng:

- Đúng vậy, lúc nhìn thấy bệ hạ tự trách bản thân, ta cảm thấy mình giống như một kẻ xấu xa và hèn mọn, làm hại người phải đau xót như vậy.

- Quả đúng là bậc chân mệnh thiên tử, từng câu nói, từng cử chỉ đều khiến người khác phải khâm phục sát đất.

Đây chính là lý do người giỏi nhất chưa chắc đã có thể làm sếp.

Người lãnh đạo, quan trọng nhất phải có uy vọng để khiến người khác phải tin phục, nghe theo mình.

Giống như hiện tại, sau một pha xử lý vừa rồi, cả Trần chân lẫn Ngô Thời Nhậm đều tự cảm giác xấu hổ và khâm phục, sẽ trung thành với Trần Tí tuyệt đối trong tương lai, điều mà những kẻ như Nguyễn Vương, Hồ Mị Ly chẳng thể làm được.

Cái này nọi là tố chất lãnh tụ.

- Nhưng bệ hạ làm thế có nhân từ quá không?

- Giặc c·ướp g·iết người bị xử trảm là chuyện đương nhiên.

- Nhưng còn đám phản tặc, sĩ phu, quyền quý cấu kết với ngoại bang, đã có danh sách, tại sao không g·iết c·hết bọn chúng mà còn cử người giá·m s·át, theo dõi làm gì?

- Lại còn gửi công văn đi khắp các nước tiến hành trưng binh nữa, chúng ta đã đánh đuổi Hồ Mị Ly rồi mà, Trần Mỗ thực sự không hiểu.

Trần Chân nhíu mày thắc mắc nhưng quay lại thì thấy đôi mắt khinh thường của Ngô Thời Nhậm.

- Này này, ông dùng ánh mắt đó là ý gì?



Thấy Trần Chân nổi nóng, Ngô Thời Nhậm nhếch mép nói:

- Ngươi đúng kiểu chỉ giỏi đánh trận, không biết cái gì là chính trị cả.

- May gặp phải bệ hạ là minh quân chứ gặp kẻ khác chắc đã sớm bị gian thần vứt vào ngục.

- Bệ hạ đã thật sự tức giận rồi, những ngày sắp tới, cả Sài Gòn này chuẩn bị máu chảy thành sông, ngươi lo mua ít muối để trừ tà đi, tới lúc hết hàng không có mà dùng đâu.

- Buổi xử trảm ngày mai chỉ như rửa tay trước khi vào bồn tắm thôi.

Ở thời phong kiến, người ta tin tưởng muối có thể trừ tà, ẩn ý của Ngô Thời Nhậm là sẽ có rất nhiều n·gười c·hết nên cần muối để tránh hồn ma quấy phá.

Nhưng Trần Chân gãi đầu không hiểu ra sao:

- Ủa, sao lại máu chảy thành sông, bệ hạ có ra lệnh g·iết thêm ai đâu?

- Đấy mới là vấn đề đó.

- Nếu bệ hạ ra lệnh bắt g·iết ngay tối nay thì phạm vi vụ án sẽ chỉ gói gọn trong những người thuộc danh sách.

- Bắt g·iết một đợt xong rồi thôi.

- Còn như hiện tại, không nói gì mà cử binh lính tinh nhuệ cải trang dân thường vào thành là muốn tung một lưới lớn, bắt trọn cả ổ.

- Những kẻ phản loạn thấy mọi chuyện yên bình, tưởng an toàn sẽ nhảy ra càng nhiều, càng mãnh liệt, tới lúc c·hết cũng càng thảm.

- Có lẽ chúng ta đã hơi lo xa quá, bệ hạ chỉ nhân từ trong khuôn khổ cho phép, một khi đã vượt qua giới hạn của ngài thì thanh đao giấu kín sẽ được giơ cao.

- Không, của bệ hạ giống máy chém hơn, một khi đã khởi động là không thứ gì có thể cản được.

- Còn về việc vì sao bệ hạ đột nhiên truyền lệnh cảnh giới toàn quốc, trưng binh rầm rộ là bởi Thiên Long Quốc chắc chắn sẽ bao vây, c·ấm v·ận, tạo thành liên minh quân sự lớn chưa từng có để t·ấn c·ông Đại Việt.

- Không những thế, sẽ có một lượng lớn quý tộc, sĩ phu sẽ hùa theo, chống đối ở bên trong, tình thế cực kỳ nguy ngập.

- Thảm án tối hôm nay mới chỉ là bước đầu tiên, bão tố còn ở phía sau.

- Bệ hạ quả thật sáng suốt tài tình, nhìn rõ tất cả mọi thứ, đúng là bậc chân mệnh thiên tử.



Nói đến chính trị, quyền mưu, Ngô Thời Nhậm tỏ ra hứng thú dạt dào, luyên thuyên thao thao bất tuyệt, trong đôi mắt toát ra vẻ sùng bái.

Ngay cả bản thân Ngô Thời Nhậm ban đầu cũng không nhận ra Thiên Long Quốc định làm gì.

Phải đến khi Trần Tí bố trí rõ ràng xong thì Ngô Thời Nhậm mới hiểu được dụng ý sâu xa và m·ưu đ·ồ đen tối của Thiên Long Quốc.

Bởi vậy nên Ngô Thời Nhậm càng thêm kính phục tài đức của Trần Tí hơn.

Chẳng qua khi ông quay sang nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác như bò đội nón của Trần chân thì chỉ đành dừng lại.

Ông ta tiến đến vỗ vai Trần Chân:

- Tướng quân đại nhân, cụ thể nếu nói tiếp chắc ngài sẽ bị cháy CPU đấy, ngài chỉ cần biết bệ hạ quyết định cực kỳ chính xác là được rồi.

Cháy CPU là cụm từ mà Trần Tí sử dụng, Ngô Thời Nhậm thấy hay nên bắt chước theo.

Trần Chân cũng tự biết mình không có “lòng dạ đen tối” của đám quan văn nên chỉ hừ lạnh rồi bỏ đi.

Ngô Thì Nhậm cười lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Tương lai sẽ rất thú vị đây.

Sáng hôm sau, pháp trường.

Từng hàng tù phạm được dắt thành những chuỗi dài khổng lồ lũ lượt kéo tới một pháp trường rộng lớn nằm ở sát dòng sông nhỏ vô danh.

Tội phạm cực kỳ đa dạng, có nam có nữ, có người Việt lẫn Thiên Long Nhân.

Đi đầu là đội giặc c·ướp mới tham gia v·ụ t·hảm s·át tối hôm qua.

Phần lớn trong số họ là đàn ông, mặt mũi hung tợn, dính đầy vết sẹo.

Đáng lý, với bề ngoài như vậy, họ có thể hù khóc trẻ em ba tuổi bằng sự hung hãn thấm sâu trong từng tế bào.



Nhưng hiện tại, họ đang mặc áo tù, đầu tóc bù xù, tay chân bị xích chặt, cổ đeo gông, khuôn mặt hốc hác.

Người ta nhìn vào chỉ thấy thê thảm, yếu ớt chứ không có một chút sợ hãi nào.

Ở hai bên đường, người dân túm tụm chỉ chỏ, bàn tán xôn xao:

- Nghe bố cáo của triều đình nói rằng đây đều là giặc c·ướp, bang hội g·iết người không gớm tay.

- Tối hôm qua thấy có ánh lửa bốc lên từ Cù Lao Phố, hình như là g·iết người, phóng hỏa thì phải.

- Hừ, mi thì biết cái gì, ta có quen đứa bạn sống ở gần đó, họ nói rằng trên thực tế là binh sĩ Đại Việt thèm thuồng tài sản của thương nhân Cù Lao Phố giàu có nên lén c·ướp sạch.

- Những tù phạm này chỉ là dê thế mạng thôi?

- Thật không vậy, sao khó tin thế?

- Thật chứ sao, cư dân Cù Lao Phố còn lén để lại những dòng chữ tố cáo binh lính Đại Việt nữa kìa, nhưng chắc bị xóa sạch rồi.

Trong đám người, luôn luôn tồn tại một số kẻ lén lút xuyên tạc, tuyên truyền bậy bạ về những thông tin không có thực.

Thời cổ đại, không có mạng internet, chẳng tồn tại video, hình ảnh làm bằng chứng và tốc độ lan truyền thông tin cực kỳ chậm.

Điều này dẫn đến hầu hết dân Sài Gòn đều không biết vụ việc diễn ra ở Cù Lao Phố như thế nào.

Rõ ràng là tin giả nhưng nhận thức của dân chúng cực kỳ có hạn nên dần dần bị dắt mũi dư luận theo hướng tiêu cực.

- Hóa ra là vậy, những người này thật đáng thương!

- Khoan đã, đây chỉ là lời nói miệng, không có bằng chứng thì đừng vội kết luận.

Lâu lâu xuất hiện một vài người tỉnh táo phân tích thì ngay lập tức bị những con trâu xúm lại chửi rủa.

- Người ta đã b·ị b·ắt oan rồi mày còn chửi được à?

- Mày thì biết cái gì, bằng chứng rõ ràng, không thể chối cãi.

- Sự thật rõ rành rành vẫn bênh được.

- Thằng này chắc có người nhà làm chó săn cho triều đình rồi.

Những người nói lời này thực chất không phải gián điệp của Thiên Long Quốc mà chỉ là những con trâu bị xỏ mũi, hùa theo đám đông để chửi bậy.

Đây chính là sức mạnh của dư luận, đổi trắng thành đen, đổi đen thành trắng, bất chấp đúng sai, không cần chứng cứ gì cả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.