Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 122: Chương 122



Lại đến cửa trấn, Yến Tuyền chỉ thấy một khung cảnh hoang vu, Tống Thanh Dương thì thấy tường thánh tháp cổng và nhìn thấy con đường bọn họ vừa đi ra. 

Hai người cột xe ngựa ở ngoài trấn sau đó đi bộ vào trong, Tống Thanh Dương đi đến đâu thì khí đen tản ra, đến khi hắn đi khỏi thì khí đen lại tụ vào. 

Yến Tuyền chưa đi đến chỗ khí đen thì trước mặt đã biến hóa, khung cảnh hoang vu bỗng trở nên sầm uất, người người qua lại, tiếng rao bán không dứt, chỉ có Tống Thanh Dương là lạc lõng.  

“Huynh thấy gì vậy?” Yến Tuyền hỏi Tống Thanh Dương.

“Địa ngục trần gian…”

Tống Thanh Dương nói rồi bay đến trước mặt để ngăn cản một bé gái cầm dao chém người. 

Yến Tuyền kinh ngạc, nhìn theo bóng dáng Tống Thanh Dương thì thấy một bé gái với vẻ mặt hung dữ, bé gái khoảng 6 tuổi, trước mặt cô bé còn có một đứa bé nhỏ hơn, người nó đầy vết thương, máu chảy không ngừng, đó là vết thương do bé gái vừa gây ra. 

Yến Tuyền vội chạy lên và lấy khăn tay để cầm máu cho nó. 

“Sao ngươi lại muốn giết nó?” Tống Thanh Dương hỏi bé gái cầm dao.

“Ta không có giết nó, ta chỉ muốn cắt bỏ thứ giữa hai chân nó!”

Hỏi xong mới biết, thật ra hai đứa nhỏ là tỷ muội ruột, người tỷ tỷ khi sinh ra đã bị nội tổ phụ, nội tổ mẫu mắng là thứ lỗ vốn, còn đệ đệ lại là cục cưng. Mặc dù phụ mẫu không nói gì nhưng có thứ gì tốt cũng cho đệ đệ, vừa rồi có người nói cho bé gái hiểu, chỉ cần lấy dao chém đứt thứ giữa hai chân của đệ đệ thì bé gái sẽ trở thành cục cưng trong nhà. 

Người đó nói rồi đưa cho bé gái một con dao. Nhớ đến sáng nay đệ đệ được ăn kẹo hồ lô nhưng bé gái chỉ có thể nhặt xiên tre mà đệ đệ bỏ đi để liếm vị ngọt còn sót lại, bé gái không nhịn được mà cầm dao bổ xuống đệ đệ đang ngủ kế bên. 

Không ngờ lúc đó đệ đệ trở mình làm hướng dao của bé gái bị chếch đi, làm bị thương chỗ khác, đệ đệ bị đau nên tỉnh dậy, vừa khóc vừa la, không ngừng chạy trốn mới có thể chạy ra đường. 

“Phụ mẫu đâu? Sao không can ngăn các ngươi?”

Hai đứa nhóc lắc đầu, lúc đó không hề để ý đến chuyện này. 

Yến Tuyền và Tống Thanh Dương đưa hai đứa về nhà, sau đó mới phát hiện nội tổ phụ, nội tổ mẫu và phụ mẫu của chúng đều nằm trong vũng máu, hung thủ chính là người cha vừa tự sát của chúng.  

May mắn là bọn họ đến kịp thời mới có thể cứu lấy phụ thân của chúng, hỏi xong mới biết do hắn ta nghe được bên khách điếm có kịch hay nên khoác áo lên và đi, không hiểu sao lại ngủ ở cửa khách điếm, đến khi trời sáng vẫn không nhận ra, đến khi lão Phàn ở cách vách gọi dậy. 

Lão Phàn nói với hắn ta: “Ngươi còn tâm trạng để xem kịch sao?”

“Ngươi nói vậy là sao?”

“Ngươi không biết thật hay làm bộ không biết đấy, cả trấn đều đồn rằng phụ thân ngươi loạn luân với nhi tức, cả đêm ngươi lại không về nhà ngủ, không trông chừng đôi gian phu dâm phụ kia, không sợ nửa đêm bọn họ hành sự trên giường ngươi sao?”

“Hừ! Ngươi mới loạn luân đó!”

“Ngươi không tin thì tự hỏi người trên đường kìa, ai ai cũng biết chuyện này.”

Lão Phàn nói chắc như đinh đóng cột làm lòng hắn ta trở nên bất an, khi đi đến của nhà, hắn ta vô thức dừng bước trước một cửa hàng nhỏ để hỏi thăm. 

Đỗ nương tử bán trà nói: “Ta nhìn thấy bọn họ lần lượt ra ngoài rồi lại quay về, hôm đó còn thấy phụ thân ngươi cầm một cái khăn hoa, đó là cái khăn mà thê tử ngươi thường dùng.”

Ông lão bán táo nói: “Hôm qua phụ thân ngươi mua vài lạng táo đỏ của ta, còn nói là hầm canh cho nhi tức.”

Cô bé bán hoa nói: “Lúc nãy phụ thân ngươi có đi ngang, có mua một đóa hoa cài mới tinh, mẫu thân ngươi cũng lớn rồi, chắc không còn cài hoa nữa đúng không?”

Hắn ta tức giận về nhà, nhìn thấy thê tử đang bước ra khỏi phòng, trên đầu cài một đóa hoa tươi làm nổi bật gương mặt trắng trẻo, tăng thêm nét thanh tú. Nếu là trước đây, hắn ta sẽ lôi thê tử vào phòng ngay lập tức và hôn nàng ta vài cái, nhưng bây giờ biết được hoa là do phụ thân cho nàng ta, chắc hẳn lúc cho hoa bọn họ đã chim chuột với nhau một trận rồi, nghĩ tới thôi đã thấy tức. 

Trước đây người ta nói loạn luân khi nhi tử chết hoặc vắng nhà, công công và nhi tức làm chuyện sai trái, không ngờ hai người họ lại lớn gan đến vậy, làm chuyện đó trước mặt hắn ta, lợi dụng sự hiếu thuận và thật thà của hắn ta sao?

Trong lúc tức giận, hắn ta nhớ đến lúc đầu bản thân muốn cưới Dao muội của Tam Cố gia, nhưng phụ thân nhất định không cho, muốn cưới thê tử hiện tại, không lẽ bọn họ đã gian díu với nhau từ trước? Nên bắt hắn ta cưới nàng ta? 

Nhớ đến chuyện lúc đầu, nhớ đến phụ thân nói gì hắn ta đều nghe theo làm, lửa giận càng cháy mạnh hơn, hắn ta lấy cây rìu trong viện rồi chém xuống đóa hoa cài trên tóc thê tử. 

Máu tươi phun khắp nơi, làm mẫu thân ở trong bếp và phụ thân trong viện hoảng sợ, phụ thân tức giận mắng và bảo hắn ta buông rìu xuống, nhưng lúc này hắn ta lại không nghe theo lời phụ thân, chỉ giơ rìu lên và chém mạnh xuống. 

Mẫu thân sợ đến mức hét to, hắn ta nói với mẫu thân rằng hai người họ loạn luân, mẫu thân không tin hắn ta mà còn muốn đi báo quan vậy nên hắn ta cũng giơ rìu và chém xuống đầu mẫu thân. 

Sau khi giết bọn họ, hắn ta suy sụp ngồi trong viện, đột nhiên nữ nhi cầm dao dí chém nhi tử từ trong phòng, hắn ta cũng không cản chúng, không chừng hai đứa con này cũng là thành quả của phụ thân hắn ta, là đệ đệ hay muội muội ruột của hắn ta, chết đi cũng đáng. 

“Xem ra bài kiểm tra của lão hòa thượng là chuyện mà bọn họ để tâm nhất.” Bé gái để tâm chuyện người lớn trong nhà trọng nam khinh nữ, phụ thân của bé gái lại để tâm chuyện phụ thân hắn ta nói gì thì hắn ta nghe theo, gạt bỏ mọi mong muốn trong lòng mình. 

Chuyện này làm Yến Tuyền nhớ đến cây sáo quỷ, người thổi sáo quỷ có thể làm người nghe thấy tiếng sáo nghĩ đến chuyện khó chịu nhất trong lòng mình. 

Từ lời kể của phụ thân bọn họ cho thấy cảnh tượng mà ba người nhìn thấy không giống nhau, nếu lúc đó chúng nó nhìn thấy hiện trường phụ thân giết cả nhà, không thể không giật mình, cũng không thể tiếp tục đuổi chém đệ đệ.

Đối với chuyện này của gia đình hắn ta, Yến Tuyền không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể bỏ hai đứa bé lại và hỏi chuyện liên quan đến khách điếm: “Trước khi ngươi ngủ, có nhớ đám công tử hát gì trong khách điếm không?”

“Ta nhớ bọn họ nói chuyện với một lão hòa thượng âm khí nặng nề, hình như nói về chuyện đánh cược.”

Đánh cược? Không lẽ bây giờ họn còn ở khách điếm đánh cược?

Hai người chạy về hướng khách điếm, trước khi đi, Tống Thanh Dương còn điểm huyệt nam nhân và hai đứa nhỏ, phòng khi bọn họ lại làm loạn lên. 

Trên đường đi, Yến Tuyền nói với Tống Thanh Dương: “Không ngờ yêu tăng này lợi hại như vậy, mấy cái này chắc là quỷ che mắt mà An Nhiêu đã nói, những thứ ta thấy chỉ là ảo giác, thứ huynh thấy mới là thật. Lấy đá chọi đá cũng không ổn, tốt nhất là chúng ta nên tìm chân tướng cái chết của yêu tăng rồi tính tiếp.”

“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.”

Theo bước chân vội vàng của Tống Thanh Dương, đường phố đã bị chia thành hai nửa, một nửa là ban ngày nhộn nhịp, một nửa là đêm tối. Các cửa nhà đều được mở rộng, những người dân trong trấn đều bị che mắt như Yến Tuyền, mọi người đều tưởng rằng hiện tại là ban ngày, mua bán tấp nập, không hề phát hiện điều bất thường, khi nhìn thấy mọi nơi mà Tống Thanh Dương đi qua đều là thi thể thì cảm thấy hắn mới là kẻ kỳ dị, sợ đến nổi chạy trốn khắp nơi.  

Không đợi bọn họ đi đến của khách điếm, lão hòa thượng đã biết họ đi rồi sẽ trở lại nên phái chưởng quầy đến cản bọn họ. 

“Huệ An thánh tăng nói, chỉ cho một người là Yến tiểu thư tới thôi.”

“Ông ta chính là Huệ An thánh tăng!”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.