Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 41: Chương 41



Yến Tuyền cẩn thận cảm nhận bàn tay ấm nóng, hơi đổ mồ hôi của Tống Thanh Dương, nàng có thể cảm nhận được cả những đường nét thô ráp trên lòng bàn tay hắn, bàn tay hắn to đến mức có thể nắm trọn được cả bàn tay của nàng.

Yến Tuyền không biết rằng, khi nàng chạm tay với Tống Thanh Dương, Tống Thanh Dương cũng đang chạm vào tay của nàng, hắn siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấy nhưng lại không dám dùng sức vì sợ làm đau nàng.

Hai người cảm nhận hơi ấm của nhau, nhất thời không ai lên tiếng mà chỉ đi về phía trước. Một lúc sau, Yến Tuyền mới định thần lại, nói với Tống Thanh Dương: “Biểu ca, ta thấy hơi đói.”

Thấy nàng nói vậy, Tống Thanh Dương mới sực nhớ ra, vừa rồi hắn cũng định đưa nàng đến một tửu lầu khá có tiếng ở gần đó để ăn cơm, nào ngờ mới nháy mắt mà đã đi qua lúc nào không biết.

Giờ mà quay lại thì cũng không tiện lắm, Tống Thanh Dương nhìn xung quanh rồi quyết định đi tới tửu lầu ở đằng trước dùng bữa.

Yến Tuyền cũng không quá để tâm tới chuyện này, đi theo hắn vào trong tửu lầu.

Đã quá giờ ăn cơm nên khách khứa trong tửu lầu lúc này đã lần lượt rời đi, cũng có vài người nán lại, vừa uống trà vừa xỉa răng và trò chuyện cùng những người khác.

Tống Thanh Dương nhờ chưởng quầy tìm một phòng riêng, yên tĩnh hơn so với sảnh chính, từ cửa sổ hướng ra bờ sông có thể nhìn thấy các vũ nương đang nhảy múa ở hoa lâu phía đối diện, còn có thể nhìn thấy cả những đôi nam nữ đang ôm ấp nhau.

Yến Tuyền đi đến bên cửa sổ nhìn qua, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hoa lâu, đứng từ xa nhìn thì cũng không thấy có gì không đứng đắn cả, so với tửu lâu mà nói thì chỉ là nhiều nữ nhân hơn một chút mà thôi.

Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, Yến Tuyền cũng không nhìn ngó nữa mà bắt đầu dùng bữa cùng Tống Thanh Dương.

Nàng ăn uống rất từ tốn, khác hẳn với Tống Thanh Dương ăn rất nhanh, vì thế Tống Thanh Dương giảm dần tốc độ, vừa ăn vừa nghỉ rồi gắp thức ăn cho nàng.

Yến Tuyền thấy Tống Thanh Dương cứ liên tục gắp tới gắp lui đầy một bát thức ăn cho mình, nàng thấy khá ngại ngùng: “Biểu ca, huynh đừng cứ chỉ gắp đồ ăn cho mỗi mình ta, huynh cũng phải ăn đi chứ.”

“Không sao, đợi muội ăn xong rồi ta ăn.”

“Thế thì ngại lắm.” Yến Tuyền nhìn đôi mắt biết cười của Tống Thanh Dương mà tim đập loạn xạ, không biết có phải do nàng đã hiểu lầm gì đó rồi hay không, nàng cảm thấy đại biểu ca đối xử với nàng hình như có gì đó không bình thường, hình như… hình như hắn thích nàng.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Yến Tuyền đã xấu hổ đỏ cả mặt, vội vàng cúi đầu giả vờ ăn, cố gắng không để hắn nhận ra hành động kỳ lạ của nàng.

Tống Thanh Dương cũng ý thức được mấy lời mình vừa nói không đúng lắm, khẽ hắng giọng một tiếng để che giấu sự ngại ngùng của mình, vội bưng bát cơm lên gắp liền mấy miếng: “Muội muội mau ăn đi, ăn xong chúng ta ra bờ sông đi dạo cho tiêu cơm rồi hẵng về.”

Yến Tuyền gật đầu đồng ý, hai người đều im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu tập trung vào việc ăn cơm.

Khi ra khỏi tửu lầu thì cũng đã không còn sớm nữa, những người tản bộ hóng gió bên bờ sông gần như đã về hết, thế nhưng Tống Thanh Dương vẫn nắm tay nàng.

Yến Tuyền đỏ mặt, khẽ cất tiếng: “Biểu ca, bây giờ không còn đông người nữa rồi.”

“Ừ, nhưng trời thì tối, đường đi lại không bằng phẳng, ta dắt muội tránh bị ngã.”

Yến Tuyền nhìn xung quanh, mặc dù trời đã khuya, nhiều hàng quán cũng đã đóng cửa tắt đèn, thế nhưng không đến nỗi không nhìn thấy rõ đường đi, làm sao mà có thể ngã được.

Mặt Yến Tuyền càng thêm đỏ, nàng càng tin chắc hơn vào suy đoán trước đó của mình.

Nhưng chuyện này làm sao có thể được đây, nàng và đại biểu ca không thể đến với nhau, di mẫu nhất định sẽ không cho phép.

Nghĩ tới di mẫu, trái tim đang đập thình thịch của Yến Tuyền dần dần bình tĩnh lại, nàng suy đi nghĩ lại, tốt nhất vẫn là nên sớm nói rõ với đại biểu ca thì hơn.

“Biểu ca…” Yến Tuyền vừa cất tiếng gọi, ở một bên không rõ là ai cũng gọi theo: “Biểu ca…”

Giọng nói rất nhẹ nhàng và yêu kiều, vừa ngọt ngào vừa rợn người.

Yến Tuyền vô thức nhìn sang một bên, phát hiện hai người họ đang đứng trước một con hẻm tối tăm, tiếng gọi ‘biểu ca’ vừa rồi là từ trong con hẻm đó vọng ra.

“Biểu ca, đừng, có người đang đến…”

“Nơi này tối tới mức giơ năm ngón tay lên còn không thấy, làm gì có ai đi qua đây. Ngoan nào, bỏ tay ra đi, để ca ca cởi y phục, nới lỏng lưng quần cho muội.”

Tiếng gọi biểu ca vừa rồi của Yến Tuyền không lớn, gần như cùng lúc với cô nương kia, hai câu nói trùng hợp vang lên cùng một lúc, nếu chỉ thoáng qua rất khó phân biệt.

Tống Thanh Dương chột dạ sờ sờ mũi, vừa mới lấy cớ là trời tối, đường không bằng phẳng, đến bản thân hắn còn cảm thấy có chút gượng ép, định đi trên một con đường tối để chứng minh cho lời nói của mình, nào ngờ lại gặp một cặp biểu ca biểu muội khác.

Tống Thanh Dương liếc nhìn Yến Tuyền ở bên cạnh, thầm nghĩ nếu như nàng bị làm đến mức rên rỉ như vậy, ắt hẳn tiếng rên sẽ hay hơn vị cô nương kia nhiều.

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Dương nhất thời quên mất không cất bước rời đi, Yến Tuyền cũng không nhấc chân, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của biểu muội kia vang lên từ trong con hẻm, y phục cũng bị biểu ca kia vừa kéo vừa xé nát.

“Bầu ngực của biểu muội căng tròn thật đấy, một tay của ca ca cũng không thể bao trọn lấy được.”

Tiểu biểu muội bị biểu ca xoa nắn thì rên lên một tiếng, trong đầu Yến Tuyền và Tống Thanh Dương đều không hẹn mà tự động bổ não, hình dung ra được hành động của bọn họ lúc bấy giờ.

Yến Tuyền im lặng cúi đầu, Tống Thanh Dương nhìn Yến Tuyền rồi lại liếc xuống nhìn ngực nàng.

Yến Tuyền khi ấy đang là nữ cải nam trang, y phục rộng rãi, không thể nhìn ra được hình dáng ngực to nhỏ thế nào. Tống Thanh Dương ước chừng có lẽ cũng không lớn lắm, dù sao thì thân thể nàng cũng ốm yếu như thế kia cơ mà.

“A… Biểu ca đừng cắn ngực người ta nữa. A… Biểu ca đừng tách chân người ta ra mà… A… Biểu ca đừng kéo lông của người ta…”

Hơi thở của vị biểu muội kia càng lúc càng hỗn loạn, hơi thở của Yến Tuyền cũng bắt đầu loạn nhịp theo, hai vành tai đỏ bừng. Tầm mắt Tống Thanh Dương cũng chậm rãi di chuyển từ ngực Yến Tuyền đến giữa hai chân nàng, nhìn trước rồi lại nhìn sau, cuối cùng cũng chỉ biết than thở rằng y phục nam trang quá rộng, không thể nào nhìn thấy được chút đường cong nào.

“Ai ya ya… Biểu ca huynh đừng liếm chỗ đi tiểu của ta mà…”

Đột nhiên có tiếng thở gấp, tai Tống Thanh Dương đỏ bừng, hắn cảm thấy đầy tội lỗi vì vừa rồi trong chốc lát, hắn đã tự động tưởng tượng đến cảnh tượng đó của bản thân và Yến Tuyền.

Tiểu biểu muội kia rõ ràng là đã bị liếm đến tê dại cả người, tiếng ư ư a a cứ vang lên liên tục không dứt, nếu như nghe kỹ có khi còn có thể nghe thấy cả tiếng nhớp nháp của môi lưỡi, hồi lâu sau mới chịu dừng lại.

“Bên trong của biểu muội rất chặt, nếu không dùng môi lưỡi khuấy động, gậy thịt của ca ca không thể nào đi vào trong được.”

“Để ta sờ thử.” Tiểu biểu muội dường như không tin, đưa tay sờ nắn một chút rồi giật mình kinh hãi: “Lớn như vậy làm sao đi vào trong được đây? Đừng có làm hoa huyệt của ta nứt đôi ra đấy.”

Yến Tuyền vì quá xấu hổ mà im lặng cúi đầu, mắt không dám di rời khỏi đầu ngón chân, nghe xong những lời này liền vô thức nhìn sang đũng quần của Tống Thanh Dương, thấy giữa háng có thứ gì đó nhô lên cao, mơ hồ có thể đoán ra được hình dạng, nàng thầm đánh giá kích thước ở trong đầu. Yến Tuyền không khỏi rùng mình, nhét một vật lớn như vậy vào trong bụng, ắt hẳn lục phủ ngũ tạng của nàng sẽ bị lộn cả lên mất.

Yến Tuyền cho rằng hành động vừa rồi của mình rất kín đáo, nhưng nàng đâu biết bản thân Tống Thanh Dương là một người học võ, rất nhạy cảm đối với những thay đổi xung quanh, nàng vừa nhìn qua là hắn đã phát giác được rồi, liền vô thức căng cứng cả lưng. Khi hắn nhận ra nàng đang nhìn chằm chằm vào giữa háng mình, dương vật to lớn kia cũng không nằm im được nữa, đột nhiên giật giật lên hai lần rồi trong nháy mắt lại lớn hơn một vòng.

Yến Tuyền bị cái động ấy làm cho giật mình, thốt lên một tiếng kinh ngạc, âm thanh không lớn, nhưng ở trong thời điểm này, lại còn đột ngột như vậy, khiến cặp đôi biểu ca biểu muội ở trong con hẻm cũng hoảng sợ theo.

Yến Tuyền cảm thấy khó chịu, định bỏ chạy, nào ngờ nàng chưa kịp cất bước thì đã bị Tống Thanh Dương ôm eo bế đi mất.

Cũng giống như tư thế lần trước, nàng ôm cổ Tống Thanh Dương, Tống Thanh Dương hai tay đỡ lấy lưng nàng, chạy băng qua một con đường rồi mới dừng lại.

Tống Thanh Dương ôm nàng rất chặt, không có ý định buông tay thả nàng xuống, hệt như lần trước, thế nhưng lần này Yến Tuyền có thể cảm nhận được vật cứng to lớn của hắn đang ấn ở trước mông nàng một cách đầy uy hiếp.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.