Biểu Tiểu Thư Chỉ Muốn Sống Tiếp

Chương 62: Chương 62



Yến Tuyền cảm thấy may mà Chúc Trúc Thu đã rời đi, nếu nàng ấy biết sự trong sạch và danh dự mà nàng ấy dùng cái chết để bảo vệ, cuối cùng vẫn bị người ta chà đạp thì chẳng biết nàng ấy sẽ đau lòng đến mức nào, sẽ thất vọng đối với thế gian này ra sao.

Yến Tuyền đứng ngẩn ngơ, Chúc Lan Nguyệt che mặt khóc thút thít, nàng ấy hỏi Yến Tuyền: “Hai tỷ muội chúng ta rốt cuộc đã làm chuyện khiến trời đất phẫn nộ gì mà phải trải qua những điều này? Chẳng qua hai chúng ta trên đường về nhà ham chơi một chút mà thôi, sao lại thành ra như vậy?”

Yến Tuyền không biết nên trả lời nàng ấy như thế nào, tên nấu thuốc nói: “Những chuyện xảy đến trên thế gian này đâu có nguyên do? Đó đều là số mệnh.”

Yến Tuyền lắc đầu: “Rõ ràng đám người xấu gây chuyện ác, thế mà ngươi lại nói tất cả là số mệnh.”

“Người xấu cũng do thời thế này ép buộc.”

“Người xấu luôn có lý do biện hộ cho tội ác mình gây ra, đáng sợ nhất là những người tốt bụng vẫn suy nghĩ cho chúng, thậm chí cảm thấy bản thân gặp phải những thứ đó là do mình xứng đáng, là số mệnh của mình.”

Tên nấu thuốc bị Yến Tuyền phản bác đến mức ngậm miệng không đáp lại được, bàn tay cầm quạt hương bồ dừng lại, không bao lâu y tiếp tục quạt lửa, cất lời: “Người nói đúng lắm.”

Ba người không nói nữa, không biết đang suy nghĩ điều gì, không khí trở nên yên tĩnh, mãi cho đến khi Tống Thanh Dương mua cơm về mới kết thúc.

Yến Tuyền một bên vừa ăn cơm, một bên vừa kể chuyện của lão Đàm cho Tống Thanh Dương nghe. Chỉ với mình nàng, nàng không đủ khả năng để tìm lão Đàm đòi thi thể của Chúc Trúc Thu về, chỉ đành tiếp tục nhờ đến Tống Thanh Dương giúp đỡ.

Tống Thanh Dương nghe xong rất phẫn nộ, hắn gọi tên nấu thuốc đến để hỏi địa chỉ nhà lão Đàm rồi đến tận nơi bắt ông ta về đây.

Kèo theo đó là hai thi thể nữ tử, một trong số đó là Chúc Trúc Thu, một cái khác bị hư thối nghiêm trọng hơn thi thể Chúc Trúc Thu nhiều, dù cả thất khiếu đã dùng thuốc bột chống phân hủy nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối phân hủy.

Chúc Lan Nguyệt ôm lấy thi thể tỷ tỷ bắt đầu gào khóc, tiếng động khiến cho rất nhiều người đến hóng chuyện. Lão Đàm dập đầu cầu xin mọi người giúp đỡ: “Hàng xóm láng giềng xin hãy phân giải cho ta, tên lỗ mãng này từ đâu đột nhiên xông vào nhà ta, không nói không rằng đánh ta một trận, đúng là quá bắt nạt người khác mà!”

“Đánh ngươi vì ngươi làm nhục thi thể.” Yến Tuyền bước ra nói: “Ngay cả thi thể cũng không buông tha, ngươi còn là người không?”

“Chẳng lẽ ném chúng ra bãi tha ma cho chó hoang ăn thì tốt à? So với quẳng cho đám súc sinh hoang đó ăn, không bằng để cho ta hưởng thụ một phen. Chờ ta giải tỏa xong tâm trạng vui vẻ sẽ vất vả kiếm một nơi chôn cất các nàng, không phải cả ta và các nàng đều có lợi hay sao?”

Đám người dưới phố Hạ Hoa đều biết lão Đàm có sở thích này, thấy nhiều cũng không trách, thậm chí còn thấy ông ta nói cũng có lý. Dù sao đã chết rồi, xử lý thế nào có liên quan gì nữa đâu? Được chôn cất tử tế vẫn tốt hơn là bị súc sinh ăn.

Phản ứng của bọn họ khiến đám người Yến Tuyền tức chết, Chúc Lan Nguyệt càng giận hơn, nàng ấy ôm thi thể tỷ tỷ khóc đến mức thở hổn hển, vừa khóc vừa chất vấn những người nói giúp cho lão Đàm: “Giả sử như hiện tại bị ông ta làm nhục là thi thể của người thân, bằng hữu của các người, là thi thể thê tử, nữ nhi nhà các người thì liệu các người còn có thể đứng ra nói đỡ cho ông ta không?”

Có người bực dọc dậm chân: “Con nhóc này có biết ăn nói không đó!”

“Các người nhìn đi, các người không hề muốn những chuyện đó xảy ra trên người mình, tại sao lại cứ đứng về phía lão Đàm? Tỷ tỷ ta thà chết cũng muốn giữ lấy sự trong sạch, chẳng lẽ sau khi nàng ấy chết đi, chỉ vì cái gọi là được chôn cất yên nghỉ mà phải bị lão Đàm làm nhục sao? Các người đúng là chèn ép người chết không biết nói!”

Bị Chúc Lan Nguyệt khóc lóc mắng cho một trận, những người lên tiếng nói đỡ cho lão Đàm im bặt, một lúc sau, có người trở mặt nói: “Hành động này của lão Đàm đúng là không còn chỗ nào để nói.”

Nhưng vẫn có người cố chấp khăng khăng với ý kiến của mình, tiếp tục bênh vực lão Đàm: “Nếu ngươi không muốn tỷ tỷ mình bị lão Đàm làm nhục thì sao không đến nhặt xác cho tỷ tỷ ngươi? Nếu ngươi đến nhặt xác cho tỷ tỷ ngươi thì sẽ không xảy ra những chuyện này. Nói đến cùng, đó là số mệnh của tỷ tỷ ngươi, số phận của nàng ta là phải làm kỹ nữ cho người ta cưỡi!”

Tên nấu thuốc đột nhiên rùng mình, nhớ lại lời Yến Tuyền vừa nói, trong lòng không khỏi thấy ớn lạnh cả người.

Yến Tuyền thấy vậy xông lên, vung tay tát cho người nọ một tát.

“Con mẹ nó ngươi dám đánh ta!” Người nọ nổi giận, muốn đánh trả, Yến Tuyền vội trốn ra phía sau Tống Thanh Dương, ỷ vào Tống Thanh Dương cáo mượn oai hùm, nói: “Chiếu theo lời ngươi nói, vì sao ta không đánh người khác mà phải đánh ngươi? Có phải do số phận của ngươi sinh ra là để người khác đánh không?”

Người nọ bị phản bác không nói nên lời, giơ tay muốn đánh Yến Tuyền, nhưng có Tống Thanh Dương che chắn phía trước, hắn ta không cách nào ra tay nổi, ngược lại cho Tống Thanh Dương cơ hội giáng cho hắn ta hai cú, đánh cho hắn ta đau đớn ôm bụng gọi mẹ.

“Ngươi đúng là có số bị đánh, ta vừa nhìn đã muốn đánh ngươi.”

Mọi người đứng xung quanh xem trò hề cười thành tiếng, mọi người dần dần hiểu ra, xôn xao chỉ trích lão Đàm, mỗi người một câu mắng cho lão Đàm không ngóc đầu lên được. Nhìn dáng vẻ hiện tại, nếu sau này lão Đàm dám tiếp tục gian thi, chắc chắn sẽ bị người ta phỉ nhổ.

Chỉ tiếc hiện tại ông ta chỉ bị mọi người chỉ trỏ chứ trong luật pháp, chỉ khi đào trộm mộ mới có tội chứ gian thi hay hành hạ thi thể không có tội. Chúc Trúc Thu chưa hạ táng, không thể xem như đào mồ mả người ta trộm thi thể lên.

Yến Tuyền cực kỳ tiếc nuối nhìn lão Đàm rời đi, phía xa xa, nàng chợt phát hiện lão Đàm đang đi bỗng nhiên đi nhón chân, dường như ông ta không hề phát hiện, chỉ lo rảo bước đi về phía trước.

Yến Tuyền nhớ đến lúc trước bản thân bị quỷ ám cũng giống với dáng vẻ của ông ta hiện giờ, chẳng lẽ…

Đột nhiên Yến Tuyền hoa mắt chóng mặt, mở mắt ra thì thấy sau bóng lưng lão Đàm có không ít bóng hình chen chúc bên trong, dường như lão Đàm cõng rất nhiều người trên lưng.

Yến Tuyền im lặng, nàng hiểu ngay, thật ra đám quỷ sẽ không bỏ qua cho ông ta, các nàng sẽ dùng cách thức của chính mình trả thù.

Chẳng qua nói mới nhớ, tên nấu thuốc đã từng nói trên người ông ta có tam vị chân hỏa mà nhỉ? Sao sẽ bị quỷ ám chứ?

Yến Tuyền ngẫm nghĩ, dựa theo thông tin mà Triệu Đình Nghiệp cung cấp, nam nữ giao hợp là để điều hòa âm dương, nữ tử vốn thuần âm, nữ thi càng nhiều âm khí hơn. Lão Đàm ngày nào cũng giao hợp với nữ thi, cho dù có nhiều dương khí, hỏa khí đi chăng nữa cũng sẽ bị âm khí từ nữ thi đè bẹp mà thôi.

Biết báo ứng của lão Đàm sắp tới, Yến Tuyền vui vẻ, nàng giúp Chúc Lan Nguyệt hỏa thiêu thi thể của Chúc Trúc Thu, giúp nàng ấy nhặt tro cốt, sau đó còn thay nàng ấy dàn xếp ổn thỏa bên nhà trọ rồi bảo Tống Thanh Dương chờ nàng ấy khỏi bệnh sẽ cho người đưa nàng ấy về Kế Châu, đoàn viên cùng cha mẹ.

Chờ làm xong mọi việc cũng đã nửa đêm, trên đường cực kỳ yên tĩnh, Yến Tuyền kéo tay Tống Thanh Dương nhìn đông ngó tây, có thể tưởng tượng cảnh biểu ca giúp biểu muội làm việc ‘tốt’ ở bên ngoài, nhưng đi một mạch về đến nhà vẫn chẳng chạm mặt cặp đôi vụng trộm nào cả, Yến Tuyền không thể làm gì hơn đành phải tìm cách khác.

Tống Thanh Dương không biết suy tính trong lòng nàng, hắn đưa nàng đến cửa nhà, nhìn nàng đi vào trong, toan rời đi nhưng không ngờ mới vừa quay người, nàng lại thò đầu ra.

Yến Tuyền vẫy tay với Tống Thanh Dương, ý bảo hắn lại gần. Tống Thanh Dương không hề nghi ngờ nàng, hắn bước đến bên cạnh Yến Tuyền, nghe nàng nói khẽ: “Biểu ca, đi suốt cả một ngày, ta đau chân quá, huynh có thể bóp chân giúp ta không?”

“Đã quá muộn rồi, bảo Hoa Dung bóp cho muội.”

“Hoa Dung sức yếu, có ghì xuống thì lực cũng nhẹ, không mạnh như biểu ca.”

“Cái tay cái chân bé xíu của muội sao chịu được lực xoa bóp mạnh…”

Nói đến đây, Tống Thanh Dương chợt nhớ đến hôm nay hắn ngồi nghe hí khúc ở nhà ngói, nhớ đến ca từ tả cảnh Trương nhị ca bóp chân cho tiểu quả phụ đến chảy nước…


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.