Hai tay Yến Tuyền nghịch chiếc màn che trên mũ, ngồi trên xe ngựa ngóng nhìn cổng nha môn chờ Tống Thanh Dương ra ngoài.
Đám quan sai đi qua đi lại, sắc trời sắp muộn mới thấy Tống Thanh Dương đi từ nha môn ra. Vẫn chưa bắt được Đạo Viên Tử, chắc là nghe phong thanh nên bỏ trốn rồi.
Sau khi thấy lệnh truy nã của quan phủ được ban hành, hai người cũng rời đi luôn. Khi quay về nhà đã là lúc trăng treo giữa trời, nghĩ tới chuyện tối nay, Yến Tuyền giả vờ mệt mỏi rồi nói: “Xem ra tối nay phải xoa bóp chân mới được.”
Sao Tống Thanh Dương lại không hiểu ý nhắc nhở trong lời nàng, hắn nói: “Xoa bóp chân cũng không thể hết mệt hoàn toàn. Nếu biểu muội muốn hết mệt mỏi thì nên đi ngủ sớm một chút.”
Tống Thanh Dương còn nhấn mạnh vào chỗ “đi ngủ sớm một chút” nữa, Yến Tuyền nghe hiểu hàm ý trong đó bèn nở nụ cười: “Ây chao, nghe lời biểu ca vậy.”
Hai người nói toàn những lời mà chỉ cả hai mới hiểu được. Hoa Dung không hề hay biết cũng đi theo, tưởng nàng mệt mỏi thật chứ nào hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hai người.
Sau khi tạm biệt Tống Thanh Dương ở tiền viện, Yến Tuyền và Hoa Dung cùng nhau về phòng. Bây giờ đang là giờ ăn tối nên nha hoàn ở những viện khác lũ lượt đi qua đi lại, đụng mặt Yến Tuyền nên buộc phải hành lễ với nàng. Đột nhiên, một nha hoàn có gương mặt tươi cười đi tới trước mặt nàng rồi nói: “Biểu tiểu thư, thái phu nhân cho mời người ạ.”
Yến Tuyền sững sờ, lòng thầm than là không hay rồi. Chắc di mẫu tìm nàng là vì mấy ngày nay nàng ra ngoài chơi với Đại biểu ca chăng?
“Ta về rửa mặt một chút rồi sẽ qua.”
“Thái phu nhân có dặn, khi nào biểu tiểu thư về thì phải cho gọi ngay, và tiểu thư phải đi một mình ạ.”
Đi một mình? Yến Tuyền lại càng thêm hốt hoảng, nếu vì chuyện ra ngoài đi chơi thì sao di mẫu lại không cho gọi Hoa Dung theo cùng chứ? Trừ phi là di mẫu biết việc hai người họ thân mật ở cửa sân ngày hôm qua rồi.
Liệu có phải không? Tống Thanh Dương cảnh giác như thế, Hoa Dung đi từ phía xa tới cửa mà hắn còn phát hiện ra rồi kịp thời giúp nàng mặc lại y phục thì sao có thể không phát hiện những người khác chứ?
Yến Tuyền không rõ nguyên nhân, chỉ biết tới đâu hay tới đó. Nàng nói với Hoa Dung: “Ta qua đó một chuyến, ngươi về trước đi.”
“Dạ.”
Sau khi dặn dò Hoa Dung, một mình Yến Tuyền đi theo nha hoàn đi về phía viện của di mẫu. Trong lòng mải suy tư không biết nên nói dối di mẫu thế nào nên Yến Tuyền không nhận ra những nha hoàn hành lễ với nàng trên đường ngày càng ít đi, mãi tới khi tất cả nha hoàn xung quanh biến mất, bốn phía tĩnh lặng đến nỗi Yến Tuyền có thể nghe được cả tiếng bước chân của mình thì nàng mới nhận ra có điều không ổn, bèn vội dừng bước.
“Ngươi vào Tống phủ làm việc từ khi nào? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?”
Chân Yến Tuyền hơi run rẩy, vì có tật giật mình nên vừa nghe di mẫu cho gọi nên nàng cứ ngỡ bị di mẫu bắt quả tang chuyện giữa nàng và Đại biểu ca, hốt hoảng không nhận ra nha hoàn trước mặt lạ mặt vô cùng. Nếu không phải tự dưng nghe thấy tiếng bước chân của mình thì Yến Tuyền không phát hiện quanh đây trừ hai người ra thì không còn một ai nữa. Trong khung cảnh tĩnh lặng như vậy mà lại chỉ có duy nhất tiếng bước chân của nàng vang lên trong màn đêm, không hề nghe thấy tiếng bước đi của nha hoàn trước mặt.
“Hôm nay nô tỳ mới tiến phủ ạ.” Nha hoàn đáp lời Yến Tuyền mà không ngoảnh đầu lại.
“Hừ! Chưa làm được mười năm thì có mơ cũng không vào được trong viện của di mẫu đâu. Nói! Rốt cuộc ngươi là người hay quỷ!”
Yến Tuyền cố gắng bình tĩnh, sau khi nghe xong, nha hoàn kia bỗng bật cười khanh khách. Khi đứng trong màn đêm u tối yên tĩnh, tiếng cười này lại càng chói tai hơn. Nàng ta quay người lại, gương mặt trắng bệch, nụ cười cứng đờ, đây vốn chẳng phải người sống mà chỉ là một hình người giấy mà thôi!
“A!” Yến Tuyền thật sự không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy, nàng sợ hãi hét lên, vội vàng lùi lại, nhưng không ngờ có người từ phía sau ôm lấy eo nàng.
“Ta vốn tưởng rằng Yến tiểu thư đây có gan giải oan cho quỷ, làm việc thay quỷ thì phải lợi hại lắm, không ngờ lại không phân biệt được hình người giấy, còn bị nó hù dọa nữa chứ.”
Người nói chuyện chính là nam nhân trung niên mặc đồ đạo sĩ, Yến Tuyền hiểu ngay mọi chuyện: “Ngươi là Đạo Viên Tử!”
“Chính là ta.”
“Ngươi không chạy thoát thân đi, tới đây tìm ta làm gì?” Yến Tuyền giãy giụa đẩy hắn ta ra, lúc này mới phát hiện mình đã rời khỏi Tống phủ từ lâu. Con đường nàng vừa đi với người giấy vốn không phải về phía viện di mẫu, mà là đi đường sau, nàng bị tên yêu đạo này dùng pháp thuật mê hoặc rồi!
“Tất nhiên là tới tìm ngươi để báo thù.” Đạo Viên Tử nói, tà dâm liếc nhìn gương mặt đẹp đẽ của Yến Tuyền: “Ngươi giúp Ngôn Tất Giản giải oan, làm hại ta bị truy nã, có nhà mà không thể về, sao ta lại có thể không hận ngươi được?”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Nghe nói ngươi đánh hồn ma của bà chủ Đường tới mức suýt thì hồn bay phách tán, ta còn tưởng là trận chiến khốc liệt thế nào, giờ xem ra thì cũng chỉ là một trận vật lộn trên giường mà thôi. Ta không muốn gì nhiều, chỉ cần đêm nay Yến tiểu thư phục vụ ta cho tốt là được, ta sẽ tha cho ngươi.”
“Được, một lời đã định.” Yến Tuyền thoải mái đồng ý làm Đạo Viên Tử vô cùng ngạc nhiên, hắn ta còn tưởng nàng tiểu thư yêu kiều này thà chết cũng không theo chứ.
“Ngươi chắc chắn à?” Đạo Viên Tử hơi nghi ngờ.
Yến Tuyền ngượng ngùng gật đầu: “Ta nghe Lâm Hà Sinh nói đạo trưởng có công phu sờ xương cao siêu, đôi bàn tay kỳ diệu có thể khiến người ta hạnh phúc tới sung sướng đê mê. Ta nghe thôi mà lòng dạ ngứa ngáy, miệng dưới cũng ngứa, cũng muốn được một lần thử tài nghệ trên tay đạo trưởng.”
“Thật không? Ngươi không sợ bị người khác biết à?”
“Sợ chứ, cho nên về sau nhờ đạo trưởng giữ bí mật cho ta, không được truyền ra ngoài, ta bằng lòng tặng ngàn vàng làm quà."
Má Yến Tuyền đỏ lựng, trên mặt là sự xấu hổ vô ngần, trong mắt đầy nét lẳng lơ. Nàng thấy dáng vẻ tà dâm của Đạo Viên Tử cùng với đôi mắt thèm thuồng, con hàng cũng cứng lên, dù trong mắt hắn ta vẫn còn hoài nghi nhưng sự thực là vẫn không nén được sự dao động trong lòng.
Yến Tuyền thấy vậy, nói tiếp: “Ta biết đạo trưởng vẫn còn nghi ngờ, nhưng bản lĩnh ta tới đâu chắc hẳn đạo trưởng cũng biết rõ. Nha hoàn bên cạnh ta cũng không hiểu những thứ này nên không có gì phải lo lắng. Đại biểu ca dù mang theo sát khí nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này hắn sẽ không tới viện của ta, vừa rồi hắn còn dặn ta đi ngủ sớm một chút đấy. Đạo trưởng bản lĩnh thế này chẳng lẽ còn sợ ta giả vờ ư? Đạo trưởng cứ yên tâm thả ta về để rửa sạch mồ hôi hôi hám trên người, đến khi xong xuôi ta sẽ trốn đám nha hoàn và đón đạo trưởng vào khuê phòng. Trên giường cao gối mềm, ta và đạo trưởng dây dưa mãnh liệt, không ngừng không nghỉ.”
Đạo Viên Tử thầm nghĩ phải, có gì đáng sợ chứ? Nếu nàng quả thực có bản lĩnh thì cũng không tới nỗi ngay cả người giấy mà cũng sợ, có lẽ đại cô nương này thực sự đang khát khao một nam nhân.
“Ta sẽ tin ngươi một lần, nhưng đừng có mà giở trò, ta sẽ luôn theo dõi ngươi trong bóng tối đấy.”
Yến Tuyền gật đầu, thành công để hắn ta đưa nàng trở về.
Đạo Viên Tử đang chờ đợi cơ hội không biết rằng mình đã lọt bẫy của Yến Tuyền. Hắn ta dù có thông thạo đạo pháp, biết trước tương lai đến đâu cũng không ngờ được ám ngữ xoa bóp chân giữa Yến Tuyền và Tống Thanh Dương. Hắn ta không ngờ hôm nay Tống Thanh Dương cũng muốn tới trộm hương cắp ngọc, không ngờ rằng bản thân còn chưa kịp ra tay thì Tống Thanh Dương đã lẻn vào, tóm gọn hắn ta từ phía sau.
Đạo Viên Tử không tài nào nghĩ ra Yến Tuyền làm sao có thể báo cho Tống Thanh Dương biết tin ngay dưới sự theo dõi của hắn ta? Lúc này Đạo Viên Tử muốn niệm chú trốn thoát nhưng cũng chẳng còn chút tác dụng trước sát khí của Tống Thanh Dương, cuối cùng hắn ta chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chịu trói, mặc cho bọn họ xử lý.
Tống Thanh Dương cũng không ngờ Đạo Viên Tử chạy trốn lại đến tìm Yến Tuyền gây phiền phức, hắn không dám tưởng tượng nếu tối nay mình không đến thì Yến Tuyền sẽ gặp chuyện gì. Lòng hắn nghĩ thôi đã thấy sợ hãi, chỉ hận không thể phanh thây xẻ thịt Đạo Viên Tử ngay tức khắc.
Người vui vẻ nhất ở đây không ai khác là Yến Tuyền, nàng đá Đạo Viên Tử hai cái coi như hả giận, cướp túi Càn Khôn trên người hắn ta và sung sướng nhận toàn bộ pháp bảo. Cuối cùng, nàng còn không quên ríu rít thêm mắm thêm muối tố cáo với Tống Thanh Dương: “Hắn nói cũng muốn ta thử tài nghệ sờ xương của hắn, thử các chiêu thức mà hắn dạy dỗ Lâm Hà Sinh để xem chúng ta sau này còn dám xen vào việc của người khác không.”
Lời này không khác nào đổ dầu vào lửa, Tống Thanh Dương giận tới nỗi dùng sức bóp nát từng cơ xương thớ thịt trên người Đạo Viên Tử, khiến hắn ta nếm thử cảm giác gãy xương là như thế nào.