Vân Lạc đến thăm Chung lão gia hàng ngày, Chung Tịch bận việc làm ăn và điều tra nên đã vài ngày hai người không gặp mặt.
Hôm nay, Vân Lạc mang bạc ra cửa. Nàng rẽ trái rẽ phải trên phố, đi tới trước cửa nhà Thạch Nhất.
“Cộc cộc.” Vân Lạc gõ cửa.
“Ai đó?” Giọng trẻ con vang lên, chính là Thạch Song, khá cảnh giác.
Vân Lạc cong môi, khẽ cười nói: “Là tỷ, bé Thạch Song.”
Cửa lớn mở ra, bé Thạch Song kinh ngạc nhìn Vân Lạc, cười tươi rói: “Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, đệ rất nhớ tỷ. Mau vào đi, đệ rót nước cho tỷ uống.”
Vân Lạc đi vào, thuận tiện đóng cửa lại, nhận chén nước Thạch Song đưa tới, nói: “Cảm ơn bé Thạch Song. Nửa tháng không gặp, hình như đệ cao hơn rồi.”
“Thật vậy sao? Đệ cao lên rồi? Hihi, hôm qua ca ca cũng nói hình như đệ cao hơn, hoá ra là thật.” Thạch Song vui vẻ kéo vạt áo, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ tươi cười.
“Khi nào ca ca đệ mới về? Ta mang thức ăn của quán rượu Nghênh Mãn Khách đến cho các đệ.” Vân Lạc nói.
“Muộn chút nữa ca ca mới về.” Thạch Song ngẩng đầu nhìn trời, ước chừng rồi nói.
Nhìn hộp thức ăn đặt trên bàn đá, cậu bé vô thức nuốt nước miếng. Lần cuối cùng cậu bé ăn thịt là cách đây nửa tháng, cũng là tỷ tỷ mang đến.
Hai người ở trong sân trò chuyện câu được câu không. Vân Lạc biết mỗi ngày Thạch Nhất đều ra ngoài, trong lòng nàng thoáng có chút mong đợi, hy vọng Thạch Nhất có thể mang về ít tin tức.
“Song đệ, mở cửa.”
Hai mắt Thạch Song bừng sáng, đứng dậy nhìn về phía Vân Lạc, nói: “Ca ca về rồi, đệ đi mở cửa.” Cậu bé vừa chạy vừa hô: “Ca ca, đệ tới đây.”
“Song đệ, có vẻ hôm nay đệ rất vui, lại tìm thấy một con dế lớn hay nhìn thấy kiến chuyển nhà?” Thạch Nhất đóng cửa lại, mặt đầy ý cười, nhìn vẻ mong đợi của Thạch Song nói.
“Đều không phải, là tỷ tỷ tới chơi.” Thạch Song lắc đầu như trống bỏi.
Thạch Nhất nghe xong quay đầu lại nhìn, thấy bóng hình xinh đẹp trong sân, cậu bé kéo Thạch Song bước nhanh qua, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ!”
“Thạch Nhất cũng cao lên rồi.” Vân Lạc cười nói.
“Hihi. Đã lâu không gặp tỷ tỷ, đệ có chuyện muốn nói với tỷ.” Thạch Nhất được khen, ngượng ngùng gãi đầu, trông rất thành thật.
“Không vội, cơm nước xong rồi nói.” Vân Lạc mở hộp đồ ăn, lấy thức ăn bên trong ra: “Không biết các đệ thích ăn gì nên ta tùy tiện gọi một chút.”
Thạch Nhất và Thạch Song nhìn từng món ăn trên bàn, thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt, cá trắm hấp, bắp cải luộc, hai đứa nhỏ không nhịn được mà nuốt nước miếng.
“Tỷ tỷ, những thứ này… Tốn không ít bạc nhỉ. Đệ…” Thạch Nhất còn chưa nói xong đã bị Vân Lạc ngắt lời.
“Mua rồi thì cứ ăn đi, hai đệ ăn nhiều vào, đừng để bạc của ta bị lãng phí.”
“Vâng vâng, đệ sẽ ăn sạch, không để lãng phí bạc.” Thạch Song thèm không chịu nổi, cậu bé đứng một bên nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát.
Vân Lạc bị dáng vẻ của cậu bé chọc cười: “Đi rửa tay đi, chúng ta ăn cơm.”
Ăn xong, Thạch Song vuốt cái bụng căng phồng của mình, lười biếng nói: “Ăn ngon quá, tỷ tỷ đối xử với đệ thật tốt, sau này lớn lên đệ sẽ cưới tỷ.”
Thạch Nhất nhìn đệ đệ đang nói nhảm, lại cẩn thận liếc mắt nhìn Vân Lạc, sau đó gõ lên đầu đệ đệ: “Đệ nói hươu nói vượn cái gì thế? Không được nói lung tung.”
“Hừ, tỷ tỷ rất tốt với đệ, đệ cưới tỷ tỷ, phụng dưỡng tỷ ấy lúc về già thì có làm sao?” Thạch Song phồng má, không phục nói: “Tỷ tỷ, chờ đệ lớn lên đệ cưới tỷ được không?”
“Chờ đệ trưởng thành thì tỷ tỷ cũng già rồi, đệ vẫn muốn cưới tỷ sao?” Vân Lạc cười nói.
“Tất nhiên, tỷ tỷ già rồi, đệ càng phải cưới, vừa lúc dưỡng già cho tỷ.” Thạch Song ngây thơ nói.
“Dưỡng già thì có thể, nhưng cưới thì thôi đi. Tỷ tỷ không phù hợp với đệ.” Vân Lạc cười nói.
“Được rồi, vậy đệ sẽ cưới người khác sau đó cùng nàng dưỡng già cho tỷ tỷ.” Thạch Song rất cố chấp với việc chăm sóc Vân Lạc lúc về già.
Thạch Nhất đứng bên cạnh nhìn đệ đệ, nắm tay cứng lại, không khỏi nghi ngờ bản thân mình. Cậu bé chưa từng dạy đệ đệ những chuyện này, đệ đệ còn nhỏ mà sao miệng lúc nào cũng nói tới cưới vợ.
Thấy tỷ tỷ không có vẻ tức giận, cậu bé lại không tiện đánh người trước mặt tỷ tỷ. Đợi tỷ tỷ đi về, cậu bé phải dạy dỗ đệ đệ cẩn thận .
Thạch Song không biết mình sắp nhận được “tình yêu tràn đầy” từ ca ca, lúc này vẫn đang vui vẻ nói về kế hoạch dưỡng già của cậu bé đối với tỷ tỷ.
Tiêu cơm xong, Thạch Song không chịu nổi nữa bèn đi ngủ trưa. Trong sân chỉ còn lại Vân Lạc và Thạch Nhất.
“Nửa tháng này có phát hiện gì không?” Vân Lạc nói.
Thạch Nhất gật đầu nói: “Tỷ tỷ, trong nửa tháng tỷ rời đi, đệ và đám bạn chia nhau hành động, có một số phát hiện, không biết có tác dụng hay không.”
Cậu bé nhớ lại rồi nói: “Mấy ngày sau khi tỷ rời đi, bạn của đệ lại gặp được vị thương nhân râu xồm kỳ lạ kia ở chợ bán thức ăn. Tên râu xồm nói hắn ta có loại thuốc rất mạnh, có ý tưởng gì có thể đi tìm hắn ta, giọng điệu rất thần bí.”
Vân Lạc nheo mắt, thuốc mạnh, thần bí? Điều này khiến nàng nghĩ tới bệnh của chú họ, liệu có liên quan đến thương nhân này hay không? Xem ra phải đi gặp tên thương nhân này rồi.
“Trước khi tỷ rời đi vài ngày, Chung Hoài luôn đi theo một vị phu nhân, hình như còn có bà mối đi cùng. Đến khoảng ngày thứ tư, thứ năm, Chung Hoài bắt đầu đi tới các cửa hàng, ở lại gần như cả buổi sáng hoặc cả buổi chiều.”
Vân Lạc gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Đúng rồi, y còn cứu được một người phụ nữ và đứa trẻ. Lúc ấy con ngựa hoảng sợ lao thẳng về phía người phụ nữ và đứa trẻ kia, đệ còn tưởng bọn họ chết chắc rồi, không ngờ Chung Hoài lại ra tay. Y lập tức khống chế được con ngựa đang nổi điên, kéo ngựa đi trật hướng, cứu được hai mẹ con.”
Vân Lạc hơi kinh ngạc, một người mà ngay cả người nhà cũng không tha, liệu có mạo hiểm tính mạng, nảy sinh lòng tốt cứu người xa lạ không? Nàng càng tin rằng chắc chắn hai người kia có giá trị lợi dụng đáng để y phải cứu.
“Ừm, để đệ nghĩ xem còn chuyện gì nữa.” Thạch Nhất gãi đầu, con ngươi từ từ chuyển động, nghĩ lại: “A, nghĩ ra rồi, hình như y qua lại rất gần với một vị chưởng quầy của cửa hàng, hôm qua đệ còn nhìn thấy y đứng nói chuyện với chưởng quầy kia trong hẻm nhỏ. Đệ không dám lại gần vì sợ bị phát hiện, nên cũng không biết bọn họ nói gì.”
Chưởng quầy? Chẳng lẽ y định xuống tay với việc kinh doanh của nhà họ Chung? Biểu ca có nhận ra điều đó không? Vân Lạc nghe xong lại càng nóng vội, lo lắng, nàng cúi đầu trầm tư.
Tuyệt đối không thể bước lên con đường cũ ở kiếp trước!
“Thạch Nhất, đệ có nhận ra tên thương nhân kỳ lạ kia không? Có thể đưa tỷ đi tìm người đó không?” Vân Lạc quyết định bắt đầu với tên thương nhân này trước, xem có thể phát hiện ra điều gì không.
“Đệ nhận ra, tỷ tỷ, đệ dẫn tỷ đi.” Thạch Nhất đáp.
Hai người đi đến chợ bán thức ăn, lúc này hầu hết mọi người đều đã dọn quầy về nhà. Chỉ có một số ít người chưa bán xong, đang đứng trông sạp hàng.
Vân Lạc đi theo Thạch Nhất trên con phố dài, mùi hương khó chịu khiến Vân Lạc không khỏi nhíu mày.
“Tỷ tỷ xem, tên râu xồm kia vẫn còn ở đó.” Thạch Nhất chỉ cho Vân Lạc một góc nhỏ cách đó không xa.
Vân Lạc nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ, râu xồm, mặt đầy lông lá đang thu dọn đồ đạc, dường như muốn rời khỏi đây.
Nàng dẫn theo Thạch Nhất bước nhanh về phía trước, ánh mắt rơi vào lọ thuốc và túi giấy thưa thớt trên sạp, nói: “Đại ca, mấy chai lọ, túi giấy này của ngươi đựng gì thế?”
Thương nhân râu xồm ngẩng đầu lên, cặp mắt như chim ưng, đường nét khuôn mặt, cằm và nhân trung đều phủ đầy râu, vừa dài vừa dày. Hắn ta đánh giá Vân Lạc vài lần, dừng việc thu dọn đồ đạc, chòm râu rung rinh, phát ra tiếng nói.
“Thứ tốt. Thuốc, thuốc gì cũng có.” Trong giọng nói của tên thương nhân râu xồm tràn đầy vẻ kiêu ngạo, như thể những loại thuốc này đều là tác phẩm đáng tự hào của hắn ta.
Vân Lạc gật đầu, nhìn xung quanh một vòng rồi nhỏ giọng hỏi: “Có loại thuốc nào khiến người ta nóng sốt liên tục, nhưng lại không trị hết được không?”
“Hả? Nóng sốt liên tục? Sao nghe giống như độc nóng của sư phụ thế nhỉ.” Thương nhân râu xồm nói.
“Độc nóng? Ý của ngươi đó là độc?” Vân Lạc dò hỏi.
“Nếu mua ở chỗ của ta thì chính là độc nóng. Nhìn giống như sốt thông thường nhưng trên thực tế lại là trúng độc. Điều trị theo phương thuốc hạ sốt thông thường, không những không có tác dụng mà bệnh còn nặng hơn.” Thương nhân râu xồm giải thích.
“Vậy độc nóng này có thuốc giải không? Người nhà ta bị trúng độc.” Vân Lạc vội vàng hỏi.
“Người nhà cô bị trúng độc? Sao có thể? Thuốc này ta chỉ bán cho một người. Trùng hợp vậy sao?” Râu xồm nghi hoặc nói: “Thuốc giải thì có, nhưng không ở trên người ta, phải về nhà điều chế.”
Hắn ta lén xuống núi bán thuốc, vốn định kiếm ít tiền, không ngờ rằng thế nhưng lại hại người, nếu sư phụ biết được chắc chắn sẽ đánh chết hắn ta.
“Ngươi có thể giúp ta điều chế thuốc giải độc nóng không? Ta mua.” Vân Lạc nói.
“Có thể, nhưng ta không có bạc mua dược liệu. Lúc ấy bởi vì không có bạc nên mới bán loại thuốc này, không ngờ cuối cùng lại làm hại người.” Thương nhân râu xồm gãi đầu, ngượng ngùng nói.
“Cần bao nhiêu bạc, ta cho ngươi, ngươi nhất định phải giúp ta điều chế thuốc giải.” Vân Lạc sờ túi tiền, không biết có đủ hay không.
Thương nhân râu xồm sảng khoái đáp: “Tất nhiên rồi, sư phụ ta sẽ đánh chết ta nếu biết ta làm chuyện hại người. Thuốc giải đều là những dược liệu thông thường, cô chỉ cần đưa năm lượng bạc là được.”
Sau đó Vân Lạc móc ra năm lượng bạc đưa cho thương nhân râu xồm, hỏi: “Không biết đại ca tên gọi là gì? Ta có thể tìm ngươi ở đâu?”
Thương nhân râu xồm nhận bạc, nói: “Ta tên Diệp Thanh Văn, trước mắt đang ở trong ngôi miếu hoang phía sau phố Trường Nhai. Ngày mai ta sẽ mang thuốc giải tới, nếu ta không có ở đây, ngươi có thể đến đó tìm ta.”
“Được, Diệp đại ca, ngươi còn có sư phụ sao? Không biết sư phụ ngươi là ai? Chẳng lẽ là thần y Diệp lão trong truyền thuyết dân gian?” Vân Lạc suy đoán.
Diệp Thanh Văn đỏ mặt, không ngờ cô gái này lại đoán chuẩn như vậy, nhưng hắn tavừa xuống núi nửa tháng đã hại người, nói ra có thể làm mất mặt sư phụ không? Thôi, vẫn đừng nói thì hơn.
“Không phải, sư phụ ta không phải ông ấy.”
Vân Lạc gật đầu, thấy hắn ta không muốn trả lời thì cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Người mua độc nóng, ngoại trừ mua độc nóng thì có mua độc gì khác không?”
Diệp Thanh Văn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngoại trừ độc nóng, y còn mua bột Nhuyễn Cốt. Sau khi ăn vào cả người sẽ mất hết sức lực, không đứng dậy nổi, giống như bị mềm xương. Ăn một hai lần thì không sao, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi yếu ớt, nhưng nếu sử dụng lâu dài, thì người sẽ bị tê liệt, cả đời chỉ có thể nằm trên giường.”
Con ngươi của Vân Lạc co chặt, nàng vô cùng kinh hãi. Chắc chắn kiếp trước loại thuốc này đã được dùng ở trên người biểu ca, chẳng trách Chung Hoài lại thâu tóm được nhà họ Chung nhanh như vậy.
Vân Lạc nghĩ đến vận mệnh của mình và người nhà ở kiếp trước, không khỏi tức giận chất vấn: “Độc nóng, bột Nhuyễn Cốt đều là thuốc hại người, vì sao ngươi lại bán cho người khác? Như vậy không phải là giúp y hại người sao?”