Bông Hoa Nhỏ Trên Đầu Biểu Ca

Chương 38: Về nhà



“Sai? Ta sai ở đâu?” Chung Hoài nói: “Ta chỉ đang tính toán cho bản thân mình, ta có gì sai?”

Chung lão gia nhìn y u mê không chịu tỉnh ngộ, lắc đầu nói: “Tịch Nhi, Lạc Lạc, chúng ta đi thôi.”

Ông nhấc chân rời đi, không hề nhìn Chung Hoài thêm lần nào nữa.

Chung Tịch kéo Vân Lạc rời đi theo, không nói thêm lời nào. Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, Chung Hoài mở to mắt nhìn xà nhà, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối rồi biến mất.

Suốt dọc đường không ai nói chuyện, Vân Lạc cũng không biết nên an ủi hai người thế nào.

Chung phu nhân ngồi trong viện, thấy bọn họ trở lại thì hỏi: “Thế nào? Bỏ xuống được chưa?”

“Có phải ta là một người cha thất bại không? Ngay cả con trai mình muốn gì cũng không biết.” Chung lão gia cười khổ nói.

Chung phu nhân nắm lấy tay ông vỗ nhẹ: “Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm tròn trách nhiệm của một người cha là đủ rồi.”

“Thôi, tạm thời cứ thế đi, để nó bình tĩnh lại. Nếu sau này nó vẫn còn hận chúng ta, vậy thì để nó rời đi thôi.” Chung lão gia thở dài, mệt mỏi nói.

Chung phu nhân kéo ông ngồi xuống, rót vài chén trà, gọi hai người Chung Tịch: “Đến đây, uống trà đi.”

“Cảm ơn cô họ.” Vân Lạc nhận chén trà.

“Cảm ơn mẹ.” Chung Tịch nói, khoé mắt chăm chú dõi theo hành động của Vân Lạc.

“Tịch Nhi, sau này có chuyện gì hay có ý kiến gì, con nhất định phải nói với chúng ta, con không nói chúng ta sẽ không biết được.” Chung lão gia nói. Ông không muốn con trai thứ hai giẫm lên vết xe đổ, làm ra chuyện giống như con cả.

“Vâng.” Chung Tịch đáp lời.

“Đúng rồi, hôm qua ta uống trà cùng em gái, nói tới Tịch Nhi và Vãn Vãn. Tịch Nhi, con thấy thế nào? Chi bằng ngày khác chúng ta gặp mặt nhé?” Chung phu nhân nói với vẻ tươi cười trên mặt.

Chung lão gia tiếp lời: “Vãn Vãn à, năm nay chắc cũng mười sáu rồi, con bé tầm tuổi Lạc Lạc, đã lâu không gặp, không biết cô gái nhỏ lớn lên dáng vẻ ra sao?”

Chung phu nhân cười ha ha nói: “Hôm qua ta đã gặp rồi, cực kỳ xinh đẹp, tính tình ngoan ngoãn, là một cô bé dễ thương.” Vừa nói, bà vừa liếc mắt về phía Chung Tịch, trong mắt mang theo ý cười.

Thấy Chung Tịch không có phản ứng gì, bà quay đầu hỏi Vân Lạc: “Lạc Lạc, con cảm thấy thế nào?”

“Dạ, khá tốt. Chắc hẳn rất xứng đôi với biểu ca.” Vân Lạc cong môi cười, phớt lờ cảm giác khó chịu trong lòng.

Khoé mắt Chung Tịch vẫn luôn dõi theo Vân Lạc, không ngờ nàng lại chẳng có chút phản ứng nào, còn cảm thấy hắn xứng đôi với người khác? Chung Tịch chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

“Mẹ đừng nói lung tung.” Chung Tịch lạnh mặt nói.

“Được được được, không nói lung tung, ngày khác cùng nhau ăn bữa cơm được chứ? Coi như gặp dì Tạ của con.” Chung phu nhân nói.

Dì Tạ là chị em, là bạn thân hồi còn khuê các của Chung phu nhân.

“Vâng.” Chung Tịch đáp lời. Hắn lấy lọ thuốc từ trong ống tay áo, đặt lên bàn, nhìn về phía Chung lão gia: “Cha, đây là thuốc giải. Có cho hay không là tuỳ cha.”

Hốc mắt Chung lão gia ươn ướt, ông lau nước mắt nói: “Là đại ca con có lỗi với con, việc nó làm thật sự quá đáng. Tịch Nhi, con cất thuốc giải đi, khi nào Chung Hoài biết sai hãy cho nó thuốc giải.”

“Cha cất đi, con sẽ không gặp lại y nữa.” Chung Tịch lạnh nhạt nói.

Chung lão gia hé môi, sau đó mím lại, nói: “Vậy để ta cất, con yên tâm, nếu nó vẫn không biết sai ta sẽ không cho nó thuốc giải.”

Suy cho cùng, Chung Hoài vẫn là con của ông, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, ông không nỡ nhìn con trai mình nằm liệt trên giường suốt quãng đời còn lại. Ông hy vọng hai anh em có thể hoà thuận.

Chu Lục bước vào sân, nói nhỏ bên tai Chung Tịch: “Nhị công tử, Trương chưởng quầy tìm ngài.”

“Cho ông ấy vào.” Chung Tịch nói.

Chẳng mấy chốc, Trương chưởng quầy đã được Chu Lục dẫn tới trước mặt Chung Tịch.

Ông ta chắp tay hành lễ, nói: “Bái kiến lão gia, phu nhân, nhị công tử, Vân cô nương.”

“Trương chưởng quầy, sao ngươi lại tới đây? Cửa hàng xảy ra chuyện gì sao?” Chung lão gia nói.

Trương chưởng quầy vội vàng xua tay, nói: “Bẩm lão gia, mọi chuyện trong cửa hàng đều ổn, là… là, nhị công tử.” Ông ấy không biết có nên nói hay không, ánh mắt nhìn về phía Chung Tịch như muốn xin giúp đỡ.

“Ngươi muốn hỏi về vợ con của ngươi?” Chung Tịch nói.

“Đúng đúng đúng, nhị công tử, không biết hiện giờ vợ con ta đang ở đâu?” Trương chưởng quầy có chút căng thẳng nói.

“Ta đã sai người đi đón rồi, có lẽ hiện giờ đang trên đường về nhà. Ngươi về nhà đợi đi.” Chung Tịch chậm rãi nói.

“Cảm ơn nhị công tử. Lão gia, phu nhân, Vân cô nương, tại hạ cáo lui trước.” Trương chưởng quầy vui mừng nói.

Bước chân của ông ta có chút gấp gáp, vội vã bước ra ngoài.

Chung lão gia nhìn dáng vẻ vội vàng của ông ta, hơi khó hiểu nói: “Vì sao Trương chưởng quầy lại vội vàng thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Chung Tịch kể lại chuyện giữa Chung Hoài và Trương chưởng quầy, cùng sự uy hiếp của y đối với Trương chưởng quầy. Chung lão gia không ngờ trong những ngày mình dưỡng bệnh, Chung Hoài lại làm nhiều chuyện mờ ám như vậy. Ông cau mày, không hỏi thêm nữa.

“Cô họ, quấy rầy mọi người đã lâu, con định ngày mai sẽ về nhà.” Vân Lạc nói.

“Sao đang yên lành lại muốn về nhà? Có ai bắt nạt con à? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị? Con nói với cô, cô giúp con dạy dỗ bọn họ. Con thích ăn gì cứ nói với cô, cô sẽ bảo đầu bếp nấu món con thích ăn.” Chung phu nhân nói.

Chung Tịch nhìn về phía Vân Lạc, đáy mắt u tối sâu thẳm.

Vân Lạc lắc đầu, nói: “Không phải, không ai bắt nạt con, đồ ăn cũng rất hợp khẩu vị. Chỉ là con muốn về nhà.”

“Không phải mới từ trong nhà tới đây sao? Sao lại muốn về? Ở chỗ cô họ không tốt ư?” Chung phu nhân nói: “Cô còn muốn tìm giúp con một mối hôn sự tốt đẹp đấy.”

“Đúng vậy, Lạc Lạc, ở lại đây thêm đi, cô con không nỡ rời xa con, nếu con đi, kiểu gì bà ấy cũng buồn bã mất vài ngày.” Chung lão gia giúp Chung phu nhân giữ Vân Lạc ở lại.

Vân Lạc nghe Chung phu nhân nói muốn giúp mình tìm một mối hôn sự thì không khỏi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Ở nơi này của cô rất tốt, chỉ là, con muốn trở về chăm sóc cha mẹ.”

Chung phu nhân dịu dàng nhìn nàng, nói: “Đúng là đứa nhỏ hiếu thảo. Chi bằng đợi ta tìm cho con mối hôn sự tốt rồi hãy về nhé?”

Vân Lạc vô thức dùng khoé mắt liếc nhìn Chung Tịch, liên tục xua tay: “Cô họ, không cần, trước mắt con vẫn chưa vội, con muốn ở cạnh cha mẹ nhiều hơn.”

Dường như nàng trở nên kỳ lạ, vì sao phản ứng đầu tiên của nàng lại là nhìn biểu ca? Nàng không kịp nghĩ nhiều, Chung phu nhân lại nhiệt tình thuyết phục nàng đừng đi.

“Cô họ, con rất thích nhà họ Chung, cho dù về nhà cũng sẽ nhớ mọi người. Nếu cô nhớ con, cũng có thể xuôi Nam tới nhà con chơi mà.” Vân Lạc đã quyết định phải về nhà.

“Được rồi, nếu con thật sự muốn quay về, cô cũng không giữ con nữa, miễn cho con lại khó xử. Nhưng ngày mai rời đi thì gấp quá, chi bằng ở lại chơi thêm mấy ngày nữa rồi hãy đi, thuận tiện mang thêm chút đặc sản về nhà cho cha mẹ con nếm thử.” Chung phu nhân nói.

Bà thật lòng thích đứa nhỏ Lạc Lạc này, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.

Vân Lạc hoang mang, nàng muốn rời đi ngay ngày mai, hiện giờ chỉ cần chú họ không cho Chung Hoài thuốc giải để y xoay người, thì mấy người cô họ đều sẽ an toàn, vận mệnh của mình cũng thay đổi. Biểu ca… cũng sẽ tìm được biểu tẩu, nàng muốn về nhà ở bên cạnh cha mẹ.

Thấy ý Vân Lạc đã quyết, Chung phu nhân không nói thêm nữa, chỉ đành chuyển chủ đề: “Con bé Ca Nhi đâu rồi? Khoảng thời gian này cũng không nhìn thấy nó, nó đang làm gì vậy?”

“Nghe nói gần đây con bé đi theo các tỷ muội đọc sách viết chữ. Không biết thật hay giả.” Chung lão gia nói.

Chung phu nhân bật cười, con gái bà có đức hạnh gì, bà còn không biết sao?

“Nếu con bé có thể nghiêm túc đọc sách, vậy mặt trời sẽ thật sự mọc từ hướng Tây. Ta thấy con bé lại muốn ra ngoài chơi nên mới tìm cớ.”

“Thôi, kệ con bé đi, chỉ cần khỏe mạnh, ra ngoài chơi cũng được, gặp con bé nàng đừng mắng con bé nữa.” Chung lão gia nói.

Chung phu nhân oán trách liếc mắt nhìn ông, nói: “Ta mắng nó lúc nào? Ông cứ bảo vệ nó như vậy, đến lúc xảy ra họa lớn, ông lại đau đầu.”

“Được được, hôm nay tốt ngày, lát nữa gọi con gái tới ăn cơm, đoàn tụ đoàn tụ.” Chung lão gia cười nói.

Vân Lạc đứng bên cạnh nghe cô chú nói chuyện, giữa bọn họ có loại cảm giác ấm áp, tự nhiên như nước chảy. Ánh mắt chú nhìn cô vô cùng dịu dàng trìu mến, nàng thật sự mừng cho cô, nụ cười xuất hiện trên mặt một cách vô thức.

Chung Tịch nhìn Vân Lạc chằm chằm, nhưng Vân Lạc lại không liếc mắt nhìn hắn lấy một lần. Trong lòng hắn có cảm giác không nói nên lời, rõ ràng trước đó không lâu nàng còn sẵn sàng lấy thân thử độc, vì sao đột nhiên lại muốn về nhà?

Càng nghĩ càng khó chịu, ánh mắt nhìn Vân Lạc cũng càng thêm sâu thẳm, ngón cái dưới ống tay áo liên tục cọ xát vào ngón trỏ và ngón giữa, đó là động tác bản năng mỗi khi suy nghĩ của hắn.

Ăn cơm xong, Vân Lạc đi bộ vài vòng trong sân để tiêu cơm, ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời, tựa như một ngọn đèn sáng, soi sáng mặt đất. Vầng trăng lưỡi liềm treo giữa không trung, mờ ảo như được phủ thêm một lớp voan mỏng, huyền bí tràn ngập mỹ cảm.

Cục đá trong lòng nàng cuối cùng cũng biến mất, chuyến đi của nàng không phải vô ích. Hôm nay là ngày nhẹ nhõm nhất đối với nàng trong ba tháng qua, hiếm khi có tâm trạng ngắm trăng mà không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân và cha mẹ, cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của nhà họ Chung.

“Lạc Lạc.” Chung Tịch đi tới từ phía sau nàng.

Vân Lạc xoay người, cười nói: “Biểu ca, sao huynh lại tới đây?”

“Vì sao phải trở về?” Ánh mắt Chung Tịch rơi xuống người nàng, đen tối không rõ.

Đối diện với ánh mắt của hắn, Vân Lạc nhanh chóng quay đầu đi, nói: “Muội muốn về nhà.”

“Trước đó lúc ta đưa muội về, vì sao muội lại muốn trở lại đây?” Chung Tịch nói.

“Bởi vì… mọi người vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.” Vân Lạc thành thật đáp, lúc này nàng không cần phải giấu giếm nữa.

Ánh mắt Chung Tịch lóe lên: “Muội đã biết từ lâu rồi sao?”

“Vâng, muội đã biết từ lâu, nhưng sợ mọi người không tin, cho nên phải chờ tới khi thời cơ thích hợp mới mở miệng, dù sao trước đó muội cũng không dám tin Chung Hoài sẽ làm như vậy.” Vân Lạc cúi đầu đá hòn đá nhỏ ven đường, thấp giọng nói.

Chung Tịch không thể nói rõ cảm giác hiện tại của mình, trong lòng rối bời, phiền muộn nói: “Mọi việc muội làm trước đây đều vì chuyện này sao? Muội lấy thân thử thuốc cũng vậy?”

Chân Vân Lạc khựng lại, rồi tiếp tục đá hòn đá nhỏ. Nàng cảm nhận được tâm trạng không vui của Chung Tịch, nhưng lại không biết nguyên nhân, chỉ có thể giải thích: “Đúng thế, vì lo lắng mọi người bị Chung Hoài độc hại, nên muội luôn chú ý đến trạng thái thân thể của huynh và chú. Nếu huynh ngã xuống, nhà họ Chung sẽ gặp nguy hiểm. Về chuyện lấy thân thử độc, biểu ca đừng lo, là muội tự nguyện, huynh không cần mang gánh nặng tâm lý, hơn nữa ngày mai muội sẽ rời…”

“Đủ rồi.” Chung Tịch lạnh giọng ngắt lời Vân Lạc, mặt không biểu cảm nhìn nàng chằm chằm. Hắn không nhìn ra chút mến mộ nào từ vẻ mặt của nàng, dường như nàng luôn rất tỉnh táo, người u mê hiểu lầm vẫn luôn là hắn.

“Muội không có gì muốn nói với ta sao?” Chung Tịch nhìn Vân Lạc chằm chằm, ánh mắt sâu không thấy đáy.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.