Mã Dũng Quân nhổ nước bọt về phía Ninh Thư, nếu không phải Ninh Thư nhanh chóng rút chân lại thì ngụm nước bọt này đã ở trên mu bàn chân cô rồi.
Ninh Thư có chút buồn nôn.
Trước mặt nhiều người như vậy mà lại không chừa cho người khác chút mặt mũi nào, đối xử với vợ chả khác gì nô lệ.
Phá nát tam quan của Ninh Thư.
Thích thể hiện sự oai phong của mình trước mặt người ngoài.
Oai phong dựa vào việc đánh vợ sao?
Ninh Thư nói: “Dũng Quân, chúng ta đi về đi.”
“Cô muốn kéo tôi về nhà rồi lại đánh tôi chứ gì.”
Ninh Thư nói với đám người xung quanh: “Mọi người giúp đỡ chút, tim Dũng Quân có vấn đề, mong mọi người giúp tôi đưa anh ấy về nhà, một mình tôi không biết làm gì khác.”
“Anh ấy muốn đánh tôi.” Ninh Thư đáng thương nói.
“Hoàng Tinh, miệng cô chỉ biết phun phân thôi à, rõ ràng là cô đánh tôi mà còn dám nói là tôi đánh, mọi người không biết đâu, cô ta ngày nào cũng vặn tay của tôi.”
Mã Dũng Quân kích động hô, có điều ngay lập tức ôm ngực, cảm thấy ngực lại bắt đầu quặn lại.
“Được rồi, anh về đi.”
“Vợ anh cũng đâu có tệ.”
“….”
Có mấy người thanh niên vây quanh Mã Dũng Quân, đẩy Mã Dũng Quân vào nhà.
Mã Dũng Quân không dám về nhà, về nhà chắc chắn sẽ bị con vợ lòng dạ ác ôn đánh.
“Tôi không về, không về.” Mã Dũng Quân quay đầu nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười với Mã Dũng Quân, làm cho cả người hắn run lên, giãy giụa không muốn về nhà.
Một vài người phụ nữ trung niên đến khuyên giải Mã Dũng Quân, nói Mã Dũng Quân không nên làm ầm, hắn nên về nhà sống tốt với vợ con.
Đừng đánh vợ mình nữa.
Một vài người đàn ông còn thì thào nói với Mã Dũng Quân, bây giờ cơ thể hắn đang không khỏe, còn phải tạm thời dựa vào phụ nữ, nên cúi thấp đầu một chút, đừng làm căng.
Người đời thường nói phụ nữ thực dụng, nhưng thật ra đàn ông còn thực dụng hơn phụ nữ.
Ninh Thư cất xe vào trong gara, trở về nhà, luôn miệng cảm ơn những người đang chặn trước cửa nhà, rót nước mời mọc đủ kiểu.
Vốn có một ít người đến hóng chuyện, hiện tại cũng thức thời rời đi.
Ninh Thư dẫn những người này đến trước cửa, sau đó khóa cửa lại, xoay người nhìn Mã Dũng Quân.
Mã Dũng Quân miệng hùm gan sứa quát: “Tôi nói cho cô biết, cô không được đánh tôi, nếu không tôi sẽ không cho cô kết cục tốt đâu.”
“Cô không được đánh tôi lần nào nữa, tôi không đánh cô không phải vì đánh không lại đâu, đây là cô đang bạo lực gia đình, tôi phải kiện cô.” Mã Dũng Quân tựa vào tường, da mặt run rẩy nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cười cười, “Anh nói gì vậy Dũng Quân, em đánh anh khi nào, anh không nên quá kích động, vào nhà uống thuốc đi.”
“Mẹ.” Mã Lam Lam lo lắng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư nói: “Lam Lam, giúp mẹ nấu ăn, mẹ đi lấy cho bố con ít thuốc.”