Hồng Ngọc như Lã Vọng buông cần, thản nhiên nhìn Ninh Thư bị cây đinh truy đuổi gắt gao, ốc không mang nổi mình ốc.
*Lã Vọng buông cần: hay còn gọi Lã Vọng câu cá, chỉ sự kiên nhẫn, khả năng nhìn xa trông rộng với sự việc nào đó.
*Ốc không mang nổi mình ốc: Lo liệu mình còn không xong.
Hồng Ngọc nhếch mép mỉm cười, bất chợt khóe miệng trở nên cứng ngắc, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ.
“Oành, oành, oành,…” Toàn bộ mạch máu trên người Hồng Ngọc đều đứt vỡ. Một dòng chất lỏng xông ra khỏi cơ thể.
Làn da tức khắc chuyển thành tím đen, ẩn ẩn vô số mạch máu đen bầm.
Trái tim đập như trống dồn, mất khống chế, cuối cùng oành một tiếng, vỡ nát.
Trong nháy mắt, Hồng Ngọc trở thành một huyết nhân.
“Có chút bản lĩnh.” Hồng Ngọc bất chấp trái tim tan nát mà mở miệng, nhẹ nhàng than thở: “Thủy pháp tắc đúng là thứ tốt.”
“Nhưng dù cô có trốn cũng không thoát khỏi cái đinh này, tôi không thua cô, mà thua bởi Thủy pháp tắc.” Hồng Ngọc trút hơi tàn, ngã xuống đất.
Cô chính là thua tôi, ai bảo tôi là hóa thân pháp tắc, cô không phục sao?
Tuy Hồng Ngọc đã chết nhưng cái đinh vẫn kiên trì đuổi theo Ninh Thư, duy trì mục tiêu là ghim vào linh hồn cô.
Mẹ nó, đúng là hố cha!
Người bố trí huyễn cảnh đã chết, huyễn cảnh liền biến mất, tiểu thiên tài Nam Cung tỉnh lại từ trong huyễn cảnh, nhìn thấy người bê bết máu nằm trên đất, căn bản là không dám nhận.
Người mới vừa rồi còn nói cười cùng cậu ta, bây giờ lại chết?
Trước đó Hồng Ngọc dám nói chuyện với Ninh Thư không kiêng nể là bởi vì cô ta đã bày cho Nam Cung một huyễn cảnh mỹ diệu.
Giờ Hồng Ngọc chết rồi, huyễn cảnh cũng biến mất.
“Chị, ai đã giết chị, là ai?” Nam Cung gào trong tuyệt vọng, tiếp đó trừng mắt nhìn Ninh Thư: “Là mày sao, tao phải giết mày, thứ yêu quái chết tiệt!”
Ninh Thư bị cái đinh bám riết đã đành, cái đinh này truy đuổi không biết mệt mỏi, không đạt được mục đích thì không dừng, giờ lại thêm một tên Nam Cung lừ mắt nhìn cô.