Hệ thống bên cạnh hắn không biết đã bao lâu, thực ra lại là thứ lợi dụng hắn như một con rối.
Diệc Nhật nghiến răng.
Hắn... Thật sự rất tức giận.
"...Vùng đất Dạ Hoàng, là một vùng đất có bề dày lịch sử rất lâu dài."
"Dài hơn nhiều triều đại được mọi người xem như là trường tồn của Nhất Thế."
"Nó nổi tiếng vì rất nhiều thứ. Sự biệt lập của nó, sự lợi hại của Dạ Hoàng, và..."
"Là tiền tuyến của nhân loại trước Ma Tộc."
"Ma Tộc nếu muốn tiến đánh được lãnh thổ của loài người, có nhiều hướng đi."
"Nếu nói một cách tóm tắt, ta có một lục địa chính với lãnh thổ rộng lớn - chính là lãnh thổ của loài người."
"Nó có nhiều cách gọi tùy theo việc là do ai gọi. Nhưng có thể gọi chung là Đại Lục."
"Ban đầu, Đại Lục là vùng đất mà hai thế lực Người và Yêu sinh sống."
"Dần về sau, Ma Tộc mới xuất hiện."
"Ma Tộc có hai dạng... Ma Tu và Ma Chủng."
"Ma Tu có thể là người, cũng có thể là yêu. Thông qua tu luyện mà nhập Ma."
"Hắc Y Thiên Ma tỷ tỷ, được tính là Ma Tu."
"Còn Ma Chủng... Là những kẻ như tên này."
Như Nguyệt rút ra cái đầu của Huyết Diện Thiên Ma.
"Hà...! Thở ! Được thở rồi ! Khà khà khà !"
Tiếng cười nham nhở vang lên.
Diệc Nhật có chút rợn người.
"...Hắc Y Hội mấy người, có sở thích cầm theo đầu người à ?"
Như Nguyệt làm ngơ lời bình luận của hắn.
"Ma Chủng, bẩm sinh đã là Ma Tộc. Hình dạng quỷ dị, sức mạnh bí ẩn."
"Là chủng loài được Nhân Tộc xem là hiện thân của cái Ác."
"Huyết Diện Thiên Ma, mang trong mình dòng máu thuần chủng của Ma Tộc."
"...Và thứ khiến hắn bất tử, dòng máu của Thần."
"Người phàm, v·ũ k·hí phàm trần, không có thể g·iết c·hết được thần linh."
"Bởi lẽ đó nên chỉ có thể phong ấn, chứ không thể g·iết hắn hoàn toàn."
Huyết Diện Thiên Ma nhe nanh cười.
Nhìn chằm chằm vào Diệc Nhật.
"Tiểu tử này...! Khà ! Sờ cút nhỉ !? Cái tên kỳ cục mà ta không đọc được !"
"...Là Schurke." Diệc Nhật trả lời.
"Tên tầm phào vớ vẩn ! Khó đọc !"
"...Ma Tu có thể xuất hiện từ chính Nhân Tộc và Yêu Tộc sa ngã, đi theo Ma Đạo."
"Nhưng Ma Chủng, chỉ tồn tại ở một vùng đất riêng của chúng."
"Chúng chỉ tràn vào Đại Lục khi mà Thời Đại Ma Tộc hình thành."
"Nhân Tộc, dĩ nhiên không muốn điều đó xảy ra."
"Vì thế mà họ luôn dựng nên phòng tuyến ở những nơi mà Ma Tộc có thể tiến đánh."
"Nơi gần nhất với vùng đất của Ma Tộc, chính là vùng đất của Dạ Hoàng."
"Ma Chủng nếu muốn thâm nhập Đại Lục vào thời đại của loài người, sẽ chỉ có thể trà trộn một cách nhỏ lẻ thông qua những nơi khác. Xa hơn, nguy hiểm hơn nhiều."
"Nhưng tất nhiên, vẫn có cách để chúng xâm nhập vào với số lượng lớn vô cùng." Diệc Nhật lên tiếng.
Nếu không thể, thì đã không có sự thay đổi của thời đại.
Diệc Nhật sống đủ lâu ở thế giới này để tận mắt chứng kiến sự chuyển giao của thời đại.
"Phải." Như Nguyệt gật đầu.
"Đó chính là có một Ma Thần chấp chưởng Thiên Đạo."
"Thứ ngăn chặn Ma Tộc tiến đánh Đại Lục có rất nhiều."
"Những lão quái vật của Nhân Tộc, tiền tuyến tại vùng đất Dạ Hoàng."
"Nhưng lý do lớn nhất, chỉ có một."
"Thiên Đạo."
"Khi kẻ chấp chưởng Thiên Đạo thuộc Nhân Tộc. Có nghĩa rằng trời đất đang thuộc về loài người."
"Ma Tộc dù có thèm muốn thế nào, việc t·ấn c·ông Đại Lục chỉ là tìm đường c·hết."
"Nhưng một khi kẻ chấp chưởng Thiên Đạo là một Ma Thần..."
"...Còn gì có thể ngăn chặn chúng nữa ?"
"Nhân Tộc chỉ có đầu hàng... Hoặc bị tận diệt."
"Điều đó xảy ra đủ nhiều để loài người có kinh nghiệm, chấp nhận việc làm nô lệ cho Ma Tộc trong thời đại của chúng."
Diệc Nhật thở dài.
"Vậy cuối cùng, những điều này liên quan gì tới Bạch Thú ?"
Hắc Y Thiên Ma bắt đầu trả lời.
"Bạch Thú muốn nuốt trọn thế giới này."
"Nhưng mỹ vị của hắn, là khi Thiên Đạo do loài người chấp chưởng."
"Thế nhưng, nếu Thiên Đạo ấy do -người của ta- chấp chưởng, hắn khó lòng mà ăn được."
"Bởi vì thế, những lúc như vậy, hắn sẽ tìm cách để Thiên Đạo đổi dời."
"Để một Ma Tộc do hắn điều khiển lên thay."
"Sau đó g·iết c·hết Ma Tộc đó."
"...Đem một con tốt mới của hắn đặt lên cái ghế Thiên Đạo."
RẦM.
Âm thanh to lớn làm tất cả phải nhìn xuống.
Cô Hoạch Điểu với hình dạng quỷ dị của mình, đã dập mạnh cái đầu chó kia vào tường tới gạch đã gỡ vụn.
Máu thịt rơi lã chã.
Bộ lông chim của bà ta đầy máu.
Một phần não của cái đầu chó khổng lồ kia phải rơi ra.
Khung cảnh chỉ có thể gọi là ghê rợn.
Gương mặt "người" quỷ dị kia mỉm cười.
Bên trong miệng, là vô số chiếc răng, tầng tầng lớp lớp.
Sực sực.
Lõng bõng.
Chiếc miệng kinh dị đó đang ăn thịt, nhai chiếc đầu chó kia.
Chiếc miệng đầy máu kia nhe ra cười, khiến máu thịt rơi xuống.