Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 12: Thẩm Ung đến



Trần Định cũng bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, dù chỉ biết sơ lược về thế giới này nhưng cũng đủ để cậu hiểu cái thứ thần dược có thể tái tạo thân thể, tăng cường sinh mệnh, thậm chí kéo dài tuổi thọ có giá trị tới mức nào.

Nó có thể mang tới tiền tài, danh vọng, tài nguyên tu luyện, thậm chí quyền lực vô cùng tận.

Tuy vậy, người sở hữu thứ thuốc này chắc chắn sẽ lọt vào tầm ngắm của tất cả cao tầng nhân loại, thậm chí điều này còn có thể vượt qua cả biên giới chủng tộc.

Sớm hay muộn, Thẩm Uyên cũng là con mồi được săn đón nhất thế giới này.

Vậy nhưng theo Trần Định nhìn nhận, Thẩm Uyên cực kì tự tin, giống như không nhìn ra mặt xấu của điều này.

Liệu có phải vậy, chắc chắn là không, Thẩm Uyên là thiên tài, có lẽ cô ta đã nghĩ ra cả một kế hoạch rất dài cho sau này.

Quay lại hiện tại, Trần Định vẫn không nghĩ ra điều Thẩm Uyên muốn ở cậu, chỉ có một điều mà cậu biết chắc, Hải Tam đã có sẵn từ lâu trong kế hoạch của cô ta.

Cô ta đã theo dõi Hải Tam từ đầu, chứng kiến cuộc đời bi thảm này, thậm chí việc Hải Tam bị chọc mù mắt, đánh gãy chân cũng có thể liên quan tới cô ta.

Trần Định suy đoán, có lẽ Hải Tam cũng là một kẻ được chọn để thí nghiệm thứ thần dược làm từ máu của Thẩm Uyên.

---

Thẩm Uyên vẫn giữ nụ cười xinh đẹp đó trên môi, nói:

- Ta đã nói rõ ràng chuyện của ta cho ngươi, cũng nói cho ngươi biết ta muốn làm gì. Ta không muốn trở thành thánh nhân gì đó, cũng càng không muốn cứu vớt thiên hạ, điều ta muốn chỉ có hai thứ, một là trả thù Thẩm gia, hai là không để mẫu thân của ta lãng phí tâm huyết suốt bảy mươi năm.

- Trả thù thì ngươi cũng biết ta đã làm thế nào, Thẩm gia phần lớn cũng là kẻ vô tội, giết hết cao tầng biết cái kế hoạch "siêu việt" đã là đủ rồi, còn lại, ta chọn trở thành một người quan trọng của nhân loại, như vậy là chắc là đủ với mẫu thân.

- Loại thuốc từ máu của ta chính là công cụ để ta hoàn thành nó, thế nhưng dù có rút cạn máu của ta cũng chẳng đủ một phần vạn nhu cầu của nhân loại, thế nên ta đã luôn tìm kiếm cho mình môt nguồn nguyên liệu thay thế và "sinh vật" đó chính là điều ta muốn.

- Tuy nhiên ta chưa từng tìm được nó dù đã bắt, giết, nghiên cứu không ít thứ ở "tầng dưới", nhưng cho đến khi gặp được ngươi, ta liền hiểu rằng dưới đó có một quần thể cao tầng có trí tuệ và các ngươi đã thâm nhập lên cả trên mặt đất này.

Trần Định nghe vậy liền run lên, Thẩm Uyên ơi là Thẩm Uyên, cô đang tự biên tự diễn quá nhiều rồi đấy, chẳng có quần thể, tổ chức nào ở đây cả, chỉ có ta, một đứa bé sơ sinh, một lão già trăm tuổi và một thằng ngốc thôi.

- Cô muốn gì ở bọn ta?

Dù nghĩ nhiều như vậy nhưng giọng nói của Trần Định vẫn rất bình tĩnh.

Thẩm Uyên liền nói tiếp:

- Ta biết các ngươi có khả năng tình báo rất tốt, chỉ có những kẻ ở "tầng dưới" mới có thể tìm thấy nhau và cái ta cần chính là nơi "sinh vật" kia đang tọa lạc, hoặc những thứ tương tự như "sinh vật" đó.

Không ngoài dự đoán của Trần Định, cô ta muốn tìm "sinh vật" đó.

- Vậy bọn ta sẽ được gì?

Trần Định hỏi, Thẩm Uyên đẩy mắt kính nói:

- Một thứ có thể cho các ngươi tất cả, đó là độc quyền phân phối Bất Tử Đan, có nó, các ngươi sẽ có đủ tài nguyên để xây dựng một nơi cho riêng mình, có thể chỉ là một tòa thành hay thậm chí là một quốc gia, cái ta cần chỉ là "sinh vật" đó mà thôi.

Hấp dẫn thực sự, chỉ cần Trần Định sử dụng phân thân để mua bán thứ đan dược này, còn bản thể trốn phía sau thu tiền, mãi mãi cũng chẳng thể có kẻ nào biết được.

Nhưng tiếc là cậu chẳng thể biết được "sinh vật" đó là gì, ở đâu và đặc biệt là cậu không hề muốn dính dáng tới chuyện này, linh cảm cho cậu biết những thứ này chính là bom, ai đụng cũng chết.

Trần Định đột nhiên hỏi Thẩm Uyên một cậu chẳng ăn nhập gì:

- Thẩm Uyên, cô có liên quan gì tới việc cơ thể này bị mù mắt và gãy chân không? Làm ơn hãy trả lời thật, bởi nó rất quan trọng đối với phần sau của cuộc trò chuyện này đấy.

Thẩm Uyên im lặng một chút rồi nói:

- Mỗi tháng bọn ăn mày phía dưới đều lôi vài đứa trẻ lười biếng ra để đánh đập tàn phế, một là để làm gương cho những đứa khác, hai là để chúng trông đáng thương hơn, đây là truyền thống của Đám Ăn Mày từ rất lâu về trước rồi, ta cũng không để ý, bởi những đứa được chọn thì cũng là do số mệnh đen đủi mà thôi. À, cả hai lần đó đều là ta cứu tên nhóc Hải Tam đó, tính ra nó nợ ta ít nhất hai mạng.

Trần Định nghe vậy liền gật đầu:

- Nói vậy tức là chuyện này không liên quan tới cô, thậm chí còn phải cám ơn cô. Vây được rồi, tha chết cho cô là chuyện mà ta sẽ làm để cảm tạ cô.

Nghe Trần Định nói như vậy, cả Thẩm Uyên lẫn Thiết Tí đều quay ra nhìn cậu, cảm thấy giống như mình vừa nghe nhầm.

- Ta nghe không rõ, phải chăng ngươi đang đùa?

Thẩm Uyên giọng như trêu đùa hỏi.

- Câu giờ thật mệt mỏi, Thẩm Ung, ngươi đi đường chậm quá đấy.

Trần Định uể oải nói.

Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên, cả một mảng tường bị phá nát, bụi đất bay mù mịt, đằng sau lớp khói bụi ấy là một thân ảnh khổng lồ, có lẽ phải cao trên hai mét, chưa nhìn rõ nhưng cái bóng đầy cơ bắp đó khiến người ta hoảng sợ.

Trần Định cũng hoảng hồn, từ thông báo của hệ thống, cậu biết đây chính là Thẩm Ung nhưng khoan đã, có gì đó sai sai ở đây, chẳng phải nói lão ta đã chín mươi chín tuổi rồi sao?

Đúng là Thẩm Ung đã tới, chỉ là lão hơi khác với tưởng tượng của cậu.

Thảm Ung hiền hòa nho nhã, là bậc quân tử, là tấm gương của người đọc sách đâu rồi?

Người lão sư bất lực trước sự khốn khó của nhân dân, sự mục ruỗng của đất nước như lời giới thiệu ở đâu?

Má nó, đây là quả núi!

Khói bụi dần tản đi, lộ ra một "lão già" đầu trọc bóng loãng, lông mày và râu trắng xóa, da mặt không ít nếp nhăn, đôi mắt nhắm hờ, khóe mắt cũng đầy vết chân chim, lão mặc trên người một bộ chiến giáp đã vỡ nát nhiều mảng.

Tuy vậy trông Thẩm Ung vẫn cực kì phong độ, giống như một vị tướng quân vừa xung trân trở về, tuy mắt nhắm nhưng sát khí vẫn tỏa ra đằng đằng.

Trên tay lão còn cầm một thứ giống như con người, chỉ là thứ đó lúc này thẳng đờ giống như đã chết, nhìn kĩ thì đây chính là kẻ đã dẫn Trần Định vào đây lúc ban đầu - Thiết Ngạc.

---

Ngay lúc bức tường bị phá vỡ, Thiết Tí đã rất nhanh đứng chắn trước mặt Thẩm Uyên, chặn lại mọi bùn đất văng về phía cô, thậm chí đôi tay phía sau lưng cũng đã vào tư thế tấn công.

Thẩm Uyên từ đằng sau nhìn thấy Thiết Ngạc không rõ sống chết liền có chút tức giận, cô có rất ít những kẻ mà cô coi là "đồng loại", nên khi thấy Thiết Ngạc như vậy, cô liền không kiểm soát được cảm xúc.

Một mùi hương kì quái đột nhiên xuất hiện, nó có mùi giống như hoa hồng nhưng gắt hơn nhiều, ngửi kĩ lại có thể thấy thoang thoảng mùi tanh của máu dù rất nhẹ.

Tóc của Thẩm Uyên cũng dần dần có những sợi màu đỏ xuất hiện.

---

Trần Định không muốn đánh nhau ở chỗ này, cậu muốn rời đi càng nhanh càng tốt, đã mất quá nhiều thời gian rồi, bản thể sơ sinh kia có thể chết bất cứ lúc nào, cậu cần nhanh chóng hoàn thành điều kiện chuyển sinh cho phân thân Hải Tam này.

- Cô đừng lo, Thiết Ngạc chưa chết, cậu ta chỉ bị Thẩm Ung đánh ngất mà thôi.

Trần Định nói rồi ra hiệu cho Thẩm Ung thả người, Thẩm Ung thô bạo ném Thiết Ngạc về phía Thiết Tí.

Sau một hồi kiểm tra, Thiết Tí nhìn về phía Thẩm Uyên gật đầu.

Thấy vậy Thẩm Uyên cũng thở nhẹ ra một hơi, lúc này mới nhìn về phía Thẩm Ung nói:

- Ta biết Hải Tam chắc chắn sẽ có người tới cứu, ta cũng suy đoán rất nhiều người khác nhau, nhưng không ngờ lại là ngài - Thẩm Ung, Lão sư của thành Hội An. Quả nhiên mồi ngon dụ cá lớn, con cá này thật sự quá sức tưởng tượng, không uổng công ta phối hợp câu giờ với ngươi lâu như vậy, thậm chí còn tưởng đã mất đi Thiết Ngạc.

Thẩm Uyên nói xong liền nhìn Hải Tam tủm tim cười.




Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.