Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 10



15.
Trải nghiệm lần đầu tiên tham dự họp phụ huynh của một thanh niên độc thân lớn tuổi lại là ở nhà ông chủ, nghĩ lại vẫn thấy hơi kỳ lạ.
Trên đường đi, cậu chủ nhỏ trái với thường ngày, kể cho tôi nghe một số điều cần lưu ý, đủ thứ đủ kiểu, tóm lại chỉ có hai điểm chính – im lặng, mỉm cười.
À, còn nữa, không được làm mất mặt cậu ấy.
Tôi nói có mất mặt hay không thì không phải do tôi quyết định, cậu chủ xem bộ đồ này của tôi có đẹp trai không?
Suy nghĩ nhảy cóc quá nhanh, có lẽ cậu ấy không theo kịp, chậm một nhịp, rồi cậu ấy dùng vẻ mặt “anh bị điên à” nhìn tôi: “Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy, anh đang nghĩ gì vậy? Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi." Tôi nghiêm túc nói: "Đẹp trai mới làm cho cậu chủ nở mày nở mặt chứ, tôi thì không hiểu những thứ này, nhìn không ra.”
Cậu ấy nói: “Tôi cũng không hiểu.”
Tôi nịnh hót: “Tôi tin tưởng vào mắt thẩm mỹ của cậu chủ mà.”
Cậu chủ có lẽ bị câu này làm vui lòng, miễn cưỡng nhìn lên nhìn xuống, qua loa nói: “Cũng được.”
Tôi cười: “Nhưng tôi thấy cậu chủ vẫn đẹp trai hơn.”
Cậu ấy: “Hừ╯^╰”
Nói chuyện một lúc, đường cũng đi được nửa chặng, nhìn thấy trường học ngày càng gần, cậu ấy thì không có gì bất thường, còn tôi - kẻ giả làm phụ huynh lại hồi hộp không chịu được.
Không còn cách nào khác, dù sao đây là lần đầu tiên trong đời, chuyện gì cũng cần có quá trình mà.
Hình như cậu ấy nhìn ra tôi có chút căng thẳng, còn cười bảo tôi: “Cuộc họp phụ huynh của tôi, anh lo lắng gì chứ?”
Tôi nói, sợ làm cậu ấy xấu hổ.
Cậu chủ nhỏ dừng lại một chút, vừa xuống xe vừa lầm bầm: “Sợ thì cứ nói thẳng, kéo tôi làm gì.”
Tôi: “…”
Nhưng nói thật, tôi cũng thực sự có chút sợ hãi khi phải tham gia những buổi họp kiểu này. 
Bởi vì hồi nhỏ tôi học kém, mỗi lần có họp phụ huynh ở cấp một và cấp hai, mười lần thì có đến tám lần, ba tôi đều phải về đánh tôi một trận, may mà tôi da dày thịt thô nên không bị đánh hỏng. Điều này dẫn đến tôi cực kỳ ghét những cuộc họp phụ huynh, dù thành tích đã cải thiện ở cấp ba nhưng tôi cũng không dám để ba tôi đi nữa, mỗi khi có họp phụ huynh đều tìm cách lẩn tránh.
Nhưng tôi cũng không ngờ rằng bóng ma tâm lý đó lại còn ám ảnh đến bây giờ, khiến tôi khi đến địa điểm họp phụ huynh rồi mà vẫn cảm thấy hồi hộp.
Nhưng nghĩ lại, đây đâu phải là cuộc họp phụ huynh của tôi, dù thế nào cũng sẽ không bị đánh đập.
Tại sao tôi phải sợ? Chỉ cần chịu đựng cho qua là được.
Nhưng tôi thực sự đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình.
Cậu chủ nhỏ trước khi tôi vào cửa còn ngập ngừng nói một câu: “Anh cố gắng tìm chỗ ngồi ở phía sau, chán thì có thể chơi điện thoại.”
Lúc đó tôi còn thờ ơ bảo với cậu ấy là không sao, tôi không sợ chán.
Giờ tôi thực sự muốn quay về quá khứ b.óp ch.ết tôi lúc đó thở ra cái câu không sợ chán.
Thật ngây thơ.
Tôi không ngờ rằng lại chán đến mức này.
Họ rốt cuộc làm thế nào để kiềm chế không ngủ gật trong lớp học của giáo viên chủ nhiệm vậy? Tôi cảm thấy mình vừa nghe xong năm phút giới thiệu bản thân đã muốn gục xuống rồi.
Không chỉ có giáo viên chủ nhiệm nói thao thao bất tuyệt, mà nội dung trò chuyện của những người bên cạnh cũng thật nhàm chán.
Trường này là một trường tư thục, nhìn quanh ai cũng giàu có, bên trái là một quý bà đang nói về các sản phẩm dưỡng da cao cấp, bên phải là một ông lớn đang thảo luận về thời điểm trời lạnh nên làm gì, tôi thì như một vệ sĩ chen giữa, cảm giác thật khó tả.
Cũng không sao, tôi dựa vào việc lén chơi điện thoại và thỉnh thoảng phụ họa để vượt qua được phần họp phụ huynh công khai, giáo viên ở phía trước lại nói một tràng, cuối cùng nói, cần tìm một phụ huynh của một học sinh đến văn phòng để trao đổi trực tiếp.
Tôi ngồi thẳng người, nghe thấy ông ấy gọi:
“Thích Thanh Viễn.”
Không ai đáp lại.
“Phụ huynh của Thích Thanh Viễn không đến sao?”
Thích Thanh Viễn? Tôi lẩm bẩm trong miệng hai lần. Sao lại thấy cái tên này quen thuộc vậy nhỉ?
Tôi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc đối diện với biểu cảm tức giận của cậu chủ nhỏ.
Ngẩn người một chút, tôi mới nhớ ra tên của cậu chủ nhỏ chính là Thích Thanh Viễn.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ tôi đã sớm chết dưới sự tấn công vô tội vạ của cậu ấy qua lớp kính rồi.
Xong rồi xong rồi, trong đầu tôi chỉ toàn hai chữ này.
Tôi thật sự quên mất tên của cậu chủ nhỏ?!!!
Có phải mạng sống này không giữ nổi nữa không?
Bây giờ đặt hàng quan tài còn ship kịp không nhỉ??? 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.