Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 28



33.
Cậu ấy mở cửa xe, đặt đồ vào trong, khi dịch qua người tôi, thấy tôi hơi nghiêng người, sợ cậu ấy phát hiện điều gì bất thường. Cậu ấy hiểu lầm ý tôi, không để ý đến động tác ở chân tôi, tự nhiên nhận đồ và đặt lên ghế sau, rồi ném chìa khóa vào tay tôi, tự mình ngồi vào ghế phụ.
Tôi đứng im tại chỗ, lặng lẽ bình tĩnh lại, cơ thể cứng ngắc, thần kinh căng thẳng, cảm thấy nếu cậu ấy ngồi lại lâu hơn một chút, tôi có thể bay lên tại chỗ.
Thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Mất một lúc lâu tôi mới trở lại bình thường, cậu chủ nhỏ trong xe đã sốt ruột, hạ cửa kính, gõ gõ cửa, hỏi tôi: “Có chuyện gì không?”
Tôi: “Không có.”
Cậu ấy: “Vậy sao còn đứng đó? Không lạnh à?”
Tôi gật đầu: “Lạnh lạnh lạnh, tôi đây đến ngay.”
Nói xong, tôi nhanh chóng rụt cổ lại, vòng sang bên kia lên xe, vừa khởi động vừa xoa xoa tay, nói theo lời cậu ấy mà cảm thán: “Quả thật hơi lạnh.”
Tôi mở điều hòa.
“Đáng đời.” Cậu ấy liếc tôi một cái, ánh mắt có ý trách móc, sau đó từ ghế trước lôi ra một đôi găng tay ném qua: "Nếu tay lạnh thì đeo cái này vào.”
Đó là một đôi găng tay da có lót lông.
Đeo vào chưa đầy một phút đã có thể toát mồ hôi.
Lúc này trong xe đã dần ấm lên, tôi cười ngượng ngùng nói: “Thực ra cũng không lạnh đến vậy, hơn nữa không phải đã bật điều hòa rồi sao…”
Cậu ấy không đồng ý: “Tay anh đỏ hết rồi, nhanh đeo vào.”
“…”
Tôi cúi đầu nhìn tay mình rõ ràng là do tự mình chà xát mà đỏ, ước lượng nhiệt độ trong xe sau khi bật điều hòa, rồi nhìn sắc mặt cậu chủ nhỏ, liều mạng đeo vào.
Dù sao cũng là lỗi của mình, có nóng chết cũng phải chịu.
Hơn nữa, nói gì thì nói đây cũng là sự quan tâm của cậu chủ nhỏ, mặc dù hơi nóng, nhưng dù sao cũng là do cậu ấy cho.
Tôi tự an ủi mình như vậy. 
Hơn nữa, chỉ cần là do cậu ấy cho, dù có là lò sưởi tôi cũng phải nhảy vào.
Cậu ấy dễ thương, cái gì cũng tốt.
Vì vậy, tôi đã lái xe về nhà trong chiếc xe có nhiệt độ lên tới hai mươi lăm độ, tay đeo găng tay dày bằng da nắm chặt vô lăng, khi tháo ra tay mu bàn tay đều cảm động đến mức khói bốc lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi chảy ra vì cảm kích.
Khi xe đi được một nửa thì trời bắt đầu đổ tuyết, người đi đường đều được quấn kín mít, vội vã đi qua. Tôi lo đường trơn, không dám lái nhanh, từ từ tiến về phía trước.
Để phân tán sự chú ý của mình, không để mình luôn chú ý đến cái tay đang nóng như thế nào, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện cho có nói: “Ngoài kia hình như thật sự rất lạnh, cậu xem họ kìa, ai cũng đều quấn chặt như vậy.”
“Đúng vậy." Cậu chủ nhỏ nhìn một cái, quay lại hỏi tôi: "Anh còn lạnh không?”
Tôi ngẩn người: “Không lạnh nữa.”
Sau khi phản ứng lại, tôi giơ tay lên, nói: “Còn phải cảm ơn cậu chủ về đôi găng tay này đó.”
Cậu chủ nhỏ hất cằm lên, hỏi: “Ấm không?”
Tôi giấu bàn tay gần như đã bị “hấp chín” của mình, giữ nụ cười nói: “Rất ấm.”
Về đến nhà, cậu chủ nhỏ hài lòng xuống xe, tôi lén lút vung tay, không để lộ, nhặt một nắm tuyết ở phía trước xe để hạ nhiệt, một nắm tuyết, trong lòng bàn tay tôi không đầy hai phút đã tan thành một vũng nước, chảy từ kẽ ngón tay xuống đất.
Tình cảm ấm áp này thật không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.