Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 34



41.
Ba mẹ tôi đi du lịch trong dịp Tết, hai người đăng ký một tour du lịch, nói là muốn tận hưởng cuộc sống nghỉ hưu thật tốt.
Chỉ trong một đêm, họ đã bay sang bờ bên kia đại dương, hạ cánh xong mới nhắn tin báo cho tôi, bảo tôi không cần về nhà, tự chăm sóc bản thân cho tốt, họ chơi rất vui, không cần lo lắng.
Lúc đọc được tin nhắn thì tôi vừa đến cửa nhà.
Đọc xong tin nhắn, một mình xách vali đứng ở cửa không biết làm sao.
Hai người đi du lịch rồi? Còn tôi thì sao?
Hai người chơi rất vui? Còn tôi thì sao?
Đột nhiên tôi cảm thấy như mình bị cả thế giới bỏ rơi. Thật buồn quá.
Cậu chủ nhỏ không có mặt, ba mẹ lại đi du lịch nước ngoài, tôi thậm chí còn không có chìa khóa nhà của ba mẹ.
Dù nhìn từ góc độ nào thì cũng đều thật thảm hại, thê thảm khiến tôi không nỡ nhớ lại.
Cuối cùng, tôi đã ăn Tết ở nhà bạn, một chú cún độc thân và một chú cún độc thân khác mang theo nỗi buồn phiền mà tụ lại với nhau, không khí rất hòa hợp.
Tóm lại là—
Tất cả đều rất thảm.
Thảm hại theo nhiều nghĩa.
Toàn bộ thời gian Tết, tâm trạng của tôi như sau:
Ngày đầu tiên không có cậu chủ nhỏ, tôi nhớ cậu ấy
Ngày thứ hai không có cậu chủ nhỏ, tôi nhớ cậu ấy
Ngày thứ ba không có cậu chủ nhỏ, tôi nhớ cậu ấy, nhớ cậu ấy
……
Trước đây khi ở bên nhau không cảm thấy gì, khi chia xa tôi mới nhận ra, hóa ra không có cậu ấy thì những ngày đó thật khó chịu, mỗi ngày đều dài vô tận.
Bạn bè thấy tôi mệt mỏi như vậy, muốn cho tôi một cú đánh vào đầu.
Anh ấy hỏi tôi: “Con trai, chắc con bị con yêu quái nào đó hút hết sinh khí rồi phải không? Có muốn ba ba giúp con trừ tà không?”
Tôi tát mạnh vào mặt bạn mình: “Tôi sẽ dạy anh cách tôn trọng người lớn trước đã. Có ai lại nói chuyện với ba mình như vậy không??”
Tôi: “Còn có, anh mới bị hút hết sinh khí, chứ tôi thì chưa từng chạm vào người khác đâu đấy.” 
Người bạn: “Vậy cái vẻ mặt như bị bỏ rơi kia của anh thì là cái gì?”
Tôi: “……” 
Anh ấy miêu tả bổ sung: “Giống như Lão Vương bị hàng xóm vừa bị cướp vợ vậy.”
Tôi giật mình: “Lão Vương còn có thể bị hàng xóm cướp vợ?”
Người bạn: “Lão Vương là tên con chó hàng xóm nuôi.”
Tôi: “Ồ. Hàng xóm có sở thích khá đặc biệt nhỉ.”
Tôi chợt nhận ra: “Chờ đã... Anh đang so sánh tôi với cái gì vậy?”
Người bạn: “Tôi đi trước nhé!”
Ngày thứ bảy không có cậu chủ nhỏ ở bên, tôi thật sự không chịu nổi, lái xe đến nhà ông nội cậu ấy, đậu ở góc đường, định chờ cậu ấy ra rồi lén nhìn vài lần.
Nhưng có lẽ tôi thật sự hơi đen đuổi, đứng ở cửa từ bảy giờ sáng đến trưa mười hai giờ, ăn sáng xong, chơi game trên điện thoại mấy người, người đi ngang xe qua lại không biết bao nhiêu mà đếm, nhưng tôi chưa thấy được bóng dáng cậu chủ nhỏ.
Cuối cùng, khi tôi gần như ngủ gật thì nghe thấy ai đó gõ cửa xe. Tôi vui mừng trong lòng, còn tưởng là cậu chủ nhỏ, vội vàng nhìn ra ngoài.
Kết quả, khi hạ cửa kính xe thì phát hiện là một bảo vệ, giọng điệu nghiêm chỉnh nhắc nhở tôi: “Thưa ngài, ở đây không được đậu xe quá lâu, phiền ngài dời sang chỗ khác một chút được không ạ?”
Tôi mặt không biểu cảm: “Vâng. Xin lỗi đã làm phiền.”
Anh ta vung tay.
Nỗi thất vọng hiện rõ trên mặt tôi. Tôi chuyển xe đến chỗ anh ta chỉ, đầu đập vào vô-lăng, thở dài trong lòng:
Sao tôi lại xui xẻo như vậy?
Chẳng qua chỉ muốn gặp cậu ấy một lần, sao lại khó khăn đến thế?
Ngay khi tôi đang buồn bã, muốn lái xe đi thì cửa sổ xe lại bị gõ.
Cửa sổ bên lái đã hạ xuống một nửa. Tôi tưởng lần này lại là bảo vệ nên không thèm ngẩng đầu mặt mày mà nói: “Chẳng phải đã dời xe rồi sao? Còn đến làm gì nữa?”
Vừa dứt lời, một giọng nói quen thuộc và được tôi mong nhớ xuất hiện:
“Quý Thiệu?”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.