Cậu Chủ Nhỏ - Nhất Nam Phu

Chương 42



49.
Sau khi sinh nhật xong, cậu chủ nhỏ ở nhà ông nội thêm hai ngày nữa rồi mới chuyển về.
Cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng nỗi nhớ xa nhau nữa, tôi cũng nhanh chóng chuyển ra khỏi nhà bạn, trở về “căn nhà” chỉ có hai chúng tôi.
Lần đầu tiên yêu đương, chuyện này đối với cả hai chúng tôi đều là một trải nghiệm mới lạ, không biết nên làm gì, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản năng.
Bản năng của tôi là —— luôn muốn gần gũi cậu ấy.
Thỉnh thoảng hôn cậu ấy, ôm cậu ấy, xem ti vi trên ghế sofa, chỗ rộng rãi bên cạnh không ngồi, nhất định phải ôm cậu ấy vào lòng, hai người ngồi chung một chỗ.
Khi chơi game, mỗi người một máy tính, trận đơn đầu tiên, cậu ấy không cho tôi ôm, sợ tôi nhìn thấy vị trí của cậu ấy, nhưng tự cậu ấy lại thỉnh thoảng liếc nhìn, bị tôi phát hiện lại làm như không có chuyện gì xảy ra quay trở lại, nhưng những suy nghĩ nhỏ nhặt đều hiện rõ trên mặt, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu, vì thế tôi mặc cả với cậu ấy: “Ôm một cái, tôi sẽ nói cho em biết vị trí ở đâu.”
Cậu chủ nhỏ chớp mắt, đột nhiên nghiêm túc: “Không được.”
Tôi: “Tại sao?”
Cậu chủ nhỏ: “Tôi muốn dựa vào thực lực đánh bại anh.”
Tôi: “…” Được rồi.
Cuối cùng trận chiến này kết thúc với sự thất bại nhẹ nhàng của tôi.
Cậu ấy nhướng mày với tôi: “Tôi thắng rồi!”
Tôi gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm: “Đã thắng rồi thì phải có phần thưởng.”
Cậu chủ nhỏ: “Hả? Phần thưởng gì?”
Tôi với tốc độ nhanh như chớp lao tới, ôm lấy cậu ấy: “Thưởng cho em một cái ôm.”
Cậu chủ nhỏ: “…”
Lúc ăn cũng muốn ôm cậu ấy, tiếc là bị cậu chủ nhỏ thẳng thừng từ chối: “Không tiện.”
Tôi: “Tôi có thể đút cho em, rất tiện mà.”
Cậu chủ nhỏ lặng lẽ kéo ghế ra xa một chút: “Tôi tự ăn được.”
Cậu ấy kiên quyết như vậy, tôi đành phải thôi.
Từ khi ở bên cậu ấy, tôi cảm thấy mình như bị chứng thiếu thốn tiếp xúc da thịt vậy, không lúc nào là không muốn ở bên cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy là muốn giấu vào lòng, không kìm lòng được.
Trước khi chưa xác định quan hệ thì còn đỡ, vì không biết cậu ấy có cảm giác gì với mình, sợ nếu cậu ấy không thích mình, làm quá lên sẽ làm cậu ấy phiền, vì vậy tôi luôn cố gắng tiết chế bản thân, dù trong lòng gãi đầu gãi tai muốn chạm vào cậu ấy, cũng chỉ có thể kìm nén tám phần sức lực, nắm bắt chừng mực, nhẹ nhàng ôm cậu ấy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Bây giờ tôi là bạn trai của cậu ấy, kiểu đã tỏ tình và được chấp nhận ấy.
Chức danh này đại diện cho việc tôi có thể làm nhiều việc trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, và sẽ không bị cậu ấy ghét.
——Bởi vì cậu ấy cũng thích tôi. 
Hơn nữa, chủ động cũng không phải là chuyện xấu.
Tôi có thể cảm nhận được cậu ấy cũng thích gần gũi tôi, khi tôi đến gần, ôm cậu ấy hoặc xin hôn hôn, cậu ấy tuy bề ngoài không có biểu hiện gì, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự mong đợi và thỏa mãn. Tai cũng đỏ lên.
Đôi khi, khi tôi ôm cậu ấy và phân tâm xử lý công việc, vẫn có thể nhận thấy cơ thể cậu ấy đang điều chỉnh nhè nhẹ, sau đó chuyển sang tư thế thoải mái hơn để nằm trong lòng tôi.
Tất nhiên, khi tôi để ý đến, cậu ấy lại làm như không có chuyện gì xảy ra, tôi rất hợp tác, cũng giả vờ như mình không nhìn thấy gì, tiện tay ôm chặt hơn, hôn lên đỉnh đầu cậu ấy.
Cậu ấy giống như một con thú non đang thận trọng thăm dò ở phần rìa thế giới bên ngoài, vì những trải nghiệm trước đây mà nghi ngờ về thế giới này, lại có hơi tình trong như đã mặt ngoài còn e, thụ động tiếp nhận mọi thứ, sẽ sợ hãi sẽ lùi bước, luôn cần người dẫn dắt mới có thể thoát khỏi xiềng xích.
Tôi rất may mắn, có thể trở thành người dẫn đường đó.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.