Chẩm Vũ

Chương 14: Chương 14. Biến mất



14. Biến mất

Mẹ Triệu Vũ Bạch cũng gọi điện thoại tới, Hứa Thầm Hà thấy cô bất ngờ, sau đó chạy vào WC đóng cửa lại nghe điện thoại.

Theo Hứa Thầm Hà biết, tình cảm của Triệu Vũ Bạch và người nhà rất lạnh nhạt, không nóng không lạnh, ở một trạng thái rất là vi diệu.

Cha mẹ cô khác với những phụ huynh thông thường, đối với con cái yêu cầu rất cao, thậm chí so với yêu cầu của cha mẹ Hứa Thầm Hà còn cao hơn. 

Tuy rằng Hứa Thầm Hà năm nào cũng nằm trong top 5, nhưng cũng phải thừa nhận ở phương diện học tập Triệu Vũ Bạch rất xuất sắc, chỉ có Toán học là thành tích không bằng hắn.

Hứa Thầm Hà và Triệu Vũ Bạch khác nhau. Bản thân Hứa Thầm Hà thông minh, còn trả giá nỗ lực hơn nhiều người, cho nên vẫn tỏa sáng hơn người khác.

Mà Triệu Vũ Bạch lại thuộc kiểu người cực kỳ thông minh, đáng tiếc không có động lực học tập giống như Hứa Thầm Hà, thường những người chỉ cần dùng một chút sức lực đã đạt được thì sẽ không thèm cố gắng.

Cha mẹ yêu cầu quá cao gặp phải con gái không có chí tiến thủ, hai bên đều không hài lòng với đối phương.

Tuy quan hệ của Hứa Thầm Hà với cha mẹ cũng không thân thiết lắm, nhưng trong lòng Hứa Thầm Hà biết rất rõ, bởi vì hắn đối với tình thân cũng rất lạnh nhạt nên cha mẹ rất hài lòng yêu thương hắn.

 

Mấy tháng mẹ Triệu mới gọi điện thoại một lần, chắc chắn là chuyện lớn, Hứa Thầm Hà nhíu mày.

Triệu Vũ Bạch thì ngược lại, đi ra ngoài rất nhanh. Hứa Thầm Hà tự mình dọn dẹp căn phòng bừa bộn, rồi hỏi: “Mẹ em nói gì với em vậy?”

Phản ứng của Triệu Vũ Bạch rất bình thường, đặt điện thoại lên bàn rồi trả lời: “Không, mẹ kêu em ngày mai về nhà một chuyến, có một số việc, bà ấy không nói cụ thể.”

Hứa Thầm Hà nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.

“Đau không?” Hứa Thầm Hà đi qua ôm Triệu Vũ Bạch từ phía sau, mút hôn cổ cô.

Sau khi kết thúc màn hoan ái vừa rồi, Hứa Thầm Hà nhìn hoa huyệt của Triệu Vũ Bạch, mới phát hiện đã sưng đỏ, tinh dịch trong cái miệng nhỏ vẫn còn chảy ra bên ngoài, hắn mới ý thức được lần này mình đúng là đã túng dục quá độ rồi, đau lòng hối hận vô cùng.

 

Triệu Vũ Bạch dừng lại, sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “Chuyện này anh còn hỏi nữa hả.”

Hứa Thầm Hà cười vài tiếng, sau đó nhắc nhở: “Bảo bối, bài tập nghỉ  lễ Quốc khánh em còn chưa làm xong đó. Mẹ em biết có tức giận không?”

Mẹ Triệu có quy định bài tập nghỉ lễ Quốc khánh phải hoàn thành trong bốn ngày, ba ngày còn lại tự sắp xếp ôn bài.

Lúc này Triệu Vũ Bạch mới thở phì phò hất tay Hứa Thầm Hà ra, tức giận  nói: “Chuyện này không phải nên trách anh à.”

“Trách anh, anh sai rồi. Anh cùng làm bài tập với em.” Thật ra Hứa Thầm Hà còn nhiều bài tập hơn cô.

Ngày thứ năm của kỳ nghỉ, Hứa Thầm Hà yên ổn ở nhà Triệu Vũ Bạch làm bài tập, làm xong bài tập còn phụ đạo Toán cho Triệu Vũ Bạch.

Triệu Vũ Bạch không thể không cảm khái một câu, có một bạn trai giỏi Toán lại còn kiên nhẫn thật sự quá hạnh phúc.

Sáng tinh mơ ngày hôm sau Triệu Vũ Bạch đã xuất phát, Hứa Thầm Hà không buông tha hôn cô mấy cái, chọc cho Triệu Vũ Bạch mắng hắn ấu trĩ.

“Anh làm cái gì vậy, làm như tách ra là không gặp nữa vậy.” Triệu Vũ Bạch cười mắng, ăn vạ nhéo nhéo mặt Hứa Thầm Hà. Mặt Hứa Thầm Hà chôn ở hõm vai cô, hít một hơi thật sâu, khẽ thở dài: “Sợ em trở về chịu oan ức, bị mẹ mắng.”

“Ưm, Thầm Thầm ngoan nha.” Triệu Vũ Bạch nói xong đã ghê tởm chính mình, xoa nhẹ lung tung trên đầu Hứa Thầm Hà, “Em phải đi rồi, gặp lại sau.”

Hứa Thầm Hà nhấp môi, nhìn theo bóng dáng Triệu Vũ Bạch đã đi xa.

Gặp lại…

Vì sao hắn lại thấy bất an như vậy.

Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Hứa Thầm Hà đặt tay lên ngực, muốn ngăn cho tim không đập nhanh nữa. Hắn không thể rời xa cô như vậy từ khi nào. Chỉ mấy ngày không gặp mà thôi.

Hắn còn cười cười.

Lại không ngờ, thật sự không gặp được cô.

Sau khi nghe thấy tin tức chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng bâng quơ nói cho mọi người biết Triệu Vũ Bạch đã chuyển trường, sắc mặt Hứa Thầm Hà liền trở nên tái nhợt.

“Rắc.” Không biết là ly nước của ai nặng nề rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề, làm người nghe giật bắn mình.

Chuyển trường..

Cô sao có thể!

Vừa tan học Hứa Thầm Hà đã vọt tới chỗ ngoặt ngay hành lang, đôi tay run rẩy lấy di động ra khởi động máy. Nhìn hình nền khi khởi động máy, Hứa Thầm Hà nôn nóng đến mức suýt nữa làm rớt điện thoại trên mặt đất, trong lòng quặn đau.

Click mở danh bạ, cái người ở trước tên riêng còn thêm chữ E viết hoa.

Thế giới yên tĩnh không một tiếng động, trong lỗ tai vang lên tiếng điện thoại đầu bên kia truyền đến: “Số máy quý khách vừa gọi...”

Mẹ nó! Trong nháy mắt cảm xúc thô bạo của Hứa Thầm Hà dâng lên, hắn hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm trạng, sao đó lại mở QQ ra, click mở người liên hệ duy nhất.

“Vũ Bạch? Có nghe không?”

Được vài giây, di động rung lên, Hứa Thầm Hà mừng như điên nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa được gửi tới, sau đó đọc hết nội dung trong đầu liền hiện lên một ngàn câu hỏi vì sao.

“Tài khoản này không tồn tại.”

Đừng hoảng. Không hoảng. Sống lưng Hứa Thầm Hà lạnh ngắt, trái tim như bị người ta bóp chặt, đầu óc choáng váng, thậm chí hắn còn nghi ngờ mình sắp nôn ra máu.

Hắn hít thở bình tĩnh, kéo thân thể đi đến văn phòng của chủ nhiệm lớp.

“Thầy ơi, thầy có biết bạn học Triệu chuyển tới trường nào không?”

Chủ nhiệm lớp hình như hơi kinh ngạc, sau đó mới phản ứng lại liền lắc đầu, mỉm cười nói: “Không biết. Theo yêu cầu của người nhà, trường phải bảo mật chuyện này. Tư liệu chuyển trường đều để ở văn phòng hiệu trưởng.”

Ngày đó sau khi Hứa Thầm Hà về đến nhà, giống như mất hết sức lực ngã lên giường, lấy chăn che mặt.

Triệu Vũ Bạch, sao em có thể để một mình anh ở lại chỗ này.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.