6. Giọng nói mềm mại
Triệu Vũ Bạch được Hứa Thầm Hà cõng về nhà.
Cô tức giận, đem cằm chọc chọc lên hõm vai hắn, giống như muốn chọc ra một cái động, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hứ anh còn không biết xấu hổ giận em, cũng không biết là ai có tật xấu, rốt cuộc là ai tạo ra xì căng đan trước.”
Hứa Thầm Hà chỉ cảm thấy cô gái nhỏ trên lưng không có chút trọng lượng nào, nhẹ đến mức làm người ta kinh ngạc. Nhưng hắn rất thỏa mãn, thoải mái vô cùng, giọng nói trầm ấm còn mang theo dục vọng chưa đi hết, cực kỳ gợi cảm.
“Là anh, anh sai rồi.” Giọng nói gợi cảm dịu dàng, khiến Triệu Vũ Bạch nghe thấy mà thân thể mềm nhũn.
Triệu Vũ Bạch tức giận chọc chọc lên mặt Hứa Thầm Hà, trong lòng âm thầm oán giận gào thét: Sao làn da của tên nhóc này lại tốt như vậy chứ.
Triệu Vũ Bạch nghe thấy hắn thành tâm xin lỗi, vốn dĩ không có khí thế cũng bắt đầu kiêu ngạo lên. Đôi môi mềm mại ấm áp của cô dính vào dưới tai trái của Hứa Thầm Hà, trong giọng nói chứa đầy sự ủy khuất.
“Anh coi, anh là người giận em trước đúng không, vậy mà vừa rồi anh còn… còn như vậy..”
Hứa Thầm Hà nghĩ đến cảnh cô giảng đề cho Chu Tử Diễm. Đến gần như vậy mà Triệu Vũ Bạch vẫn không phát hiện ánh mắt Chu Tử Diễm nhìn chăm chú cô chứa đầy sự ngưỡng mộ, vừa nghĩ lại Hứa Thầm Hà đã thấy đau lòng.
Hứa Thầm Hà: “Vừa rồi làm sao?”
Triệu Vũ Bạch tức giận đánh mấy cái lên ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Mạnh như vậy. Bây giờ em rất đau.”
Khóe miệng Hứa Thầm Hà hiện lên nụ cười mờ ám, dưới ánh trăng mông lung Triệu Vũ Bạch nhìn không rõ lắm.
“Anh thật sự sai rồi.” Lần sau anh vẫn dám làm nữa. Hứa Thầm Hà thầm nói thêm một câu ở trong lòng.
“Anh… anh có thích Nguyễn Mộng Nghiên không?” Triệu Vũ Bạch suy nghĩ một chút, vẫn hỏi vấn đề này.
Bước chân Hứa Thầm Hà không ngừng, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: “Không hề.” Suy nghĩ một chút, hắn lại hỏi: “Em thì sao?”
“A?”
“... Chu Tử Diễm.” Triệu Vũ Bạch hình như nghe thấy Hứa Thầm Hà đang nghiến răng, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
Mong muốn sống sót mãnh liệt khiến Triệu Vũ Bạch lập tức lắc đầu, chân thành nói: “Tất nhiên không. Cho dù có cũng không dám nói. Chắc chắn sẽ bị anh làm chết.”
Hứa Thầm Hà hừ một tiếng: “Biết rõ đó.”
“Hơn nữa… Em chỉ thích anh nha.”
Hứa Thầm Hà hít thở hỗn loạn một lát, bước chân cũng dừng lại.
Hắn quay đầu, nhìn đôi mắt trong veo của thiếu nữ còn có chút ngượng ngùng đang nhìn chính mình. Trong nháy mắt, trong lòng Hứa Thầm Hà cực kỳ thỏa mãn. Giống như một người bỏ đồ ngọt nhiều năm được nếm một chút vị kem bơ, lớp kem bơ ngay lập tức bật ra, mềm mịn, thơm ngọt, trái tim mềm nhũn.
Hứa Thầm Hà hôn lên má Triệu Vũ Bạch, da thịt non mềm mang theo vị ngọt, ngọt đến tận đáy lòng hắn.
“Anh đang suy nghĩ, nhiều cô gái như vậy, sao anh lại chỉ thích mình em?” Hứa Thầm Hà nhìn Triệu Vũ Bạch nhìn hắn một cái, sau đó chôn mặt vào hõm vai hắn như đà điểu, nhẹ nhàng cười, “Vũ Bạch.”
“Hả?”
“Sau này em đừng lại gần Chu Tử Diễm như vậy, anh sẽ ghen.”
“Anh lòng dạ hẹp hòi. Hắn chân thành hỏi đề em như vậy. Nhưng mà, hôm nay trời đẹp nên em đồng ý với anh.”
Triệu Vũ Bạch cười vài tiếng, tay ôm chặt cổ Hứa Thầm Hà, dưới ánh trăng hôn lên mặt Hứa Thầm Hà một cái, “Nhưng anh và Nguyễn Mộng Nghiên cũng phải giữ khoảng cách. Tuy rằng em không có lòng dạ hẹp hòi như anh, nhưng em cũng sẽ để ý.”
Ánh mắt Hứa Thầm Hà dịu dàng đến mức gần như hòa vào ánh trăng.
“Người anh thích từ đầu đến cuối đều là em. Nguyễn Mộng Nghiên với anh mà nói, hoàn toàn không quan trọng, em hiểu không?”
Mũi Triệu Vũ Bạch đau xót.
“Nhưng anh vẫn phải đồng ý với em, giữ khoảng cách với chị gái nhỏ đáng yêu trước bàn anh.”
“Được.”
-----------
Hoàn cảnh gia đình của nam nữ chính sẽ được giải thích ở chương sau.
Thịt cũng ở chương sau.