*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi im lặng một lúc lâu, ánh mắt Dực lão càng trở nên kiên định hơn. Ông ta tin chỉ có Hàn Tam Thiên mới có thể giải quyết được tình trạng khókhăn hiện tại và cũng chỉ có Hàn Tam Thiên mới có thể cứu mọi người khỏi nước và lửa. "Ù" Giọng nói của Dực lão khá nhẹ nhàng nhưng lạikiên định đến lạ. Trợ lý hít một hơi thật sâu, không khỏi thay đối cái nhìn của mình về Hàn Tam Thiên. Mặc dù bây giò, trong lòng ông ta, Hàn Tam Thiên vẫn là một người không đáng nhắc tới nhưng có thể khiến Dực lão tỏ thái độ kiên quyết như thế thì chắc hẳn Hàn Tam Thiên là một người đáng tin cậy.Ít nhất nên cho anh một cơ hội. "Vòng thứ hai của cuộc thi so tài sắp bắt đầu rồi. Dực lão, ông có đi xem không?" Trợ lý hỏi. Dục lão lắc đầu, nói: "Không có gì hấp dẫn, chắc chắn một trăm phần trăm cậu ấy có thể thăng cấp." Cấp chữ Huyền. Sau đêm Hàn Tam Thiên hôn mê, anh cảm nhậnđược cơ thể mình đã có một sự thay đổi cực kilớn. Sức mạnh đó không chỉ phát ra từ tay phảicủa anh nữa mà nó lan ra khắp cơ thể anh. Hơnthế nữa, khi anh căng cơ để chuẩn bị bước vàotrạng thái chiến đấu, sức mạnh trong cơ thể anhsẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, từ đó nâng cao khảnăng bảo vệ. Liên quan tới điều này, Hàn Tam Thiên yêu cầuKhương Oánh Oánh thử. Khi Khương Oánh Oánhsử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, Hàn TamThiên không những không cảm nhận được bất kìđiều gì mà ngược lại lực đánh của anh còn khiếnKhương Oánh Oánh bị trật cổ tay. Phát hiện nàykhiến Hàn Tam Thiên trở nên hết sức vui mừngnhưng đồng thời cũng cảm thấy nghi ngờ.Vào đêm đầu tiên của cuộc thi so tài, Hàn TamThiên ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm vào sợidây đỏ cùng đầu lâu đã biến mắt. Việc đầu lâu biến mất một cách vô cớ, không phảibị Phương Chiến và Khương Oánh Oánh lấy đi,những người khác thì không thể tự nhiên mà đếnphòng anh được.Thế thì không lẽ đầu lâu tự mọccánh bay đi à?”". "Rôt cuộc là mày đang ở đâu chứ? Sao lại biến mắt?" Hàn Tam Thiên cau mày, nói thầm. Anh đã vắt óc suy nghĩ vấn đề này nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra một lý do hợp lý. Ngay cả khi có ai đó vào phòng anh trước Khương Oánh Oánh. Khương Oánh Oánh đã giúp anh cởi quần áo trong lúc anh hôn mê nằm dưới đất. Cho dù có người tới cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của đầu lâu. Hàn Tam Thiên nhớ rất rõ cơn đau đầu đêm hôm đó là cơn đau mạnh nhất từ trước tới giờ, giống như có một vật nào đó rất cứng xâm nhập vào đầu anh. Đột nhiên, Hàn Tam Thiên ngẩng đâu. Xâm nhập vào đầu? Không lẽ là...? Hàn Tam Thiên bật khỏi giường với vẻ mặt hoảng sợ, đi đến trước gương, nhìn cái đầu không có gì bát thường. Không lẽ là, nguyên nhân mà đầu lâu biến mất không phải do bị cướp đi mà nó đã xâm nhập vào đầu anh sao? - -----------------