*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho đến bây giờ, Trần Thiết Tân vẫn cho rằng mình cực kỳ tài giỏi, chỉ cần để cho những cường giả kia biết thiên phú của chính mình, nhất định sẽnhận hắn làm đồ đệ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau ngần ấy năm Trần Thiết Tân vẫn không chịu buông tha con đường bái su, mặc dù đã đi đến nửa thành trì hoàng đình, hắn vẫn không cómột chút nản lòng nào. Nhưng mà khi đối mặt với Hàn Tam Thiên, loại tự tin này của hắn lại không có chỗ để, dựa vào những nhân tố khác, thiên phú đã không còn quan trọng nữa rồi. Hơn nữa rất rõ ràng Hàn Tam Thiên mạnh mẽ hơn những cường giả khác, dù sao ngay cả loại rác rưởi như Hoàng Kiêu Dũng, cũng có thể tăng đến cảnh giới ngũ đăng trong thời gian ngắn. "Phụ thân, nếu không có ân oán giữa Trần gia và hắn ta, con tin tưởng lấy thiên phú của con, nhất định hắn sẽ nhận con làm đồ đệ, nhưng mà bây giò chỉ sợ là không được nữa." Trần Thiết Tân nói. Trần Nguyên Hải thở dài, nói: "Con biết không, bây giò rốt cuộc ta cũng hiểu được một việc." "Việc gì ạ?" Trần Thiết Tân nghi ngờ hỏi. "Có lẽ cái gọi là thiên phú, ở trong mắt cường giả chân chính, hoàn toàn không đáng một đồng nào. Đây cũng là nguyên nhân vì sao con không bái sư thành công, có lẽ, đời này của con cũng không thể nào tìm được một vụ sư phụ lợi hại." Trần Nguyên Hải nói. Thông qua chuyện của Hoàng Kiêu Dũng, Trần Nguyên Hải nhận thấy hai chữ thiên phú cũng không quan trọng như những gì mà trước kia ông vẫn nghĩ. Cho nên ông đã hoàn toàn mát tin tưởng với Trần Thiết Tân, nhiều năm qua trả giá với bao nhiêu cố gắng, có lẽ cũng chỉ là một con số không mà thôi. Quả thật, thiên phú đối với Hàn Tam Thiên quả thật không quan trọng, cho dù không có thên phủ, chỉ cần một quả đỏ cũng đủ để đả thông con đường tu luyện của anh rồi. Ví dụ như Hoàng Kiêu Dũng, đây chính là một người hoàn toàn bỏ phí cảnh giới của chính mình,về mặt tu luyện không chịu cố gắng, nhưng sau khiăn Hồng quả rồi, tất cả trở ngại đều biến mấtkhông còn chút nào, thế cho nên con đường độtphá cảnh giới của Hoàng Kiêu Dũng càng thêmthông suốt. Đương nhiên, giá trị của quả đỏ ở thế giới HiênViên là vô cùng cao, mặc dù là cường giả TamCảnh muốn có được nó cũng là một chuyện vôcủng khó khăn, bọn họ cũng không giàu có giốngnhư Hàn Tam Thiên, càng thêm không thể nào tuyý tặng người giống như Hàn Tam Thiên được.Nhưng ở những phương diện khác, suy nghĩ củaTrần Nguyên Hải quả thật là chính xác, nhưngcũng có những phương diện, ngay từ đầu bọn họđã sai lầm rồi. Trần Thiết Tân cho rằng chính mình có thiên phú,nhưng đó chỉ là do bọn họ tự cho rằng là như thế,chứ cũng không nhận được sự tán thành của bắtkỳ ai. Nói cách khác, nhiều năm như vậy, thật rahai cha con bọ họ vẫn đang sống ở trong mơ, vẫnđang tựu an ủi mình mà thôi. "Phụ thân, sao có thể như thế được, có thiên phúmới có thể đạt đến cảnh giới cao hơn, sao có thểkhông đáng một đồng được chứ." - -----------------