Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 38: Phải trói em lại ngủ mới yên tâm



Văn Dã cúi đầu nhìn cô, tiếp tục chậm rãi cất giọng:

"Anh đã nói rồi, chuyện tiền bạc em không cần lo. Anh sẽ đi vay, anh cũng quen biết một số người..."

Lâm Diểu bị giọng nói của anh kéo về thực tại, đôi môi khẽ động muốn nói gì đó, nhưng Văn Dã không cho cô cơ hội, anh nhanh chóng lên tiếng trước:

"Dù lãi suất có cao đến đâu, chỉ cần anh trả được là được."

Suốt đêm nay, Văn Dã đã tính toán chuyện tiền nong rất nhiều lần trong đầu, giờ nói ra với cô cũng vô cùng rành rọt, giọng anh trầm ổn:

"Bây giờ, tiệm xăm của anh mỗi tháng thu nhập không dưới mười lăm nghìn, thỉnh thoảng còn nhận thêm mấy công việc leo trèo trên cao, cũng kiếm thêm được bảy tám nghìn nữa, cộng lại là khoảng hai mươi hai, hai mươi ba nghìn. Ba trăm nghìn tệ, cho dù có thêm hai trăm nghìn tiền lãi, tổng cộng là năm trăm nghìn, trừ đi chi phí ăn mặc sinh hoạt mỗi tháng, em tính xem, chẳng phải nhiều nhất chỉ ba bốn năm là anh trả xong sao?"

Lâm Diểu nhẩm tính trong đầu, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ngay giây tiếp theo, gương mặt cô lại nhăn lại:

"Nhưng dù có làm phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng rất thấp..."

Cô sợ rằng cuối cùng anh sẽ mất cả người lẫn của, điều tồi tệ hơn nữa là anh lại phải trải qua thêm một lần hy vọng bị dập tắt.

"Làm rồi thì vẫn còn năm mươi phần trăm hy vọng, không làm thì hy vọng bằng không."

Văn Dã cúi thấp người xuống, lưng khom rất sâu, gần như giữ tầm mắt ngang với cô, dáng vẻ như đang cầu xin, giọng nói lại dịu dàng như dỗ dành một đứa trẻ:

"Em dũng cảm thêm một lần nữa có được không? Bất kể thắng thua, sống hay chết, anh cũng sẽ ở bên em."

Lâm Diểu nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa gật đầu:

"Được."

Văn Dã ngồi xuống bên mép giường, lấy giấy lau nước mắt cho cô. Một tờ thấm ướt lại rút thêm một tờ, nhưng cô gái nhỏ càng lau càng khóc dữ dội hơn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, anh đành dùng đôi bàn tay to lớn nâng lấy khuôn mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má, cố gắng trêu đùa để làm cô vui:

"Em là một nàng tiên cá nhỏ à? Sao lại rơi nhiều giọt lệ trân châu như thế?"

Lâm Diểu ấm ức chun mũi, giọng nói nghẹn ngào:

"Giá mà em là tiên cá thật, nước mắt rơi xuống có thể hóa thành trân châu để đổi lấy tiền thì tốt biết bao."

Như vậy, cô có thể khóc mỗi ngày ở nhà, không cần Văn Dã phải vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho mình nữa.

"Dù có đổi được tiền cũng không cho em khóc." Văn Dã không hề thích nguyện vọng này của cô, nghiêm giọng: "Anh có thể dùng sức lực, mồ hôi và cả máu để đổi lấy tiền, nhưng tuyệt đối không thể là nước mắt của em."

Mãi mới dỗ dành cô ngừng khóc, Văn Dã đứng dậy đi lấy một chậu nước ấm trở về, nhúng khăn mặt vào, vắt khô rồi khẽ nói:

"Nhắm mắt lại."

Lâm Diểu không phí công giơ tay nói để mình tự làm, kinh nghiệm cho cô biết làm vậy cũng vô ích. Cô ngoan ngoãn ngửa mặt lên, nhắm mắt lại.

Văn Dã cầm khăn mặt nhỏ, động tác dịu dàng cẩn thận lau sạch khuôn mặt lấm lem nước mắt của cô, sau đó nói:

"Anh ra ngoài một lát, sẽ về ngay."

Chưa đầy năm phút sau, anh đã quay lại, trên tay cầm một sợi dây len dài, đi đến bên giường, đứng đó hỏi cô:

"Muốn đi vệ sinh không? Nếu muốn thì đi ngay bây giờ đi."

Lâm Diểu đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, mờ mịt lắc đầu:

"Không muốn."

"Được." Văn Dã gật đầu, bảo cô đưa tay ra. Khi cô làm theo, anh cúi đầu buộc sợi dây vào cổ tay cô, không quá chặt để tránh làm đau, nhưng cũng không quá lỏng để cô có thể dễ dàng gỡ ra.

Sau khi thắt mấy nút chết chắc chắn, anh buộc đầu dây còn lại vào cổ tay mình, nhướng mày nói:

"Vì em đã không giữ lời hứa mà còn không biết hối cải, nên anh phải trói em lại ngủ mới yên tâm."

Lâm Diểu: "..."

Cô thấy buồn cười, nhưng trái tim lại như được lấp đầy bằng mật ngọt, căng tràn ấm áp.

Ở bệnh viện lâu ngày, cô đã chứng kiến quá nhiều chuyện—con cái bỏ rơi cha mẹ đau ốm, chồng ruồng rẫy người vợ đã vì gia đình mà hy sinh cả đời khi cô mắc bệnh nặng, thậm chí có những bậc cha mẹ sẵn sàng vứt bỏ đứa con mới chào đời chỉ vì em bé có vấn đề về sức khỏe...

Cũng chỉ có Văn Dã, không những không tìm cách rũ bỏ gánh nặng là cô, mà còn sợ cô chạy mất.

Đã chủ động hôn anh rồi, nên Lâm Diểu cũng chẳng có gì phải ngại nữa. Cô nghiêng người về phía anh, Văn Dã cũng quay mặt về phía cô. Tối nay anh không đưa cô túi sưởi nữa, sợ qua vài tiếng lại nguội.

"Chân duỗi qua đây, dán vào chân anh cho ấm." Anh nói.

Lâm Diểu liền ngoan ngoãn đưa chân vào trong chăn của anh, áp lên bên đùi anh. Cổ tay hai người bị sợi dây buộc chặt, ai cũng không thể rời khỏi ai.

Chiều hôm sau, họ về đến Bình Thành. Không kịp nghỉ ngơi dù chỉ một giây, Văn Dã đã phải ra ngoài lo chuyện tiền bạc.

Trước tiên, anh gọi cho Bành Nhất Phàm, bảo cậu ta hỏi xem cô em họ Bành Tư Gia có ở nhà không. Biết cô ấy đang rảnh, anh liền mời cô ấy qua nhà chơi, sau đó ra ngoài mua mấy loại trái cây con gái thích như cherry và dâu tây ở quán ven đường.

Anh mang chúng về rửa sạch, đặt sẵn trên bàn trà.

"Anh ra ngoài có chút việc, Bành Tư Gia sắp tới rồi, hai đứa ở nhà chơi ngoan, tối anh dẫn đi ăn lẩu."

Lâm Diểu ngẩng lên nhìn anh, thừa hiểu ý đồ của anh:

"Anh gọi Bành Tư Gia đến nhà chơi, có phải muốn cô ấy giám sát em không?"

Văn Dã bị vạch trần nhưng cũng không phủ nhận, chỉ nhướn mày:

"Ai bảo em tiền án tiền sự đầy mình, dạy mãi không sửa?"

Nếu lại xảy ra chuyện anh về nhà chỉ thấy căn phòng trống không cùng tờ giấy nhắn ngu ngốc của cô, anh thực sự không chịu nổi nữa.

Lâm Diểu bị nói đến mức áy náy, cúi thấp đầu: "Xin lỗi, em khiến anh phải lo lắng quá nhiều rồi."

Văn Dã cong môi, nghiêm túc nói: "Không sao, trên dưới toàn thân em chỉ có mỗi cái tật thích bỏ đi mà không báo trước này thôi. Chữa được thì hoàn mỹ không chê vào đâu được."

Mặt Lâm Diểu lại đỏ lên.

Sau khi dặn dò thêm mấy câu, Văn Dã mới ra ngoài. Anh còn chưa ra khỏi con hẻm đã đụng mặt Bành Tư Gia và Bành Nhất Phàm đang đi tới.

Bành Nhất Phàm cười hì hì: "Nghe nói tối nay có lẩu ăn nên em đến đây. Em còn mang theo phim bom tấn Mỹ mới ra, đảm bảo em gái Lâm Diểu thích."

Bành Tư Gia thì không giấu nổi vẻ ghét bỏ: "Nghe đến đồ ăn là anh chạy nhanh hơn cả chó."

Văn Dã cũng không keo kiệt: "Vậy tối nay gọi cả Lộ Vũ An đến ăn chung đi, cũng coi như cảm ơn mấy đứa giúp anh kéo khách."

Hai người họ đã giới thiệu không ít bạn học muốn xăm hình đến chỗ anh.

Bành Nhất Phàm gãi đầu, có chút ngại ngùng:

"Ây da, cảm ơn cái gì chứ, anh Dã, anh nói vậy là khách sáo rồi. Ba đứa mình thân thiết thế nào mà!"

Văn Dã chuyến này ra ngoài tìm Đỗ Bưu, một người trước đây từng đến tiệm anh xăm hình. Nhờ Đỗ Bưu làm cầu nối, anh liên hệ được với lão đại của hắn, người có thể cho anh vay mười lăm vạn.

Người đó tên là Độc Nhãn Long, trước đây từng lăn lộn trong giang hồ. Sau khi bị đánh mù một mắt, hắn rửa tay gác kiếm, mở một quán KTV, đồng thời cũng làm thêm nghề cho vay tiền.

Hai người gặp nhau trong căn phòng bao đã hẹn trước. Văn Dã liếc qua tờ giấy vay nợ với mức lãi suất cao cắt cổ, nhưng chẳng chút do dự, cầm bút ký tên, rồi ấn ngón tay cái lên lớp bùn đỏ đóng dấu.

Độc Nhãn Long thấy anh ký tên đóng dấu xong, rõ ràng là muốn kiếm lời nhưng vẫn giả vờ khách sáo, bày tỏ chút tình cảm:

"Tao nghe A Bưu nói em gái mày bệnh nặng, đang cần tiền gấp. Tao cũng cảm thông cho nỗi khổ của người làm anh, nên mới rộng rãi cho mày vay số tiền lớn thế này."

Hắn đổi giọng, giọng nói thô lỗ đầy uy hiếp:

"Nhưng nếu mày giở trò, cầm tiền bỏ trốn, hoặc đến hạn mà không trả, thì dù có chạy đến chân trời góc bể, tao và anh em của tao cũng sẽ tìm ra mày. Đến lúc đó, mày sẽ phải trả giá bằng một cánh tay hoặc một cái chân đấy."

Văn Dã không hề do dự, vươn tay lấy chiếc thẻ ngân hàng trên bàn, nhét vào túi quần.

Anh nhìn thẳng vào gã đàn ông chỉ còn một mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu thản nhiên nhưng kiên định:

"Anh Long cứ yên tâm, chuyện anh lo sẽ không xảy ra đâu. Tay chân tôi còn có chỗ cần dùng."

Cánh tay này, là để cõng cô ấy, để ôm cô ấy. Đôi chân này, là để cùng cô ấy đi tiếp đoạn đường phía trước.

Rời khỏi đó, Văn Dã lái xe đến ngân hàng, rút ra mười ngàn tiền mặt, sau đó đến chỗ ở của Triệu Mỹ Oanh.

Việc tìm được tủy phù hợp rất khó, nếu là người xa lạ thì xác suất chỉ là một phần vạn, thậm chí hàng triệu phần mới có một.

Vừa lên đến tầng đó, anh đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng xào bài lách cách. Xem ra tiệm bài của bà ta vẫn đang hoạt động.

Anh gõ cửa hai cái.

Người ra mở cửa đúng là Triệu Mỹ Oanh.

Vừa nhìn thấy anh, trong mắt Triệu Mỹ Oanh lóe lên một tia sợ hãi và cảnh giác. Bà ta gắng tỏ ra hung hăng, nhưng giọng điệu lại lộ rõ vẻ chột dạ:

"Mày lại đến làm gì? Con nhóc đó đã đi rồi thì cứ coi như tao chưa từng sinh ra nó. Bây giờ tao với mày nước sông không phạm nước giếng, đừng có mà dây dưa gì với tao!"

Văn Dã từ trước đến nay vốn chẳng ưa gì người đàn bà này. Giả dối, ích kỷ, tham lam, cay nghiệt, thích đặt điều, ức hiếp kẻ yếu—tất cả những thói xấu ấy, bà ta đều có đủ.

Nhưng vì bệnh của Lâm Diểu, đây là lần đầu tiên anh chịu cúi đầu, hạ giọng, cũng là lần đầu tiên gọi bà ta một tiếng "dì Triệu".

"Có chuyện này cháu muốn bàn với dì, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"

Triệu Mỹ Oanh nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ. Thằng nhóc này trước giờ chưa từng nói chuyện tử tế với bà ta, hôm nay lại tự dưng khách sáo thế này, không biết đang định giở trò gì. Nghĩ vậy, bà ta khoanh tay trước ngực, đi ra hành lang, hất cằm hỏi:

"Chuyện gì?"

Văn Dã trầm giọng, không vòng vo:

"Lâm Diểu một năm trước bị chẩn đoán mắc u lympho ác tính..."

Anh chưa nói hết câu, Triệu Mỹ Oanh đã vội vã phủi sạch quan hệ, cắt ngang lời anh:

"Mày từng nói rồi đấy nhé! Nó không còn liên quan gì đến tao nữa! Sống hay chết cũng chẳng dính dáng gì đến tao! Mày đừng có mà đổ lên đầu tao! Đừng hòng bắt tao bỏ tiền ra chữa bệnh cho nó! Tao không có tiền!"

Nghe bà ta nói, Văn Dã tức đến ngực phát hỏa. Anh cố nén giận, kiềm chế nói tiếp:

"Không cần dì bỏ ra một đồng nào. Trước đó em ấy đã làm hóa trị, nhưng bệnh lại tái phát. Bác sĩ khuyên nên làm phẫu thuật ghép tủy, tốt nhất là có người thân hiến tặng."

Cấy ghép tủy xương gì chứ, nghe thôi đã thấy đáng sợ! Triệu Mỹ Oanh vừa định từ chối thẳng thừng thì chợt thấy thiếu niên trước mặt mở chiếc phong bì căng phồng trong tay ra.

Một xấp dày những tờ tiền đỏ tươi hiện ra trước mắt.

"Nếu dì đồng ý, số tiền này sẽ là của dì. Coi như phí cảm ơn, dì có thể cầm nó mua đồ bổ dưỡng, bồi bổ cơ thể."

Ánh mắt Triệu Mỹ Oanh dán chặt vào số tiền đó, rõ ràng rất động lòng. Bà ta vừa muốn nhận tiền, vừa lo lắng liệu quá trình hiến tủy có gây tổn hại cho cơ thể mình không. Sắc mặt thoáng chốc do dự, lưỡng lự không quyết.

"Còn phải rút tủy từ trong xương ra à? Như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của tao! Nhỡ mà có sự cố gì trên bàn phẫu thuật, thì chẳng phải tao mất mạng luôn sao?"

Văn Dã biết bà ta chắc chắn không hiểu rõ về việc ghép tủy. Trước khi đến đây, anh đã in sẵn tài liệu, giờ đưa ra cho bà ta xem:

"Nghe thì là cấy ghép tủy, nhưng thực chất là cấy ghép tế bào gốc tạo máu. Không phải rút tủy từ trong xương ra, mà bác sĩ sẽ tiêm thuốc vào mạch máu, kí.ch th.ích tế bào gốc tạo máu di chuyển từ tủy xương ra máu. Sau đó, chỉ cần rút một ống máu là có thể thu được tế bào gốc này."

"Quá trình này gần như không gây tổn hại gì nghiêm trọng cho cơ thể. Cùng lắm chỉ có chút khó chịu, nhưng về cơ bản sẽ hồi phục hoàn toàn sau đó. Nếu dì không tin tôi, dù sao cũng phải đến bệnh viện làm xét nghiệm tủy, dì có thể hỏi trực tiếp bác sĩ. Đáp án cũng sẽ giống tôi nói thôi."

Triệu Mỹ Oanh nghe anh nói xong, lại nhìn tài liệu có nội dung y hệt, trong lòng an tâm hơn nhiều. Mắt bà ta đảo một vòng rồi nói:

"Dù sao thì cũng là một ca đại phẫu đấy. Tao giờ tuổi tác đã lớn, sức khỏe yếu hơn trước nhiều rồi. Một vạn này thì mua được gì cho bổ? Ít nhất cũng phải nhân sâm, yến sào, đông trùng hạ thảo mới đủ bồi bổ cho tao. Mày phải đưa tao ba vạn mới được."

Văn Dã sớm đoán được bà ta không phải hạng dễ đối phó, chắc chắn sẽ không dễ dàng thỏa mãn. Anh gật đầu:

"Trước tiên làm xét nghiệm tủy đã. Nếu kết quả phù hợp, tôi đưa dì một vạn. Hai vạn còn lại, sau khi phẫu thuật xong sẽ đưa nốt."

Triệu Mỹ Oanh không ngờ anh lại sảng khoái đồng ý như vậy.

Bà ta sững người vài giây, rồi lập tức nảy sinh ý định đòi thêm nữa. Dù sao thì con gái bà ta cũng giỏi lắm cơ mà! Đến một thiếu niên vốn lạnh lùng vô tình như vậy mà còn bị mê hoặc đến mức mất cả lý trí.

Nhưng Văn Dã rất rõ lòng tham của con người—một lần tăng giá có thể chấp nhận, nhưng nhiều hơn sẽ chỉ khiến bà ta càng thêm tham lam vô độ.

Anh híp mắt, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo. Ngay giây phút bà ta định mở miệng đòi thêm, giọng anh trầm thấp, âm u vang lên:

"Dì Triệu, chuyện gì cũng nên biết điểm dừng. Chó mà bị dồn ép quá cũng cắn người đấy."

Triệu Mỹ Oanh bị dọa đến mức lập tức ngậm miệng, rụt cổ lại. Nhưng ngay sau đó, vì phản ứng của mình, bà ta lại thấy giận dữ.

Dù gì bà ta cũng là bậc trưởng bối, bao năm nay ở trước mặt một thằng nhóc lại phải nhẫn nhịn cúi đầu. Tên nhãi đó đã từng cho bà ta sắc mặt tốt bao giờ chưa? Cái thái độ khinh thường kia, tưởng bà ta bị mù chắc?!

"Được, ba vạn thì ba vạn."

Triệu Mỹ Oanh quyết định nhân cơ hội này trút ra cơn giận đã kìm nén bao năm. Bà ta ưỡn thẳng lưng, lớn tiếng nói:

"Nhưng trước đây mày từng tìm mấy tên du côn đến chỗ tao gây chuyện, bắt tao phải cắt đứt quan hệ với con bé. Lúc đó khí thế thật đấy, tàn nhẫn lắm cơ mà. Giờ nó bị bệnh, mày lại nhớ ra tao là mẹ nó rồi à? Mày có thấy mình quá đáng lắm không?"

Văn Dã bình tĩnh nhìn bà ta: "Dì muốn thế nào?"

Triệu Mỹ Oanh đắc ý, cằm hất cao:

"Mày quỳ xuống, xin lỗi tao tử tế vào. Tao là bậc trưởng bối, nếu mày chịu nhận sai, tao sẽ rộng lượng không chấp nhặt với mày."

Cửa chống trộm khép hờ, từ trước đã có không ít ánh mắt tò mò nhìn về phía này. Bây giờ bà ta còn lớn tiếng như vậy, bên trong đang đánh mạt chược cũng dừng cả lại, dồn sự chú ý sang đây.

Người đàn ông không tùy tiện quỳ xuống, đây là đạo lý Văn Dã đã nghe từ khi còn rất nhỏ. Anh có cốt khí cứng cỏi, năm xưa dù đánh nhau đến đầu rơi máu chảy cũng không cúi đầu nhận sai.

Nhưng so với ca phẫu thuật của cô gái nhỏ, vàng bạc cũng chẳng là gì. Đừng nói là phải khuỵu chân xuống, ngay cả khi có phải phế đi đôi chân này, anh cũng chẳng ngần ngại.

Hoàng hôn dần buông xuống, ánh tà dương hắt vào hành lang.

"Dì Triệu, trước kia là tôi không hiểu chuyện, mong dì đừng chấp nhặt với tôi."

Dưới ánh mắt đắc ý hả hê của Triệu Mỹ Oanh, cùng những ánh nhìn thích thú chờ xem trò vui xung quanh, Văn Dã siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay căng lên.

Thế nhưng, anh vẫn chậm rãi khuỵu hai đầu gối xuống, để đầu gối chạm lên nền xi măng phủ đầy bụi. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người phụ nữ đang sung sướng vì trả được mối hận trong lòng.

"Nói rồi đấy, sáng mai dì đi cùng tôi làm xét nghiệm tủy."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.