Chỉ Huy Việt Nam

Chương 59



Vượt qua cổng tòa biệt uyển uy phong, hồn cậu như bị câu trước đại sảnh đường có thiên khung vút cao chạm sát tới tầng mây.

Vệt dương quang tản mác khắp nơi dệt thành tấm thảm kim hoàng, tôn tạo vẻ xuất thần tinh xảo cho những bức danh họa buông rủ theo hai bờ tường và chùm đèn pha lê ngả nghiêng trong cơn phong lữ. Ít nhất, đó là những gì Arthur cứ ngỡ mình huyễn hoặc ra.

Thực tại tàn nhẫn tựa gáo nước lạnh tạt thẳng vào tưởng tượng hoang đường của cậu. Đập vào mắt Arthur không phải vương tôn công tử yến ẩm linh đình, mà là dãy kệ gỗ sồi chật kín từng tấc hành lang từ sàn đến trần, chất đầy biết bao kinh thư trĩ phú.

Từ pho cổ thư kinh điển như Thần Khúc của Dante đến án thư hiện đại về lượng tử vật lý của Stephen Hawking, hết thảy xếp hàng thành dãy bất tận tựa Thư viện Alexandria Ai Cập phiên bản thu nhỏ. Kia còn có một cái thang đồng bắc theo cơ chế trượt ngang êm ru trên đường ray, nối liền tầm tay ta với kho tàng kiến thức đang đắp chiếu trên tầng cao vời vợi kia.

Ngoại trừ chị Excalibur đáng kính nhà ta, e là chẳng mấy ai thèm leo trèo săn tìm tài liệu, thậm chí là ngó ngàng đến đống của nả này nữa. Còn Arthur thì ra đã hoa mắt đánh lừa trước vẻ bề ngoài của cung điện Buckingham hão, ngờ đâu vốn chỉ là tấm mạng che đậy cho thư khố.

“Chậc, em biết đấy... Chị chỉ... Khụ khụ... Chỉnh trang xíu cho hợp ‘mốt’ thời thượng thôi mà.”

Excalibur thoáng liếc cậu, chớp chớp đôi mi cong rồi gãi trán lúng túng.

Thôi, nói huỵch toẹt là một cuộc đại cải tổ triệt để cho rồi. Dạo Tuân phái phu xây đến cù lao này, chị còn bảo đã giao phó đám thợ đục phá tận gốc để trưng dụng và tái thiết phòng khách, nhà ăn, buồng ngủ,... Thành một cái thư viện chân chính, và sách là bạn đồng hành không thể thiếu tất.

Quả thật là ở Excalibur tỏa ra thần thái của một con mọt sách siêu cấp, không thua kém gì Hermione Granger năm thứ năm ở Hogwarts vậy. Sách vở thư tịch phủ kín, hiện hữu khắp chốn. Đến độ Arthur chỉ cần dạo bộ thường thức cũng vô ý sa cẳng vào quyền ‘Nghệ Thuật Chiến Tranh’, đang nằm rạp lòng chễm chệ trên tấm thảm len thô ráp.

Chân mày cậu cau lại, không sao cầm cái nhăn mũi khinh khỉnh thoáng lướt trên mặt: “Xin hãy thành thực với em, chị ngả lưng thế nào trong cái... Ừm... Tổ chim bừa bộn thế này vậy!?”

Lỡ lời buột miệng thốt, giọng điệu Arthur lẫn lộn giữa ái ngại và hiếu kỳ. Hẳn phải có xó xỉnh nào đó, cung ứng cho nhu cầu sống tối giản chứ?

Như là vệ sinh cá nhân, một góc bếp nhỏ, hoặc chí ít là bồn tắm chi chi đó.

“Mới có vậy mà xệ mặt rồi? Xem này, chị tự chăm lo rất cừ đấy thôi!”

Khoái trá cười, Excalibur xoè cánh tay ra lắc lắc như muốn khoe khoang tuyệt tác, dẫn lối tầm mắt Arthur hướng về “bảo tàng sinh hoạt” đáng tự hào của chị. Tấm đệm dã chiến phủ phê và mảnh chăn bạc mỏng chẳng buồn xếp lại, cái tủ lạnh thì tí hon như hộp diêm, đôi ba rương hành lý, mớ lương thực đóng lon rải rác mặt sàn.

Chị ta nghĩ mình là ai, thổ dân Mông Cổ đời Thành Cát Tư Hãn chắc? Lẽ nào từ khi đại tá Tuân hồi loan chị về ốc đảo, Excalibur cứ bình chân như vại vậy mà cắm dùi dựng lều như dân phượt nặng đô, chẳng buồn lo toan bày biện chi sao?

Còn đâu là không gian sống cho ra hồn thượng lưu văn minh? Arthur vẫn ngỡ chị là tiểu thư khuê các, ắt phải có phần nào duyên dáng thục nữ. Nào ngờ... quả đúng là “công chúa”, song lại là nàng công chúa du mục, lấy bìa sách làm nệm gối ngủ trưa!

À mà khoan, nói mới nhớ, Excalibur chẳng vừa tuyên bố là mình tự chăm lo rất cừ ư? Cái này mà gọi là “cừ” thì phòng Nobita chắc còn đắc giải Nobel về trật tự ngăn nắp quá!

Móc chiếc khăn lau chị trao khi nãy, Arthur xót xa cho chị nhiều quá định lau khô nước mắt nhưng ôi thôi lại hắt hơi một phát như kèn trumpet hụt hơi, có lẽ do bụi sách tích tụ dày.

Quay đầu như chong chóng kiếm nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo rồi làm gì làm, chỉ tí nữa thôi là cậu tưởng lầm Excalibur xả thân cả toilet để dành chỗ cho kho tàng tri thức.

Mừng thay, nhà xí y nguyên chưa đụng chạm. Điểm cộng đáng kể cho thấy chị còn lưu luyến chút ít với nếp sống nhân loại, dẫu chỉ là giữ mình khỏi bốc mùi hôi thối cũng rất đáng biểu dương. Suy ngẫm kỹ trên cương vị người bảo hộ, đáng lý ra Arthur phải sớm liệu trước điều này chứ.

Châm biếm làm sao, tuy Excalibur là nhà khoa học thiên tài với IQ hai trăm cao ngất, lại là loài vật siêu cấp đáng yêu nhất hạ giới. Nhưng, nếu ta quay xe sang luận bàn về tập tính tự lực tồn sinh thì... Chậc chậc, e rằng hãy còn măng sữa, còn thua xa chú cún con lông chưa mọc đủ.

Xoa xoa vùng ấn đường như đang cố xua tan cơn chóng mặt đau đầu, chỉ tự trách cậu đã vắng mặt không kề cận chăm nom chị.

“Chị à, tự lập kiểu này thì còn thua sinh viên năm nhất xa nhà lần đầu đấy ạ! Muốn tự lực sinh nhai thì phải quán thông học hỏi bao la là thứ lắm, nếu còn muốn hội nhập cùng đám tụi em!”

Trời ạ, ngó Arthur mở giọng rao giảng thao thao như cụ già non choẹ kìa. 

Đoán Excalibur vừa làm phép thay hình đổi dạng cậu thành mẹ rồi đấy, thật là phi lý. Chiêm nghiệm mình tại khắc này, Arthur chợt nhớ mẹ nuôi ở cô nhi viện cũng thường cằn nhằn làu bàu bọn cậu là “đồ quỷ sứ, bất tài, vô tích sự”, song rồi vẫn gấp quần áo, dọn phòng cho đám trẻ mồ côi không ai chỉ bảo từ khi chào đời, nào hay biết làm việc nhà?

Thấu hiểu cảnh ngộ Excalibur phiêu bạt khá giống mình, cũng lẻ loi quạnh quẽ không thể ngần xiết. Phải ôn nhu đại lượng với chị hơn, cậu quấn khăn che mặt, trùm mũ phủ đầu và trang bị hai chiếc khăn lau “song kiếm họa bích” trên duy.

Mở màn là bắt tay vô thu dọn tất tần tật rác rến và đồ đạc dư thừa vào túi cuộn. Tiếp nối là phân chia sách theo thể loại và kích thước. Sách khoa học được để riêng một chỗ, tiểu thuyết một xó, cổ thư được an trí cẩn trọng ở những ngăn cao để tránh tổn hại.

Quyển nào quyển nấy, Arthur đều phủi sạch bụi trần tất trước khi bày lên giá, xếp ngay ngắn thẳng hàng theo thứ tự bảng chữ cái. Dùng máy hút trần để làm sạch thảm và khe rãnh giữa các kệ, cậu chà lau từ cao xuống thấp, từ sâu ra ngoài.

Mặt sàn được tẩy rửa bằng nước ấm pha hòa với dung dịch làm sạch lãnh khinh, các bệ kệ thì lau bằng khăn thấm ướt đề phòng bụi cuốn lên, sau đó dùng khăn khô lau phứt qua vội lại.

Trừ khử xong bầy vân mây trần tục rồi, Arthur tiến tới song cửa phong bế chốn này tối như lao tù. Bung tung tấm màn cửa nặng trĩu, kim quang như thác lũ dội vào thư quán sáng bừng lên. Dưới phúc quang, gian thư phòng giờ đây sáng sủa và sạch trong đến nỗi bản thân Arthur cũng phải gật gù ngợi khen thán phục chính mình.

Sau cùng là mớ đồ linh tinh lặt vặt, cậu gập vuông vắn tấm nệm và chăn màn, chỉnh đốn tủ lạnh cùng đồ ăn gọn ghẽ vào một góc hợp lý, chỉnh tề xếp vali quần áo vô tủ. Mặc dù sức tráng chẳng phải điều Excalibur đặt lên hàng đầu nhờ hạt gia tốc cải tổ trình tự gen, bức phá sinh hạn hệ miễn dịch.

Đâu còn phải dè chừng trước cơn sốt cảm cúm vặt vãnh hay nỗi lo vi khuẩn xâm hại, chị ta xem chốn cư trú như phù du hão huyền, dù có hay không cũng chẳng chi phối bao nhiêu. Với triết lý thân tâm trí hợp nhất (hay còn gọi là tâm thân hợp nhất), từ mộ đồ của phái coi trọng sinh cảnh còn hơn cả hơi thở như Arthur thì lại khác xa.

Thiền tông Phật giáo kiến giải về sự đồng điệu giữa môi trường bên ngoài và thế giới nội tâm, một cõi an cư có quy cách chính là đòn bẩy để Excalibur khai phá tiềm năng tiềm ẩn. Thích Nhất Hạnh hằng cổ xúy ca tụng về chánh niệm hơi thở trong mỗi động tác, y như cách cậu cương quyết tin vào mối liên hệ chặt chẽ giữa một khuôn khổ kỷ luật và tâm tịnh bình.

Từ giờ trở đi có Arthur làm quản gia đây rồi, Excalibur tuyệt nhiên sẽ không còn phận sự bê tha giữa đống phế liệu lộn xộn kia nữa. Từ nay sẽ chẳng còn sách la liệt ngổn ngang như chiến trường đổ nát, hay đồ ăn thức uống vứt bừa bãi như kho tiếp vận bị đánh sập.

Mọi thứ phải xếp đặt, tuân thủ đúng phép tắc quy chuẩn. Muốn một Excalibur kiểu mẫu kỷ cương như cán binh Thủy Quân Lục Chiến ra lò, cậu phải triển ngay phương pháp 5S: Sàng lọc, sắp xếp, sạch sẽ, săn sóc, sẵn sàng càng sớm càng hay.

Đang khi hăng say, Arthur hùng hổ quay sang quát theo điệu Thủy Quân Lục Chiến: “Ê, binh nhì Excalibur!!! Tại sao không tham gia hoạt động dã ngoại cùng đơn vị? Mau đến đây hỗ trợ phân loại rác thải, ơ kìa... Này, chị đang làm gì trên đó vậy!?”

Chất giọng Arthur chợt chuyển từ quân lệnh sang sửng sốt, ngay khi ngước cằm hồi vọng. Sơ suất buông lơi cái là chị  đã khác nào Người Nhện, leo tót lên cái thang nhôm vung vẩy bút lông lia lịa. Vạch nét trên tấm bảng bự chảng treo oai vệ giữa căn phòng, được Excalibur điền kín bởi nùi công thức bòng bong rối mù và khá khó nhằn, liên quan về Lý thuyết Hạt Dây (String Theory) lẫn Cơ học Vi mô (Quantum Mechanics).

Kìa chị ấy say đắm với bao bận rộn, tà váy dập dờn như sóng biếc nhưng tay thì vẫn đều đặn vũ điệu của bao con số hệt như tận thế đã cận kề vậy. Nghiêng người một góc, Arthur buông thõng cả túi phế liệu vì tầm mắt đã hút trọ bởi “Tam giác Quỷ Bermuda” nơi góc váy rồi Excalibur còn gì.

“Ch-chị à, vùng... ơ... Nhạy cảm của chị đang phơi bày rõ mồn một trước thiên hạ kìa! Mau tìm thứ gì đó để che chắn đi ạ!!!”

“Nín đi chú em.” - Giọng lạnh như sông băng Bắc Cực, Excalibur bặm môi cắt ngang. “Chị đang ở cảnh giới chú tâm cực độ này!”

Tựa hồ như bị chơi bùa ngải nhiễu loạn trí não, chàng kỵ sĩ danh giá của bàn tròn ấp úng đứt quãng như một máy phát âm hết pin. Mặt khác, nàng lolita nọ lãnh đạm dửng dưng.

Đôi huyền nhãn bồ câu cứ dính chặt vào bảng đen, như thể đang thấu đạt huyền cơ vũ trụ từ những nét bút phấn trắng muốt vậy. Trời ạ, chị chẳng hề đặt nặng phép tắc lễ nghi cũng dễ hiểu thôi. Vì đâu có hay giao thiệp với bọn đấng mày râu, tu mi nam tử đâu kìa.

Xét cho cùng, tòa lâu đài này chỉ có hai sinh vật cộng sinh. Một chị hai não cân và một cậu em thừa thãi hormone tuổi dậy thì.

“À không, mình nghĩ gì đen tối đâu!”

Hít một hơi thật sâu như sắp lặn tới đáy Vực Rãnh Mariana, Arthur hấp tấp thanh minh với lương tri dù mặt đã đỏ au như tôm hùm luộc chín.

“Đây chỉ là... ờm... tìm tòi khoa học về góc độ váy vóc khi chịu lực hấp dẫn tác động thôi mà! Đúng rồi, đích thị là vậy đấy!”

Âu thì chẳng phải kẻ nào cũng có diễm phúc đặc ân ngắm lén Excalibur sát nhường này, cậu thâm tâm thề nguyện cách nghiêm trang (và có đôi chút  đồi truỵ biến thái) là sẽ giữ hình ảnh “thiên đàng hạ giới” này làm báu vật riêng tư. Cứ xem đây là phần thưởng an ủi, vì cất công phò tá nàng công chúa dọn phòng vậy!

Song le ngắm chị lạc lối giữa ma trận phương trình khô khan tẻ ngắt, nơi vạn vật đều quy giản về chuỗi số nhị phân, bao giải thuật toán cùng chuỗi logic vô tình đạm lạnh mà ruột gan Arthur quặn đau se thắt.

Tự hồi nào, tật xấu nan trừ này đã ăn sâu bén rễ vào vô thức Excalibur? Ý cậu là, FBI có còn đày đọa chị dưới lòng đất phi nhân đạo nữa. Thế nhưng tựa hồ một hội chứng Stockholm, khi thoát khỏi sự sai khiến giải mã bí ẩn vũ trụ của NASA và John Smith thì Excalibur lại tự nguyện để Hội Tam Nhãn biến thân thành một ENIAC sống chỉ biết vùi đầu cần mẫn lao động chẳng khác nào cái máy vô tri vô giác.

Dù được hạt gia tốc ưu ái tuyển chọn, Excalibur chung quy vẫn là một con người phàm tục với đầy cung bậc sắc thái. Há chẳng mấy khi chị cười tươi như hoa nở rộ mỗi lúc có sách mới, sầu thảm như mưa phùn lấm tấm thương tâm khi đọc chuyện buồn, hay hờn dỗi mỗi lần Arthur trêu ghẹo đó sao?

“Chị ơi, ít ra cũng phải tắm rửa cho thanh tịnh đã chứ! Váy chị vấy máu loang lổ như phim kinh dị kia kìa! Để em đi kiếm bộ xiêm y mới tươm tất hơn nhé? Còn phải bỏ vào máy giặt nữa, chứ để vết máu khô lâu ngày rồi khó tẩy lắm!”

Gân cổ lên giọng như một bà mẫu đang quở trách đứa con bướng bỉnh, cậu ríu rít lải nhải không ngớt mà Excalibur vẫn trơ như khối đá trên bậc thang. Lạ à nha, Arthur ôm trước ngực noi theo dáng điệu Sherlock Holmes khẽ gõ đầu ngón tay vào cằm.

Dựa trên các quan sát trước đây, chị ta chỉ thu mình vào vỏ ốc “Mind Palace” khi nhận được yêu cầu từ thân chủ ở HHS, CBP, ICE, DOJ, DOS, HUD,... Các cơ quan chính phủ liên bang.

Mấy ông mấy bà “thượng đế” này hay gởi đến các bài toán đa chiều tựa mô hình kinh tế vi mô của Fed, phân tích tâm lý tội phạm và hành vi phạm tội phục vụ FBI.

Mịt mờ hơn nữa là bài toán về giải tích đa chiều, đại số tuyến tính trong không gian Hilbert, hình học vi phân Riemann, lý thuyết đồ thị và tôpô, mật mã học tối tân, học sâu deep learning, cơ học lượng tử nhiều hạt, sinh học định lượng, mô hình Black-Scholes trong tài chính phái sinh, quản trị rủi ro theo phương pháp Monte Carlo, phân tích mạng xã hội (social network) bằng lý thuyết đồ thị và dự đoán xu hướng sắp thịnh hành từ dữ kiện người dùng đã được thu thập, cung cấp.

Theo thông lệ thường nhật, họ đưa hạn kỳ bảy ngày và chị ấy giải quyết theo nguyên lý FIFO - First In, First Out (vào trước, ra trước). Song hôm nay Arthur đảo tròng nhãn quét khắp nền phòng như thể đang vận kính phóng đại hiển vi. Mặc đã tự tay chà lau kỹ lưỡng tới độ lấy nền nhà làm gương soi còn được, song vẫn không phát giác tăm hơi gì của những văn kiện mật.

Chẳng có cái phong bì dập nổi ấn mộc đỏ son từ NSA, mất hút dạng công văn khẩn đóng triện “Cực Mật”, lũ chim bồ câu đưa thư của FBI và MI6 cũng chả đậu ở gờ cửa sổ.

“Chú em cứ an tâm lo liệu chuyện cơm nước. Để chị hoàn tất việc tính toán nốt cái... À, muốn biết đây là gì ư? Hmm, tạm gọi là tổ hợp xác suất hoặc là xảy đến, hoặc sẽ chẳng. Khi họ đang ở bờ miệng vực sâu của cuộc lao vào xâu xé đến nơi rồi.”

Dòng lời kia bật ra từ môi Excalibur, đôi nhãn sáng ngời như đuốc xuyên đêm, chiếu rọi niềm hân hoan khôn cầm trước cuộc đọ sức đấu tài giữa hai võ sĩ nặng ký tầm cỡ Muhammad Ali và Joe Frazier trong trận “Thrilla in Manila” huyền thoại, nhưng lần này giữa Chỉ huy Việt Nam với đại tá Tuân.

“Lạ thiệt, họ đang ở tít mù tận chốn xa lắc xa lơ ngoài tầm phủ sóng 5G. Vậy mà chị vẫn ping được tín hiệu, quả là đỉnh của chóp!”

“Hehe, ngầu chứ nhỉ? Cứ xem bọn chị là một võng lưới kết nối đa điểm tự thân đồng bộ vậy…”

Trước cái nghiêng đầu nghi ngại của Arthur, Excalibur chỉ khẽ nhuếch môi cười thỏ thẻ. Bởi lẽ, đây chính là ba cá thể gia tốc đan xen lượng tử (quantum entanglement) vào nhau, như hạt căn bản trong cõi thời không đa diện.

Cứ ví Trung, Tuân và Excalibur là siêu trí tuệ được tái tạo từ mã di truyền loài người. Xét về bản chất thì tư duy đa nhiệm họ vượt trội hơn hẳn Google Quantum Computer, chỉ là không nhằm vun vén vì tư lợi như máy tính để bàn mà người thụ hưởng cuối (End user) không gì khác hơn toàn thể đa vũ trụ vô cùng tận này.

“Hỡi ơi, dạo nọ chị đề cập mình có khả năng đọc-ghi-lưu-truy xuất dữ liệu thần tốc... Có phải ngụ ý là như vậy chăng!?”

“Quả không sai, óc suy luận em nhạy bén đấy. Dù rằng đây chỉ là một giả thiết hãy còn bấp bênh, phần nhiều lấy từ những suy đoán bâng quơ thôi. Nhưng nếu đem siêu năng lực gia tốc của chị ví với linh kiện máy tính, thì nó xem chừng ngang tầm trục SSD có dung lượng tương đương cả một trung tâm dữ liệu IBM… Hở, em vẫn còn mông lung rối rắm ư!?” 

Ngắm Arthur lờ mờ gãi cái sọ ngơ ngẩn tựa hồ môn sinh lơ láo giữa buổi học Tin, chị bèn khắc khẽ tằng hắng.

“Biết rồi, khổ lắm cơ… Để chị khai thị cho hiểu lần đầu và duy nhất thôi đó! Hãy tưởng tượng một bộ PC khổ lồng, bộ nồi gồm CPU, RAM,, PSU,...”

Và ‘Khóa học Người Gia Tốc 101: Từ Nhập Môn đến Chuyên Sâu’ chính thức long trọng được khai giảng, chủ trì là giáo sư Excalibur và tuyệt nhất cậu học trò Arthur ngồi ngẩn ngơ tham dự. Lôi cuốn từa tựa bài TED Talk, cô giáo bèn khàn đục giảng bài:

“Khụ khụ, mách nhỏ ai chưa biết. Theo Đại học Stanford và tạp chí Scientific American, khối óc ta có dung chứa tận 2.5 petabyte, tương ứng ba triệu giờ phim Netflix tải ở độ phân giải 1080p, hoặc ngang ngửa biển sách ở Thư viện Quốc hội Hoa Kỳ nhân lên ba trăm lần…”

Gật gù ừ hử chẳng ngơi nghỉ tiếp thu kiến thức, tay Arthur cứ lả lướt ghi chép hệt tân sinh viên hăm hở với bài Giới thiệu Ngành. Hê hê hê... Không biết từ đâu kéo đến, trên mái đầu cậu còn chợt vờn quanh một vầng mây mộng tưởng phất phơ, uốn éo chị thành một nữ giáo sư đài các trong bộ áo thụng đen tuyền lăm lăm cán thước chỉ chỉ trỏ trỏ cái bảng.

Ngây người ngắm Excalibur quá, tới độ chàng kỵ sĩ chẳng hay có nước miếng trượt dọc khóe môi rớt cái tõm xuống sàn. Giật nảy hồn mà quệt vội, may sao bà chị mắt nhắm mắt mở vẫn say sưa tâm đắc giáo điều Arthur mấy thứ lằng nhằng, chứ không mắc cỡ chết giấc mất.

Đến đoạn khuôn miệng kiêu sa ấy hơi giương thì Excalibur đã chống nạnh, ưỡn chiếc ngực lẳng lơ phẳng lì như tấm màn LCD chả hề tạo chút độ nhô ‘boing boing’ nào ra phía trước.

“Chị đặt tên siêu năng lực gia tốc này là Universal Drive (Ổ Đĩa Vạn Năng)!” - Điểm nhẹ ngón trỏ lên huyệt thái dương, chị ngời ngợi tiếp lời. “Chẳng định đào vào mấy thông số chuyên sâu khô khan đâu... Nhưng giải thích sao cho em dễ hiểu, thì phép đo cơ bản ấy chẳng thể áp dụng cho chị!”

Tựa đám mây điện toán sống, lượng tri thức Excalibur thu nạp đã đạt đến cực đỉnh. Không chỉ tinh thông từng con chữ nét bút trong tòa thư khố ti tiểu này, chị còn hội đủ năng lực ngấm thía toàn bộ đại dương kiến văn mênh mông của nhân loại.

Mỗi cái lướt mắt qua trang sách là một phiên deep learning nơi vạn sự học được tiếp thu, luận giải và ghi khắc với độ chính xác tuyệt đối. Có nghĩa là chỉ trong cái nhoáng mắt là Excalibur đã lĩnh ngộ, thấu hiểu trọn vẹn cả kho tàng tri thức bách khoa. Cách chị thu nạp và xử trí thông tin siêu việt hơn cả SSD PCIe Gen 4, với tốc độ đọc ghi đạt đến ngưỡng hàng tỷ byte trong từng hơi thở.

Tham chiếu theo logic ấy, ta có đại tá Tuân chính là thành trì thiết thạch che chắn bởi lớp nano-composite chứa tinh thể kim cương chống chịu siêu bền. Nào đã thế, còn tự tu bổ nhanh như thạch sùng mọc lại đuôi, đủ thách thức cả tên lửa AGM-114 Hellfire cùng đầu đạn chống tăng Tandem khả uy.

“Kim Cang Hộ Pháp... Thì ra Tuân là case máy tính ư?”

Chợt nảy ra ý tưởng, Arthur thầm nhủ. Một giá đỡ vật lý giúp bố trí từng phần tử máy tính một cách có trật tự hiệu quả, mà còn tối ưu luồng khí giúp cải thiện hiệu quả làm mát để chúng đạt năng suất tối đa. Không chỉ thế, nó còn là lớp khiên chống lại xung nhiễu từ trường che chở linh kiện khỏi quá tải hay đoản mạch.

“Nếu vậy, chẳng lẽ nhóc Chí Trung là một CPU đa lõi vật lý (physical cores) và luận lý (logical cores)?”

Trung khu thần kinh não bộ của cả một cỗ PC, nơi mỗi quyết định được khai sinh và mọi lệnh được thực thi. Arthur mường tượng song mục cậu ta là một mê lộ neural network với hàng tỷ bóng bán dẫn mô phỏng hoạt động của các nơron thần kinh nhân tạo, dẫn truyền từng xung điện vi mô giữa các khối đơn vị số học ALU (Arithmetic Logic Unit) và đơn vị kiểm soát (Control Unit).

Phối hợp ăn ý hóa giải mọi tác vụ từ vùng nhớ cache tạm thành những mảng mã máy thực thi. Chiếu theo Chỉ huy Việt Nam, thiên tứ dị năng đặc thù của cậu chàng chính là “Buffer Memory”. Sao chép từ một tọa độ này, tạm lưu trong bộ ghi nhớ đệm sinh học rồi phục chế tại một hoành độ khác trong không gian tương tự cách CTRL+C và CTRL+V hoạt động trên hệ điều hành Windows.

“À ra thế, đây chính là lời giải đáp cho việc tại sao cậu ta sao chép và tái hiện mọi thế võ công, phản tặng lại đối phương thành thục như chớp giật vậy.”

Chợt ngộ ra, Arthur nghĩ thầm nào ai hay biết còn hàng hà sa số tính năng nền tảng tiềm tàng khác chưa thể biết trước. Ví như tìm kiếm (Find), thực thi (Run), lưu (Save), mở rộng (Expand), nén (Compress), tính (Calculate), in (Print), khởi động lại (Restart), sắp xếp (Sort),... Thì có rảnh rang kể từ giờ đến sáng mai cũng không liệt kê hết bộ API đồ sộ ấy.

Qua ngọc thạch gia tốc tỏa ánh lục bảo, ắt hẳn cõi trần trong mắt Trung là một dãy số nhị phân 1-0-1 bất tận. Nơi cậu được Chúa ân sủng quyền truy cập rễ (root access), để tùy ý mã hóa thực tại mỗi lần kích hoạt “Chế độ Nhà Phát triển - Ma trận nhãn”.

Nghe ví như tên một chiêu thức tối thượng (Ultimate skill) trong game nhập vai RPG ấy nhỉ? Thế nên khi hai trùm game thủ gia tốc đại chiến, tỷ số thắng thua nghiêng về ai xài được nhiều thanh năng lượng hơn… Tức là làm chủ được bao nhiêu phần trăm năng lực ấy.

“Dù là Trung hay Tuân, hẳn đều là cao thủ thuộc nằm lòng vanh vách cả một tràng mật lệnh IDDQD, IDKFA gian lận (Cheat code) như trong Doom Classic rồi há!!!?”

Một bên là Chỉ huy dồn dập tung chiêu “phỏng chép-dán”, bên kia đại tá bật God mode bất tử. Trong khi kỵ sĩ bàn tròn phàm phu tục tử các cậu chỉ biết đứng ngẩn tò te nhìn với cái tay cầm Xbox bị rút pin. Lưu lộ thần sắc “thua cuộc từ vạch xuất phát”, Arthur thở dài lẩm nhẩm.

“Hầy, lũ gà mờ non nớt tụi em sao mà đua tranh, so bì nổi với bậc thần tiên đã cài đặt sẵn hạt gia tốc vào người?”

Chợt ức chế nhớ về dạo não cóc, cậu ta mang cái nhân phẩm Lancelot hăng hái thách đấu Trung tựa một tân binh cầm gậy tầm vông đơn đả boss cuối. Một cuộc chiến với kết cục hiển nhiên như chân lý 1+1=2, thế trận thiên lệch về Anh hùng vô diện còn hơn tháp nghiêng Pisa chúi dần về phía mặt đất.

Lại còn màn đại tá Tuân biến cậu ấy thành tấm thảm chùi chân chỉ bằng đòn “RKO out of nowhere”, phỏng theo Randy Orton trong WWE nữa chứ! Cho dù võ công tinh diệu cỡ nào, Arthur vẫn như vác Pikachu cấp 15 liều mạng khiêu chiến Mewtwo vậy.

“Thôi thì mình vẫn còn độc chiếm thiên hạ vô song bộ tuyệt kỹ quản gia này!”

Tự nhủ lòng như thế, cậu vừa quay lại công việc tảo mộc quét tước, vừa ngó lơ trước Excalibur đang nhếch môi cười khẩy trước bộ dạng xịu mễu bẽ bàng của mình.

Thế nhưng để trở thành người gia tốc, cơ may chỉ mảnh khảnh như xác suất một hạt electron xuyên qua hiệu ứng đường hầm lượng tử (Một phần triệu phần trăm).

Cái giá phải trả là nỗi đau đớn tận cùng xé nát từng tế bào tựa hồ bị tống vào lò phản ứng hạt nhân Chernobyl, khi DNA bị đột biến và cơ thể tái cấu trúc từ cấp độ phân tử.

Với Arthur, đó là mức giá quá đỗi đắt đỏ. Cậu thầm nghĩ, có lẽ vũ trụ tuyển chọn họ như cách Stephen Hawking được chọn mặt gửi vàng để luận giải hố đen huyền nhiệm, hay như Marie Curie được tiền định dắt dìu dẫn lối phát hiện ra tia phóng xạ. Chẳng có cớ sự gì để ghen tức với những con người được định mệnh thiên vị sủng ái theo cách ấy cả.

“Nè nè, giữa Chỉ huy và đại tá, chị có thiên ái kẻ nào hơn không?”

Ngỏ lời thắc mắc, Arthur háo hức tò mò về quan điểm của chị.

“Để em mạn phép suy ly một tẹo nhé. Mỗi con tướng đều có những chỉ số tư riêng cực kỳ khả quan. Đại tá Tuân là một dũng sĩ trường phái cổ điển (old-school warrior) “skill tree” đã max level từ những kinh nghiệm tung hoành mọi chiến trường. Còn Chí Trung thì ví tựa nhân vật chính trong Dark Souls ấy, đẳng cấp cứ nhảy vọt sau mỗi lần tử nạn và tái khởi (die and retry) trước mấy con boss khó nhằn. Mỗi phen suýt thăng thiên về trời lại gia tăng gấp bội kháng tính và hiệu ứng trạng thái mới mẻ.”

Thề rằng chị vừa bắt gặp mắt cậu em biến ảo khôn lường như sắc cầu vồng trong LED RGB khi đề cập hai bậc anh tài. Còn dự tính luận bàn thêm về tỷ lệ thắng thua, cùng các combo liên kích đặc trưng của từng người nữa. May sao Excalibur kịp ngăn lại, trước khi buổi quét dọn chuyển thành một phiên bàn luận game thủ.

“Phải rồi, lẽ nào ta không tiếp cận chủ đề này theo lối học thuật!?” - Xoay mình trên thang, trông chị ta như một học giả đang ngự trên bục giảng ở MIT mà chỉ bảo. “Hẳn em đã từng nghe lỏm qua về Nghịch lý mèo Schrödinger trên mạng rồi chứ?”

Đây là suy tưởng lý luận được Erwin Schrödinger đề xướng năm 1935, sáng lập nên lĩnh vực cơ học lượng tử hiện đại. Mô phỏng con mèo bị nhốt trong chiếc hộp bít kín cùng bộ thiết bị phóng xạ và bình chứa chất kịch độc.

Nếu một hạt nguyên tử phân ly, nó sẽ khởi phát uy lực cái búa đập tan lọ chất độc. Dựa theo lý giải Copenhagen, trước khi ta hé mở nắp hộp quan sát thì chú mèo sẽ cùng song hành ở cả hai trạng thái sống và tử vong gọi là sự chồng chất lượng tử (quantum superposition).

“Chú em thấy đó, đôi khi vật lý lượng tử còn cuốn hút hơn game đấy chứ! Cũng tựa mèo con trong hộp, hậu quả của màn giao tranh giữa Trung và Tuân cũng đang chồng chất lượng tử, nơi đủ mọi khả dĩ đều có thể xảy đến cho tới lúc chúng ta thực sự mục kích nó.”

Nháy mắt tinh quái, Excalibur cười bí hiểm dòm Arthur nỗ lực tiêu hóa mớ luận thuyết vừa bị nhét nhồi vào đầu. Lỡ làm cậu ta choáng váng rồi thì choáng cho tới bến, chị mải miết thao thao bất tuyệt về xác suất thống kê ứng dụng công thức P(A) = n(A)/n(S).

Theo đó, P(A) là khả dĩ thắng cuộc, n(A) là số trường hợp như ý, và n(S) là tổng không gian mẫu của mọi kết quả hữu thể… Với tham biến đầu vào là kỹ xảo chiến đấu, hệ số lão luyện từng trải và yếu tố bất định để dự báo cục diện kết quả với độ tin cậy sát sàn 99.99%.

“Thế nhưng mọi suy tính này chỉ đúng đắn, còn nguyên hiệu lực khi đại tá Tuân... Chưa chạm đến tầng thức bên kia của sự hoàn mỹ.” - Excalibur ngưng bặt, đôi đồng tử xanh thẳm như chứa đựng cả đại dương tinh khôi xoáy sâu vào một Arthur đang dính màn hình xanh treo máy ngớ cả người. “Em nghĩ sao nếu chị bảo rằng giống trong Dragon Ball, tụi này vẫn còn một hình thái chưa dùng!?”

Phải mất vài giây để đầu khởi động lại và hiểu lệnh, Arthur đăm chiêu nghiêng đầu.

“Ưm... ờ... em có suy nghĩ thế này ạ... Ngộ nhỡ các chị cũng được phân loại Grade-2, giống như vũ khí gia tốc cao cấp thì sao ạ?”

Như nhà phê bình đang livestream đánh giá, cậu diễn giải về khái niệm “Grade-2” là cấp bậc thượng hạng mà ở đó, binh khí gia tốc được cường hóa không chỉ đạt chuẩn ISO 9001 về chất lượng mà còn kiểu dáng, tính tiên phong cách tân trong công dụng tùy vào tay nghề nghệ nhân trau chuốt chế tác.

Giản dị mà nói, chúng là phiên bản giới hạn Collector's Edition có thể làm được nhiều trò xịn sò con bò hơn. Sức sát thương cũng sai biệt một cõi một trời, mang so bì với Standard Edition khác nào đem thanh netherite sword sánh cùng kiếm gỗ thô sơ trong Minecraft.

“Chà chà, hợp tai đấy! Nè Arthur, ý tưởng của em hay ho phết, duyệt!!! Từ nay ta sẽ dùng thuật ngữ “Grade-2” thay cho siêu Saiyan... Khụ khụ, ý chị là sự trưởng thành, lột xác sức mạnh của người gia tốc nhé.”

Ậm ừ vậy rồi thoáng liếc Arthur cái, Excalibur hừ nhẹ rồi trở lại với thi phú văn chương, vùi đầu viết lách trên tấm bảng đầy kín chữ.

Để rồi hốt nhiên đùng cái từ không đâu, chị chợt bật thốt ra với âm vực rợn tóc gáy, dọa cả một hiệp sĩ gan góc như Arthur cũng phải rùng mình khi nghe.

“Bao năm làm bạn, sống hòa thuận cùng hạt gia tốc còn lâu hơn quãng đời định luật Moore được phát biểu. Bộ em tưởng chị và Tuân phế tới độ chưa kiếm ra phương cách… Ép xung nó đến cực hạn sao!?”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.