Tháng Tư ở nhân gian, hoa anh đào nở rộ.
Con gái của Giang Nghiễn và Cố An đã chào đời, được đặt tên là Giang Khả.
Khi bé Giang Khả được hơn mười tháng, bé đã có thể bập bẹ gọi mẹ, nhưng lại chưa biết gọi ba.
Dù Cố An dạy bé thế nào, bé con vẫn không thể học được.
Thậm chí sau này, bé đã biết gọi chú chó Becgie là un un (cún cún), nhưng khi đối với Giang Nghiễn thì bé chỉ có thể ê a không rõ lời.
Khi Giang Khả chào đời, bà nội Giang từng đề nghị đưa chú chó Becgie trở về nhà cũ họ Giang, đợi khi Giang Khả lớn hơn thì đón nó về.
Trong và ngoài nước có nhiều tin tức cho thấy rằng, sau khi trẻ con ra đời, những con chó lớn trong nhà không thể tránh khỏi tâm lý ghen tị, dẫn đến việc cắn em bé gây ra thảm kịch.
Tuổi thọ của chó Becgie thường là khoảng mười hai năm, chú chó Becgie này đã tám tuổi, có nghĩa là nó đã đi qua hơn nửa cuộc đời.
Cha của nó là một chú chó có công trạng đã từng tham gia vào các chiến dịch chống ma túy, thậm chí đã chắn một viên đạn cho Giang Nghiễn, và chó Becgie cũng mang ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với Cố An.
Khi Cố An còn học cấp ba, anh trai và Giang Nghiễn thường không ở nhà, phần lớn thời gian cô đều ở bên chó Becgie, cũng nhờ có nó mà cô mới có thể yên tâm ngủ mỗi đêm.
Thậm chí trong ngày cưới của cô, chó Becgie là rể phụ duy nhất, nó đeo một chiếc nơ nhỏ, miệng ngậm cặp nhẫn cưới của họ.
Cố An nói gì cũng không nỡ xa nó, mỗi khi nhắc tới lại rơi nước mắt, cô hứa với mọi người rằng mình sẽ chăm sóc tốt cho cả chó Becgie và bé con.
Vì vậy, sau khi Giang Khả ra đời, Cố An và Giang Nghiễn rất chú trọng đến việc "tư vấn tâm lý" cho chú chó Becgie, rất kiên nhẫn để nó hiểu rằng:
Đây là thành viên mới trong gia đình chúng ta.
Chúng ta sẽ không vì cô bé mà không yêu thương con nữa.
Bé sẽ yêu thương con như chúng ta vậy.
Giang Khả còn nhỏ, mỗi lần Cố An bế bé, chó Becgie đều nằm phục dưới chân cô, chú chó Becgie oai phong lúc này ngoan ngoãn như một con thỏ đáng yêu.
Về sau, khi Giang Khả bắt đầu học đi, chó Becgie luôn theo sát từng bước, lo lắng bé sẽ ngã hay va đập, ẩn trong thân hình to lớn kia là hiền lành và trung thành, lặng lẽ bảo vệ bé.
Mỗi lần nhìn cảnh một người một chó nhìn nhau, Cố An chỉ thấy trái tim mình như tan chảy.
Khi bé con đã ngủ, Giang Nghiễn tựa cằm vào cổ Cố An, đôi mắt hơi cong, có chút bất đắc dĩ.
Cố An cẩn thận quan sát sắc mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có phải đang buồn một chút không, vì bé con biết gọi cún cưng mà chưa biết gọi ba..."
Giang Nghiễn định nói là không, nhưng thấy người trong vòng tay anh, nét mặt lo lắng nhìn anh.
Bất chợt, anh nhớ đến cảnh cô lúc mười sáu tuổi, chăm chú muốn dán băng keo cá nhân cho anh.
Anh mím môi, hàng mi dài rủ xuống, trông vô cùng tội nghiệp: "Có một chút."
Gương mặt ấy đẹp trai nhưng lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, hơi khàn, như một cậu bé đang giận hờn đòi người dỗ dành.
Cố An nghiêng đầu, nhịn cười nhìn anh: "Vậy làm thế nào mới có thể hết buồn đây?"
Không báo trước, Giang Nghiễn cúi người xuống trước mặt cô.
Đôi mắt sạch sẽ của anh hơi cong, đường cong tuyệt đẹp, lông mi dài và mềm mại, mỗi đường nét trên gương mặt anh đều khiến người ta xao xuyến.
Anh nhìn cô, thỏ thẻ từng chữ một: "Hôn anh."
Cố An sững người một lúc, mãi mới đỏ mặt nói: "Cảnh sát Giang thật giỏi, biết làm nũng rồi."
Giang Nghiễn không phản bác, nhẹ nhàng nhướng mày chờ cô.
Cố An kiễng chân, môi chạm vào lúm đồng tiền của anh.
Như mong đợi, cô thấy chàng trai đẹp trai ấy nở nụ cười nhẹ, ôm lấy eo cô, kéo sát vào mình.
Giang Nghiễn cúi đầu, chỉ một cái chạm nhẹ mà đôi tai trắng của Cố An đã đỏ bừng, giống như họ vừa mới yêu nhau.
Anh nghiêng đầu, từ tai cô hôn đến khóe môi, rồi giữ chặt gáy cô, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu, cướp lấy mọi không khí của cô.
-
Khi mùa xuân lại đến, Cố An chuẩn bị tốt nghiệp thạc sĩ, còn bé Giang Khả tròn một tuổi.
Bé mặc chiếc áo khoác lông mềm mại có mũ, trên áo còn có hai chiếc sừng dê con.
Khuôn mặt tròn, đôi mắt cũng tròn, như một đám mây mềm mại, nằm sấp trong ngực Cố An.
Lúc này, bé đang tò mò quan sát những người xung quanh --
Cậu, mợ, anh trai.
Và người ba anh tuấn mê người của bé.
Cố Trinh cười cợt: "Chúc mừng sếp nhé, già mới có con."
Giang Nghiễn với gương mặt lạnh lùng lãnh đạm, nhưng giọng điệu lại như một cậu bé kiêu ngạo: "Ghen tị không?"
Cố Trinh khựng lại: "Ghen tị cái gì?"
"Tôi có con gái," Giang Nghiễn liếc nhìn Cố An, giọng nói trầm thấp: "Một đứa con gái giống y hệt vợ tôi."
Cố Trinh nhớ lại chiếc hộp mà mình từng tặng Giang Nghiễn, bên trong là đầy những bộ quần áo và đồ chơi cho bé gái.
Và bây giờ, những món đồ chơi lông mềm và đáng yêu đó đã được Cố An bày khắp mọi góc trong phòng khách, đâu đâu cũng thấy.
Anh lập tức cảm thấy mất mặt, hừ lạnh một tiếng: "Tôi còn có con trai! Cậu có không? Cậu không có!"
Trước đây anh chưa từng nhận ra rằng Giang Nghiễn lại trẻ con và thích khoe khoang như vậy.
Biểu cảm kiêu ngạo đó giống hệt như khi chủ quán nướng khen anh đẹp trai, tặng thêm xiên nướng.
Chẳng lẽ không cẩn thận bị Cố An đồng hóa rồi?
Cả hai người cùng nhau trẻ lại sao?!
Cố Trinh "chậc" một tiếng, quay đầu đi, không thèm nhìn mặt sếp.
Hai người đứng đầu đội điều tra hình sự đứng cạnh nhau, đại diện cho bộ mặt của đội, tượng trưng cho đỉnh cao trí tuệ và nhan sắc của đội.
Hai cảnh sát hình sự thân hình cao gầy, dáng đứng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm túc và lạnh lùng, không khác gì lúc họp phân tích vụ án.
Nhưng nếu lắng nghe kỹ, sẽ phát hiện ra họ đang cãi nhau như hai đứa trẻ lớp một, chẳng ai chịu nhường ai.
Cố An và bác sĩ Thẩm chỉ còn biết cười bất lực.
Cố An giả vờ nghiêm túc, gật đầu nhẹ: "Xin lỗi, để chị dâu chê cười rồi."
Bác sĩ Thẩm lắc đầu cười, cạn lời nói: "Nhà chị cũng chẳng khá hơn."
Con trai ruột của Cố Trinh đứng bên cạnh, nhíu mày, vẻ mặt khinh thường, nghiêm túc gật đầu, đồng tình sâu sắc.
"Con yêu, chúng ta chuẩn bị chọn đồ vật đoán tương lai nha!"
Cố An đặt Giang Khả xuống, bé Giang Khả chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nụ cười vẫn còn vương trên gương mặt tròn trịa, đôi mắt tròn xoe đầy ngơ ngác.
Trước mặt bé, có bút mực, giấy, và nghiên, cùng với sách, tiền xu, bàn tính.
Cố An thầm nghĩ, cô chạy vào phòng, lấy bút cảm ứng dùng để vẽ của mình và đặt nó sang một bên.
Bác sĩ Thẩm cười, lấy ống nghe từ túi ra, đặt bên cạnh bút cảm ứng của Cố An.
Giang Nghiễn hiếm khi muốn tham gia một lần, anh tháo huy hiệu cảnh sát trên bộ cảnh phục thường ngày của mình, đưa qua.
Cố Trinh nhướng mày: "Đừng có mà chọn huy hiệu cảnh sát của ba con nhé."
Cố An trong lòng cũng đồng tình, không rời mắt khỏi bé con.
Giang Khả đột nhiên bị bao quanh bởi một đống đồ vật kỳ lạ, đôi mắt to tròn đầy tò mò.
Bé bắt đầu bị những cuốn truyện tranh nhiều màu sắc thu hút, giả vờ nghiêm túc lật vài trang, nhưng sách thì bị cầm ngược, khuôn mặt nhỏ nhắn thì nghiêm nghị, miệng ê a, rõ ràng là quân dự bị của tộc nói nhiều, khiến mọi người xung quanh bật cười.
"Con yêu, con thích sách à?" Cố An mỉm cười.
Giang Khả nhìn Cố An cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, rồi bé lại cảm thấy ống nghe của bác sĩ Thẩm rất mới mẻ, không thể không chạm vào, nhưng mãi vẫn không hiểu cách chơi món đồ chơi mới này, nên nhặt lên rồi lại đặt xuống.
Cuối cùng, đôi mắt đen trắng của bé đột nhiên sáng lên.
Ánh mắt hạnh phúc và thỏa mãn, giống như mèo gặp cá nhỏ.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của bé --
Huy hiệu cảnh sát sáu chữ số của Giang Nghiễn sáng lấp lánh, cả phòng nín thở.
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo --
Bé Giang Khả nghiêng người về phía trước, tay nhỏ nắm chặt huy hiệu cảnh sát của Giang Nghiễn, nắm chặt trong tay, giọng nói non nớt nhưng rõ ràng, gọi lớn:
"Ba ba!"
Giang Nghiễn chưa từng nghĩ rằng, con gái mình lại học được cách gọi "ba" trong hoàn cảnh như thế này.
Anh vô thức nhìn về phía Cố An, lông mi dài và dày, ánh mắt trong suốt như nước.
Cố An mỉm cười nhìn anh, chỉ thấy Giang Nghiễn hơi ngẩn người, giống hệt lúc cô nói với anh rằng cô đã có thai.
Một lát sau, trên gương mặt lạnh lùng như băng của anh, hiện lên một nụ cười nhạt, băng tuyết ngay lập tức tan chảy.
Giang Nghiễn cúi xuống bế con gái lên, ánh mắt mềm mại vô cùng: "Con vừa nói gì với ba thế?"
"Ba ba!"
Giang Khả nắm chặt huy hiệu cảnh sát của anh, cười tươi, lúm đồng tiền trên má đáng yêu vô cùng.
Giống như bé vừa nhận được một bảo vật quý giá, không bao giờ muốn buông tay.
Cố Trinh cười gian tà nhìn Giang Nghiễn, Giang Nghiễn một tay ôm con gái, một tay nắm lấy tay của Cố An.
Cố An hít mũi, cảm động hơn cả lần đầu nghe bé gọi "mẹ," nhưng cũng có chút không biết phải làm gì: "Làm sao bây giờ..."
Nhiều người học cảnh sát, trở thành cảnh sát là vì ảnh hưởng từ gia đình, thấm nhuần từ nhỏ.
Vì họ ngưỡng mộ người nhà, có sự nhận thức cao về nghề nghiệp, nên đã quyết tâm từ nhỏ.
Giang Nghiễn nhíu mày cười mà không nói gì.
Nếu có thể, anh chỉ mong con gái mình sống một cuộc đời hạnh phúc và vui vẻ.
Không cần phải quá xuất sắc, chỉ cần khỏe mạnh, có tư tưởng đúng đắn, biết yêu thương và kiên định với điều mình yêu.
Nhưng nếu cô bé muốn giống như anh, trở thành một cảnh sát nhân dân.
Thì anh chắc chắn sẽ là người ủng hộ mạnh mẽ nhất của cô bé.
"Còn cháu trai của em lúc trước chọn món gì?" Cố An hỏi bác sĩ Thẩm.
Bác sĩ Thẩm đỡ trán, dở khóc dở cười nói: "Nó chọn chiếc mũ lớn của anh trai em, vừa thấy đã như gặp người thân, ôm vào lòng không chịu buông tay..."
"Hai anh em cùng lớn lên cũng có cái hay."
"Chỉ cách anh họ hai tuổi."
"Có thể học chung một trường tiểu học, lên chung một trường trung học."
Cố An nhìn vào ánh mắt của anh trai.
Anh không cần nói, cô cũng hiểu ý anh.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn bảo vệ cô.
Và con của họ sẽ là anh trai của Giang Khả nhỏ bé.
Sẽ bảo vệ Giang Khả như anh đã bảo vệ cô.
-
Em bé ngày một lớn lên, Cố An bắt đầu lên kế hoạch giảm cân.
Sau khi tốt nghiệp cao học, cô quyết định làm việc tại nhà, so với những người đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, cô không biết mình may mắn hơn bao nhiêu.
Mặc dù cân nặng của cô không dao động quá ba ký, nhưng vì lâu ngày không vận động, cơ thể cô trông có vẻ tròn trịa hơn trước.
Khi trời còn mờ sáng, Giang Nghiễn dậy chạy bộ, và bị ai đó ôm chặt lấy từ phía sau.
"Em cũng muốn đi," Cố An mơ màng nói, mắt còn chưa mở hẳn, dính vào anh như một miếng cao su không chịu rời.
Giang Nghiễn xoa đầu cô, cúi xuống bế cô dậy để rửa mặt.
Bình thường anh chạy với tốc độ dưới năm phút mỗi km, nhưng vì chiều theo Cố An nên anh phải chậm xuống bảy phút rưỡi.
Chân anh dài, mỗi bước của anh tương đương với nhiều bước của cô. Cố An chạy được ba cây số thì đã thở hổn hển, uất ức nói: "Chạy không nổi nữa, không chạy nữa..."
"Vậy chúng ta về nhà thôi."
Cố An gật đầu như gà mổ thóc, miệng bĩu ra: "Về nhà, về nhà, chân cũng đau, bụng cũng đau, tay chân già cả rồi, không nên ra ngoài chạy bộ nữa..."
Giang Nghiễn xoa đầu cô một cái, ngồi xổm xuống: "Anh cõng em."
Anh vừa cắt tóc ngắn gọn gàng, mặc áo hoodie màu đen, trông vẫn không thiếu vẻ trẻ trung, nhìn vẫn giống như một chàng trai lạnh lùng và cool ngầu.
Cố An ôm lấy cổ anh, đè hết trọng lượng cơ thể lên lưng anh.
Cô vùi mặt vào sau cổ sạch sẽ của anh, cười thầm, trong lòng ngọt ngào như có bong bóng nổi lên.
"Giang Nghiễn."
"Ừ?"
"Dù đã có em bé, nhưng em vẫn rất thích anh..."
Cô vòng tay qua cổ anh, không ngừng nghịch ngợm, nhéo má anh: "Thích vô cùng luôn."
Tháng Năm ấy, sự dịu dàng vẫn không thay đổi.
Hoặc có thể nói, chỉ cần anh ở bên, thì mọi thứ đều trở nên tốt đẹp.
Giang Nghiễn mỉm cười, sau một lúc nhẹ nhàng nói với cô: "Anh cũng vậy."
Khi về đến nhà, cục cưng vẫn đang ngủ ngon.
Cố An trải thảm yoga ra, nắm chặt tay, nói: "Em sẽ làm năm mươi cái gập bụng."
Giang Nghiễn ngoài việc chiều theo thì không có cách nào khác: "Nào, anh sẽ giữ chân cho em."
"Nếu em làm đủ một trăm cái thì có thưởng không?"
Cố An ngồi trên thảm yoga, chống cằm, khuôn mặt tròn như một viên bánh mochi dâu tây.
Giang Nghiễn bật cười nhìn cô: "Em muốn thưởng gì, nói anh nghe xem."
Cố An nhìn vào khuôn mặt đẹp tuyệt vời của anh, ngay lập tức sinh lòng ý đồ xấu.
Đôi mắt to tròn lấp lánh đầy sự láu lỉnh, cô đếm trên ngón tay và nói với Giang Nghiễn:
"Mười cái thì được chồng ôm."
"Ba mươi cái thì được chồng hôn."
"Năm mươi cái thì được vừa ôm vừa hôn."
Cô nhóc này thật sự không che giấu ý đồ với nhan sắc của anh.
Mà cũng phải thôi, được ai đó khao khát như vậy cũng là một niềm vinh dự.
Giang Nghiễn cười khẽ, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe cũng không tệ."
"Tốt!" Cố An đầy quyết tâm khi có nhan sắc trước mặt: "Vậy em bắt đầu nhé?"
Giang Nghiễn không nhịn được cười, mắt cong lại nhìn cô, lúm đồng tiền hiện lên khiến ai cũng phải động lòng.
"Một, hai, ba..."
"... Tám, chín, mười."
Ngay khi Cố An ngồi dậy, Giang Nghiễn mở tay đón cô.
Hương bạc hà nhè nhẹ tỏa ra, bao trùm lấy cô.
"Còn bốn mươi cái nữa." Giang Nghiễn buông tay.
"Hai mươi, hai mốt, hai mươi hai..."
Khi làm đến cái thứ hai mươi ba, khuôn mặt Cố An đỏ bừng, trông như một quả cà chua nhỏ, cô dừng lại giữa chừng rồi buông mình ngã ra: "Không lên nổi nữa..."
"Phải từ từ nâng người, vai, cổ và bụng phải cùng phát lực," Giang Nghiễn cúi xuống, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc đến mức quá đáng: "Phải dùng lực từ vai, cổ và bụng."
Anh là huấn luyện viên thể hình à?
Lúc này, không phải nên khích lệ cô một chút sao?
Cố An bĩu môi, trong lòng có chút ấm ức.
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, cô có thể lừa được anh đẹp trai hôn cô rồi.
Cô ngồi ôm đầu gối, khuôn mặt nhăn nhó, trông như một cây nấm nhỏ đang thu mình lại.
Giang Nghiễn bước tới bên cô, đưa tay ra: "Chúng ta đi ăn sáng nào."
Đúng thật là!
Kết hôn rồi không giống như trước nữa!
Trước đây anh ấy còn bám lấy cô, ôm ôm và hôn hôn các thứ mà!
Vậy người ta hay bảo tình yêu sẽ biến mất dần là đúng phải không?!!
Cố An phồng má, trông như một cây nấm nhỏ sắp nổ tung vì tức giận.
Cây nấm nhỏ nắm lấy tay anh đẹp trai, sau đó, đột nhiên mất thăng bằng và cả người ngã xuống.
Giang Nghiễn ôm chặt lấy cô, giống như kiểu bế một đứa trẻ nhỏ và nhấc lên cao.
Anh tựa lưng vào tường, mái tóc đen xõa xuống trán, các đường nét trên khuôn mặt thanh tú trở nên mềm mại hơn.
Trời vừa hửng sáng, ánh sáng trong phòng mờ nhạt, đôi mắt đẹp như suối nước trong vắt, yên tĩnh nhìn cô.
Cố An đặt tay lên vai anh, tim đập nhanh hơn.
"Được rồi," Giang Nghiễn khẽ nâng đuôi mắt, lúm đồng tiền trên môi dịu dàng đến mức chết người, anh cười nhẹ: "Anh cho em hôn đây."
---
Khi bạn nhỏ Giang Khả tròn hai tuổi, cô bé đã trở thành một bé lắm lời giống hệt Cố An.
Vào dịp Quốc khánh, Giang Nghiễn đi công tác, mãi nửa tháng sau mới trở về.
Khi anh về đến nhà, trên ghế sofa có một Cố An lớn và một Cố An nhỏ ngồi cùng nhau, cả hai đều búi tóc củ tỏi giống hệt nhau, mặc bộ đồ ngủ mềm mại với hình trứng ốp la, không biết đang thủ thỉ điều gì mà cười nghiêng ngả...
Anh gần như không thể phân biệt được ai là người lớn tuổi hơn.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cả hai đồng loạt ngẩng đầu lên, cảnh tượng đó suýt khiến Giang Nghiễn tan chảy vì sự đáng yêu.
"Ba ơi!" Đôi mắt Giang Khả sáng rực lên, trông như một chiếc bánh mì kem mềm mại, cô bé đứng trên ghế sofa, giơ tay ra: "Ôm con! Ba ơi ôm con!"
Giang Nghiễn treo chiếc áo khoác đen lên giá, trên người mặc chiếc áo thun rộng rãi, chất vải mềm mại làm dịu đi vẻ lạnh lùng. Anh cao gầy, da trắng, vẫn trông trẻ trung và điển trai như trước.
Anh cười, cúi xuống bế con bé lên và ôm vào lòng. Giang Khả áp mặt vào vai anh, ngoan ngoãn và đáng yêu: "Ba ơi, con nhớ ba lắm, nhớ như con mèo nhớ cá khô vậy..."
Khuôn mặt tròn trĩnh mềm mại, trông thật thỏa mãn và hạnh phúc.
Cố An mềm lòng không tả xiết, cô nhăn mũi, kéo dài giọng nói: "Em cũng muốn được chồng ôm như vậy..."
Nói xong, cô còn ra vẻ thèm thuồng, nhìn Giang Nghiễn với ánh mắt đáng thương.
Giang Nghiễn đưa tay xoa đầu cô: "Một lát nữa anh sẽ ôm em."
Cố An mỉm cười, giả vờ ra vẻ hiểu chuyện: "Thôi được, em không tranh với con đâu!"
Vì quá lâu không gặp ba, mức độ bám dính của Giang Khả có thể sánh ngang với Cố An.
Lúc ăn cơm, con bé muốn ngồi cạnh Giang Nghiễn, biểu diễn cảnh ăn một miếng lớn: "Ba ơi, ba nhìn con này!"
Con bé cầm dụng cụ ăn chuyên dụng cho trẻ em: "Ah um" một miếng lớn, khuôn mặt tròn trịa căng phồng lên, trông như một chú chuột đồng nhỏ.
Sau bữa ăn, con bé lại kéo Giang Nghiễn nói chuyện, nghiêm túc như thể hạt đậu bắn ra từ cây đậu bắn đậu, giọng nói bập bẹ thơm sữa của con bé bộc lộ ý muốn giao tiếp rất mạnh mẽ.
Giang Nghiễn cố nhịn cười nhìn Cố An, dùng khẩu hình miệng nói: "Anh không hiểu một từ nào cả."
Cố An gật đầu, ra hiệu mình cũng vậy, nhưng không nỡ cắt ngang lời con bé.
Tám giờ tối, Giang Khả ngáp một cái dài.
Hàng mi dài và cong rũ xuống, đôi mắt đã bắt đầu không mở nổi, có vẻ như con bé đang buồn ngủ.
"Con yêu, để mẹ bế con đi ngủ nhé?"
Giang Khả dụi mắt, tay nhỏ lập tức nắm chặt áo sơ mi của Giang Nghiễn không buông: "Con muốn ba, con muốn ba kể chuyện rồi mới ngủ!"
Cố An không biết nên ghen với ai, nhưng trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc: "Quả thật lâu rồi không gặp ba, con rất nhớ anh đấy."
"Thế còn em," Giang Nghiễn cười nhẹ, hạ giọng hỏi cô: "Em có nhớ anh không?"
Ngay lúc đó, Giang Khả lại ngáp một cái dài, cái đầu nhỏ gật gù như sắp ngủ, Giang Nghiễn đưa tay bế con bé lên: "Ba sẽ dỗ con ngủ."
Khi cúi xuống bế con, anh hôn nhẹ lên má Cố An: "Lát nữa gặp lại nhé."
Cố An khẽ cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Dự báo thời tiết cho biết nhiệt độ sẽ giảm mạnh, ngoài trời bắt đầu có gió.
Cố An tìm trong tủ một chiếc chăn dày hơn, muốn thay cho con gái.
Cửa phòng của Giang Khả không đóng kín, cô vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng Giang Nghiễn nói.
"Ba không có ở nhà, con có giúp ba bảo vệ mẹ không?"
"Dạ! Con và cún đều cùng nhau bảo vệ mẹ!"
Giang Nghiễn ngồi bên cạnh giường của con bé, cuốn sách truyện đầy màu sắc được đặt úp trên đùi.
Mái tóc đen buông xuống trán, sống mũi cao thẳng, gương mặt nghiêng thanh tú.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên trán con gái.
Trong đêm gió lạnh rít ngoài trời, nhưng trong phòng vẫn ấm áp như cũ.
Giọng anh trầm lắng, dịu dàng như dòng suối chảy vào tai:
"Trước khi sinh con, mẹ cũng chỉ là một cô bé."
"Mẹ cũng biết khóc nhè, cũng thích ăn đồ ngon."
"Chính vì con mà mẹ trở thành mẹ, con phải cùng ba yêu thương mẹ nhé."
Cố An tựa vào cửa, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
Thật sự đã mười năm rồi, người cô yêu vẫn dịu dàng như ngày nào, chưa từng thay đổi.
Cô ôm chiếc chăn cho con, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào: "Trời lạnh rồi, để mẹ thay chăn dày hơn cho con nhé."
Giang Khả đã ngủ say, hàng mi cong vút như một em bé lai.
"Mắt và lúm đồng tiền giống anh."
Giang Nghiễn khẽ cười, vuốt lại mép chăn cho con gái: "Ngủ ngon nhé, con yêu."
Dỗ con gái ngủ xong, hai người cuối cùng cũng có thời gian riêng tư.
Giang Nghiễn mặc áo dài tay màu trắng, quần thể thao đen rộng rãi, vai rộng eo thon, cơ bụng và đôi chân dài vẫn không khác gì so với trước khi kết hôn.
Cố An tựa vào tường, cười nhìn anh: "Vừa rồi khi nhìn anh dỗ con ngủ, em chợt nhớ lại hồi cấp ba."
Giang Nghiễn khẽ nhướng mày, lâu quá không gặp, thật sự muốn ôm cô vào lòng.
Cố An ngẩng đầu, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên má cô, đôi mắt trong veo như chú nai nhỏ Bambi: "Anh còn nhớ hồi cấp ba, em với Giang Ninh đi xem một bộ phim kinh dị không, chắc là cuối năm lớp 11, trước khi tập huấn vẽ."
Giang Nghiễn khẽ cúi đầu: "Em nói vì tâm trạng không vui."
"Trí nhớ của cảnh sát Giang thật là tốt."
Cố An nghĩ lại hành trình yêu thầm của mình, chỉ cảm thấy hạnh phúc pha lẫn chút cay đắng xen lẫn một chút buồn cười.
"Lúc đó sao tâm trạng lại không vui?" Giang Nghiễn hạ thấp tầm nhìn để ngang tầm với cô, đôi mắt đẹp đẽ sạch sẽ chứa hình bóng nhỏ bé của cô.
Cố An dựa đầu vào ngực anh, khẽ nói: "Lúc đó em cảm thấy mình thật nhỏ bé, dáng người lại không cao, muốn anh đợi em, đừng có bạn gái, đợi em lớn lên. Nhưng em lại không dám nói ra."
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, trong đêm tĩnh lặng, thật gần gũi và dịu dàng.
"Điều em muốn nói không phải là chuyện đó, mà là sau khi xem xong phim kinh dị, ở nhà lại mất điện, lúc em sợ muốn chết thì anh lại về nhà."
Giờ đây, khi dựa vào ngực anh, kể lại những kỷ niệm về mối tình thầm lặng khi đó, tim cô bỗng đập nhanh như hồi cô 16 tuổi.
Chỉ là người mà cô từng nghĩ là không thể với tới, giờ đây đã là chồng hợp pháp của cô, là cha của con cô.
"Em không dám rửa mặt, không dám lên lầu một mình, anh liền nói sẽ kể chuyện trước khi đi ngủ cho em nghe."
Giang Nghiễn khẽ cười, im lặng lắng nghe cô nói.
"Lúc đó em đã nghĩ, anh Giang Nghiễn vừa đẹp trai vừa dịu dàng, rồi em nghe anh hỏi em," Cố An nghiêm mặt lại, giả giọng trẻ con, bắt chước giọng anh nói: "Em muốn nghe vụ án phân xác, hay vụ mất tích bí ẩn?"
Giang Nghiễn bật cười, Cố An nhéo nhẹ má anh: "Anh cưới được vợ đúng là một kỳ tích."
Anh để mặc cho cô tùy ý nghịch ngợm trên khuôn mặt mình.
Khi đó, Cố Trinh nói sẽ đưa em gái mình về học trung học ở thành phố Kinh, anh đã chuyển đến ở nhờ nhà Cố Trinh để tránh vụ hôn ước.
Cố An sống ở gác xép nhỏ, anh và Cố Trinh sống ở tầng dưới, hai người đàn ông hơn hai mươi tuổi, không hiểu sao lại bước vào con đường chăm sóc trẻ con.
Vậy mà đã trôi qua nhiều năm thế rồi.
Anh cúi đầu, nhìn Cố An của mình, trông cô vẫn nhỏ bé, mái tóc dài buộc thành búi, vài sợi tóc lòa xòa bên má, đôi môi nhỏ líu lo trông thật đáng yêu.
"Lúc nãy em bảo muốn chồng ôm mà."
Anh tiến một bước gần hơn, cúi người xuống, vòng tay ôm chặt lấy cô.
Dù đã kết hôn lâu rồi, con cũng đã ba tuổi... Nhưng không hiểu sao, mỗi lần cô nhìn thấy anh đều cảm thấy xao xuyến, mỗi khi anh lại gần, mặt cô lại đỏ bừng.
Giang Nghiễn quay đầu, lông mi dài như cánh chim phủ xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Môi anh mềm mại và ấm áp không thể tả, mơn man và dịu dàng như thể chứa đựng bao nhiêu tình cảm, hương vị bạc hà nhẹ nhàng bao phủ lấy mọi giác quan, Cố An nắm chặt gấu áo anh, tim đập nhanh đến mức tai ù đi...
Nhưng cô vẫn không thể không mở mắt ra nhìn anh.
Khuôn mặt đẹp trai ấy lạnh lùng như sương tuyết lại mang chút lãng tử hờ hững, ánh đèn trắng lạnh từ trên cao chiếu xuống, đôi lông mày anh như được vẽ bằng mực, trông như một ma cà rồng trẻ trung và quyến rũ, tỏa ra sức hút khó cưỡng.
Tim của Cố An đập mạnh như trống trận. Cô nhận ra ánh mắt của mình bị phát hiện, Giang Nghiễn mở mắt, đôi mắt sâu thẳm như có thể khiến người ta chìm đắm không lời. Anh khẽ nhếch khóe môi, cố ý ghé sát vào môi cô hỏi: "Anh đẹp trai không?"
Chóp mũi anh nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, hơi thở giao hòa không phân biệt được của ai. Đầu óc Cố An như thiếu oxy, mơ màng đáp một tiếng "Ừm".
Giang Nghiễn nhìn cô ở khoảng cách gần, ánh mắt trực diện không hề che giấu, chậm rãi hỏi: "Hôn thích không?"
Cố An bị trêu đến mức không nói nên lời, mặt đỏ bừng sắp nổ tung, sau đó cô nghe thấy anh ghé sát tai mình, hạ giọng hỏi từng chữ một:
"Vậy có muốn anh không?"
-
Hai năm sau.
Vào đầu xuân năm nay, Cố An có buổi ký tặng cuốn truyện tranh thứ ba của mình tại thành phố C, cách 100km, hai ngày nữa mới về.
Đúng lúc là cuối tuần, Giang Nghiễn nghỉ làm.
Sáng sớm anh vừa chạy bộ về, Giang Khả mặc bộ đồ ngủ lông xù, tóc xõa dài chạy đến trước mặt anh: "Ba ơi, giúp con buộc tóc!"
Nói xong, cô bé còn giơ cao chiếc dây buộc tóc hình con cừu nhỏ để anh xem.
Giang Nghiễn ngồi xuống, nhìn cô bé ở tầm mắt, nhẹ nhàng hỏi: "Con tự buộc không được à?"
Giang Khả cau mày nhỏ nhìn anh: "Con vẫn là em bé mà, con không biết đâu!"
Đôi tay của Giang Nghiễn tháo lắp súng chỉ mất chưa đầy hai mươi giây, nhưng giờ lại không biết cách sử dụng dây buộc tóc.
Anh đặt con gái ngồi lên chiếc ghế nhỏ, cúi đầu nghiên cứu hồi lâu nhưng không có kết quả, cuối cùng chỉ đành gọi video cho Cố An cầu cứu.
Cố An rõ ràng cũng vừa mới dậy, ở đầu video là hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ, một mặt đẹp trai lạnh lùng đầy bất lực, một mặt tròn mềm mại đang thở dài, đầy sự cạn lời.
Giang Nghiễn nhà cô bị con gái chê rồi sao?
Cố An vội vàng dùng tóc dài của mình để hướng dẫn Giang Nghiễn.
Ánh mắt của Giang Nghiễn trong veo, không chớp mắt nhìn cô, giọng nói lạnh lùng bỗng có chút uể oải: "Khi nào em về nhà?"
Cố An lập tức muốn bay về ngay: "Chắc là chiều mai."
Giang Nghiễn không biểu cảm: "Giang Khả khóc đòi mẹ."
Ngồi yên trong nhà mà cái nồi từ trên trời rơi xuống.
Giang Khả sửng sốt, mở to mắt, vẫy tay trước màn hình video: "Mẹ ơi, con không có mà!"
Giang Nghiễn lạnh lùng, giọng nói rất nghiêm túc: "Con có."
Cố An nhìn một lớn một nhỏ trong video, chống cằm cười.
Anh chàng này sau khi kết hôn không chỉ biết làm nũng, còn học được cách vu oan nữa.
Một ngày sau, Cố An về đến nhà.
Vừa mở cửa, Giang Khả và chó Becgie đã lao tới.
Chỉ là trước khi lao vào, Giang Nghiễn chân dài đã nhanh hơn một bước ôm chặt lấy cô.
Giang Khả đứng một bên trông mong nhìn, bĩu môi càu nhàu: "Ba ơi, ba mau thả tay ra, con cũng muốn mẹ bế!"
Giang Nghiễn cau mày nhìn cô bé: "Vợ của ba, không cho."
Cố An dở khóc dở cười.
Buổi tối, Cố An vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ để rửa mặt.
Khi cô định buộc tóc lên để rửa mặt, Giang Nghiễn bước tới: "Để anh giúp em."
Cô nhìn anh qua gương, cười nói: "Em quên mất, chồng em bây giờ biết buộc tóc cho con gái rồi."
Giang Nghiễn nhẹ nhàng động tay, gom tóc dài của cô lại.
Lúc này Giang Khả chạy vào, đứng bên cạnh: "Ba buộc tóc cho con toàn buộc qua loa, xấu lắm! Mẹ mới đẹp!"
Giang Nghiễn nhịn cười: "Ngoan, khuya rồi, đi ngủ đi."
Giang Khả cũng không muốn ở đây để bị ba mẹ cho ăn cẩu lương, lùi lại và ngẩng cao cằm đi tìm chú chó Becgie trò chuyện.
Mái tóc dài của Cố An được buộc thành đuôi ngựa, đôi mắt cô cong lên, như trăng lưỡi liềm: "Cảnh sát Giang thực sự không thiên vị chút nào."
"Thiên vị." Anh cúi đầu nhìn cô, trong mắt có ánh sáng trong trẻo: "Anh mãi mãi thiên vị Cố An."
–
Tháng Năm, thành phố miền Bắc này mưa xuân liên miên.
Ba giờ rưỡi chiều, Cố An đi đón Giang Khả ở trường mẫu giáo.
"Ồ, thím nhỏ!" Giang Ninh nhiệt tình chào đón.
Bác sĩ Thẩm cười chào: "An An."
Cố An tiếc nuối nói: "Biết thế này thì lần sau ba chị em mình hẹn nhau sớm, tìm chỗ nào ăn ngon rồi đến!"
Con của Cố Trinh, Giang Ninh và Giang Khả học chung một trường mẫu giáo, chỉ khác nhau là một lớp lá, một lớp chồi và một lớp mầm, nên các phụ huynh thường xuyên gặp nhau ở cổng trường mẫu giáo.
Năm phút sau, tiếng chuông tan học vang lên.
Các bé xếp hàng đi ra ngoài, Giang Khả đi cùng với bé nhà Giang Ninh và bé nhà Cố Trinh.
"Anh trai tạm biệt!"
"Cháu ngoại lớn tạm biệt!"
Nửa trường mẫu giáo đều có họ hàng với bé, trùm mẫu giáo lại là anh của bé. Giang Khả trong trường mẫu giáo quả thật là cục cưng của mọi người, vô cùng được yêu thích, khiến cô bé vui sướng khôn xiết.
"Mẹ ơi, mẹ đợi lâu chưa?"
"Không, mẹ vừa mới đến." Cố An ngồi xổm xuống, mặc áo mưa cho cô bé, áo mưa hình chú gấu nhỏ, đáng yêu đến mức khiến người ta xao xuyến.
"Hôm nay con có vui không?"
"Dạ vui! Hôm nay chúng con xem phim hoạt hình, là cảnh sát trưởng mèo đen!"
Cố An nắm tay con gái, tạm biệt chị dâu, Giang Ninh và hai bé.
"Mẹ ơi, ba cũng là cảnh sát mèo đen ạ?"
Cố An cười để lộ răng khểnh: "Ba không phải cảnh sát mèo đen, ba là cảnh sát nhân dân."
"Cảnh sát nhân dân?"
"Ừm, trên thế giới này có người tốt và cả người xấu."
"Ba phải bắt người xấu, không để họ bắt nạt người tốt."
Giang Khả nghe mà như lạc vào mây mù, nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn thấy ba mình rất ngầu.
"Hôm nay mưa, ba có áo mưa gấu nhỏ không?"
Cố An sững lại một chút, không khỏi tưởng tượng cảnh chồng mình với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng mặc áo mưa hình chú gấu... Cô khẽ mím môi cười.
"Ba không có áo mưa gấu nhỏ."
Giang Khả cau mày nhỏ: "Vậy mình mau đi đón ba tan làm thôi! Con có thể đưa áo mưa gấu nhỏ cho ba!"
Sáu giờ chiều, cục công an thành phố Kinh tan làm.
Trời u ám, có rất nhiều người cùng nhau ra ngoài, nhưng cô luôn có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.
Giang Nghiễn mặc áo thun trắng bên ngoài là chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, che chiếc ô đen của cảnh sát, dáng người cao gầy, làn da trắng trẻo, vừa đi vừa nghiêng đầu dặn dò đồng nghiệp điều gì đó.
Có vẻ sếp vẫn cần nói chuyện công việc thêm một lúc.
Cố An và Giang Khả rất hiểu chuyện, không gọi anh.
Đợi đến khi Giang Nghiễn bước ra khỏi cổng trụ sở cảnh sát, nhìn thấy chính là cảnh tượng Cố An và Giang Khả đang đi ủng nhỏ, ở vũng nước phía đông cổng giẫm lên bùn nước bắn tung tóe.
“Cục cưng, con làm hư mẹ rồi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, hai người sững sờ, lập tức ngoan ngoãn, như hai đứa trẻ đi chơi trốn học bị thầy giáo bắt quả tang.
Giang Nghiễn bất đắc dĩ, dịu dàng mỉm cười.
Anh cúi người bế con lên, tay kia nắm lấy tay Cố An, mười ngón tay đan xen.
Cố An ngẩng đầu lên, anh vẫn một vẻ lạnh lùng, đẹp như tranh thủy mặc.
Giọng nói rất nhẹ nhàng và dịu dàng, như hòa lẫn với âm thanh trong ký ức, vang vọng bên tai.
“Về nhà với chú cảnh sát thôi.”