Ngày thứ hai hôm sau, Du Yến Bắc đưa cô đến trường.
Du Yến Bắc vẫn luôn cho rằng sáng nay cô không dậy nổi, nhưng mà cô gái nhỏ lại nỗ lực để bật dậy, điều này khiến hắn thật sự thấy ngạc nhiên.
Trên xe, cô gái nhỏ mềm nhũn, cơ thể không có sức lực, xách túi nhỏ xuống xe rồi nói với hắn: "Chú nhỏ, tạm biệt".
“Tạm biệt.” Sau đó hắn nhìn theo bóng lưng nhỏ bé và gầy yếu của cô bước vào cánh cửa kia.
Hắn dựa vào trên lưng ghế châm một điếu thuốc, tàn thuốc hồng lóe lên nhả ra khói thuốc, nghĩ đến Vi Vi chưa bao giờ thích mùi khói nên hắn dụi tắt tàn thuốc. Hắn ngả người suy nghĩ một lúc, đến khi tiếng động xung quanh bắt đầu ồn ào, rồi phóng xe đi.
————————
"Vi Vi à, cậu làm sao vậy, sắc mặt của cậu trông không được tốt lắm đó ..." Trong giờ học, bạn cùng bàn quan tâm hỏi thăm cô, vì cô dường như đã ngủ gật cả buổi sáng, dưới mắt cũng thoáng hiện màu xanh tím. Làn da cô vốn trắng nên mọi thứ đều rất rõ ràng.
"A, không có chuyện gì, chỉ là ngày hôm qua ngủ không ngon ..." Cô quay đầu lại cười với bạn cùng bàn, đây thực sự là một cô gái dễ thương và cũng rất nhiệt tình với cô.
"A…A…, được rồi."
Sau đó bắt đầu tiếp tục nghe giảng bài.
Nhưng tâm trí của Vi Vi không ở đây, cô đang suy nghĩ về chuyện của mình, chuyện của chú nhỏ và cô.
Chú nhỏ nói sau này không để cô trở về, cũng không được ở lại ký túc xá của trường học, mà nhất định phải ở nhà hắn. Hắn đã nói với mẹ về vấn đề này và mẹ cũng đồng ý rồi.
Sau này ... Cô phải ở trong nhà chú nhỏ sao?
Nghĩ đến cơ thể cường tráng đè lên mình hằng đêm, sắc mặt Vi Vi đã tái nhợt.
Khi cô không ở lại trong nhà của chú họ, bọn họ ít có thời gian dành cho nhau. Mà cô cũng không thể chịu đựng được dục vọng của hắn. Giờ cô ấy phải ngủ với chú nhỏ của mình mỗi đêm ... Thật đáng sợ, cô đang lo lắng cho mình có thể rời khỏi giường không.
Nhưng mà điều cô lo lắng không phải là không thể rời giường mà là hai người không nên ngủ cùng nhau.
Hắn là chú nhỏ của cô.
Nhưng mà cô thích hắn, có thể làm gì chứ?
————————
Buổi chiều tan học, Du Yến Bắc tới đón cô, cô gái nhỏ ngồi yên lặng ở vị trí ghế lái phụ, ôm cặp sách nhỏ nhìn về phía trước, hình như đang ngẩn người.
Du Yến Bắc liếc nhìn cô.
Vi Vi đang suy nghĩ về một chuyện, một chuyện rất hệ trọng với cô.
Cô thoáng nhìn qua người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy sườn mặt tuấn tú cùng đôi bàn tay thon dài đang chuyển động vô lăng, cả người có một sức hấp dẫn khó tả thành lời, sức hấp dẫn này không liên quan đến tuổi tác của hắn, mà là thuộc về chỉ mình hắn.
Hắm tốt như vậy, ưu tú như vậy làm sao có thể để ý tới cô chứ? Thật ra, cô biết có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ hắn, những người phụ nữ này rất xinh đẹp và có năng lực, nhưng mà bọn họ đều bị hắn đuổi đi. Nhưng mà tại sao chú nhỏ lại thích cô chứ?
Cô cảm thấy mình có thể hiểu được rồi.
Bệnh ấu dâm, không chừng chú nhỏ của cô là người có sở thích ấu dâm. Cô không cảm thấy bẩn thỉu, cho dù bọn họ chênh lệch tuổi tác nhiều như vậy. Cô chỉ sợ, một ngày nào đó, sẽ đến rất nhanh, khi cô trưởng thành thì có phải chú nhỏ sẽ không còn thích cô nữa rồi?
Điều này thật đáng sợ, khi cô nghĩ đến chuyện này, cô liền cảm thấy sợ hãi và buồn bã.
"Két ..." Chiếc xe dừng lại với tiếng phanh chói tai.
“Ở bên anh khiến em khó chịu như vậy sao?” Du Yến Bắc bình tĩnh đặt câu hỏi.
Lúc này, Vi Vi mới vội vàng lau nước mắt trên mặt, hóa ra không biết từ lúc nào mà cô đã khóc.
Khóe môi Du Yến Bắc câu lên một nụ cười lạnh lùng, nghĩ cũng đúng, hắn đã gần 30 tuổi nhưng cô gái nhỏ chỉ mới 13, 14 tuổi, đương nhiên cô không muốn bị hắn giam cầm ở bên cạnh hắn.
Xe lại nổ máy, lần này là con đường đến nhà hắn, sau này cũng sẽ như vậy, cô chỉ có thể sống ở bên cạnh hắn, hắn sẽ cho cô hiểu chuyện này.