Chú Nhỏ

Chương 7: Chọn một



Buổi chiều, chuông điện thoại vang lên là cuộc gọi của cô, chú nhỏ rất chu đáo, mọi thứ đều đặt ở đầu giường, cô vươn tay từ dưới chăn ra mò mẫm tìm điện thoại, dán bên tai rồi ấn nút nhận. 

Đó là giọng nói của mẹ.

Vi Vi vui mừng đến mức tỉnh dậy ngay lập tức, cô gọi, "Mẹ ơi--" Giọng nói vô cùng vui vẻ.

"Vi Vi ..." Giọng của mẹ vẫn rất dịu dàng.

Mẹ của cô đã đi nước ngoài, còn cô ở lại đây để học, cũng để cho chú nhỏ chăm sóc. Ngày thường mẹ đều gọi cho cô, lúc này cô cũng rất vui vẻ.

"Mẹ ơi, khi nào mẹ trở về ..."

...

"Không về ạ, vậy khi nào thì mẹ đến đón con..."

...

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy dáng vẻ cao lớn của chú nhỏ đang đứng bên giường, vẻ mặt thản nhiên nhìn cô.

Cô giật mình đến mức suýt không cầm chắc điện thoại trên tay.

Mẹ nói gì đó ở đầu dây bên kia, cô bèn vội vàng đáp lại: "Dạ, không sao đâu, mẹ nói tiếp ạ."

Sau đó cô lại tiếp tục nói với bà, đến sau cùng khi cúp máy thì chú nhỏ vẫn luôn nhìn thấy hết, ánh mắt sâu xa nhìn cô.

Đương nhiên, người đàn ông này rốt cuộc không nói gì, nhưng hắn suy nghĩ cái gì thì chỉ có mình hắn biết rõ.

Cô ngồi ở trên giường, kê một cái bàn nhỏ trên giường, rồi bắt đầu ăn bữa sáng tinh tế của mình. Ưm ... Miễn cưỡng gọi là bữa sáng thôi, nhưng một lần nữa cô biết ăn sáng trên chiếc giường nặng nề vẻ nam tính này không có cái gì tốt.

Cô ăn từng chút một, rất thanh tú. Du Yến Bắc ở bên cạnh giúp cô rót sữa, sau đó giúp cô cắt thức ăn thành từng miếng nhỏ. Những ngón tay của hắn thon dài, lúc làm việc này thật sự rất đẹp.

Vi Vi nhận lấy cái cốc mà hắn đưa qua để uống một ngụm sữa, cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn, sau khi do dự một chút vẫn lên tiếng nói: "Chú nhỏ … Chút nữa cháu tự trở về hay chú đưa cháu về?”

Cô thường sống trong ngôi nhà do mẹ để lại, thỉnh thoảng cô đến đây vì chú nhỏ, nhưng cuối cùng hắn vẫn sẽ đưa cô về, cho nên đây là lần đầu tiên qua đêm ở đây, trong lòng cô có chút hoang mang bối rối.

Du Yến Bắc đang ngồi ở mép giường, nhìn xuống cô gái nhỏ đang lo lắng và nở nụ cười. Hắn cúi người gần bên tai cô nói: "Muốn trở về?"

Hơi nóng của hắn phun đến sau tai cô làm Vi Vi đỏ mặt gật đầu.

Hắn vừa mỉm cười vừa đưa tay sờ đầu cô, nói: "Không được, sau này em sẽ ở lại đây, không được phép đi đâu."

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng rất chân thật.

Chuyện này … Chuyện này sao có thể chứ? Tiểu Bạch Vi nghẹn họng nhìn nhưng người đàn ông này quá độc tài, cô cũng không có cách.

Du Yến Bắc chậm rãi mang bàn ăn đi xuống lầu, bóng lưng của hắn kiên cường, lời nói trước khi đi xuống dường như dừng ở bên tai của Bạch Vi.

“Tại sao, lại muốn chuyển ra ngoài?” Giọng nói của hắn vừa vừa khàn, nghe qua có vẻ rất nguy hiểm, “Em có thể lựa chọn giữa việc sống ở đây hoặc bị anh làm, chỉ chọn một.” Khi hắn nói đến phần quan trọng thì Vi Vi run cầm cập, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng không nói gì.

Du Yến Bắc nghĩ, cô nhóc này, trái tim quả thực có chút hoang dại, chỉ cần hắn dạy cô là được. Nếu lúc nãy cô có lá gan lớn một chút thì tốt rồi, thẳng thắn nói cho mẹ cô biết quan hệ hiện tại của bọn họ là gì, vậy thì càng tuyệt rồi.

Chỗ chị gái trái lại rất dễ giải quyết, dù sao bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống.

Chủ yếu là cô gái nhỏ này không khiến hắn bớt lo nhưng hắn có cách để chỉnh đốn cô.
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.