Tiểu trấn Lạc Nhật, một thành phố có nhịp độ phát triển nhanh, đang dần trở thành trung tâm thương mại sôi động với các ngành nghề nở rộ.
Ryan, chủ tiệm quần áo cùng tên, là một thương nhân khéo léo. Không giống người cha đam mê tay nghề may vá, Ryan lại giỏi dùng lời lẽ hoa mỹ để biến những bộ trang phục bình thường thành những món hàng đắt đỏ, bán với giá gấp nhiều lần giá trị thật. Với y, buôn bán không chỉ là giao dịch; kiếm lời lớn mới là mục tiêu tối thượng.
Ryan luôn tự hào về khả năng đánh giá “tiềm năng” khách hàng chỉ qua một ánh nhìn. Vì thế, khi một thanh niên tóc đen bước vào tiệm, y biết ngay hôm nay mình sẽ có một mối lợi lớn.
Ryan nở nụ cười đúng mực, không quá niềm nở nhưng cũng không lạnh nhạt: “Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài. Ngài muốn tìm loại trang phục nào?”
Zachley liếc nhìn qua những bộ quần áo với màu sắc và kiểu dáng đa dạng, đáp ngắn gọn: “Quần áo cho nữ. Mùa hè.”
“Ngài cần kích cỡ như thế nào?” Ryan hỏi tiếp.
Kích cỡ? Zachley hơi ngập ngừng, rồi dùng tay minh họa: “Như thế này, thế này, thế này.”
Ryan nhìn thoáng qua động tác lúng túng của hắn, ngay lập tức nhận ra đây là một người đàn ông vụng về nhưng muốn lấy lòng phụ nữ. Một khách hàng như vậy, tiền trong túi chắc chắn không khó lấy.
Y lập tức lấy ra một chiếc váy từ manơcanh: “Đây là kiểu dáng đang rất thịnh hành. Thiết kế từ một nhà tạo mẫu danh tiếng. Ngài nhìn xem, phần vai được trang trí bằng chuỗi ngọc trai tinh tế...” Thấy Zachley không mấy để ý, y tiếp tục: “Phần eo có dây đai, vai có cúc điều chỉnh, phù hợp với dáng người của nữ giới, rất tiện lợi và thực tế.”
Ánh mắt Zachley dừng lại ở chiếc dây đai phía sau váy. Hắn nhớ Yvette từng có một chiếc váy với quá nhiều dây buộc rối rắm mà nàng không tự tháo ra được. Nhưng chiếc váy này chỉ có một dây đai, nàng chắc sẽ xử lý được. Dù vậy, nếu nàng không tháo được, hắn cũng sẵn lòng giúp.
Ryan nhận ra sự chú ý của hắn vào dây đai, liền nhấn mạnh: “Vải bên trong được làm từ loại sợi mềm mại nhất, mang lại sự thoải mái tuyệt đối. Thậm chí, các công chúa trong hoàng cung cũng không chê được!”
Y thêm vào một chút thận trọng: “Dĩ nhiên, vì có nhiều trang trí ngọc trai, giá cả hơi cao một chút.” Nói xong y dùng ngón tay ra hiệu một khoảng nhỏ, ám chỉ mức giá "nhỉnh" hơn bình thường.
Những viên ngọc trai kia thực tế chỉ là loại nhỏ, không mấy giá trị. Nhưng Zachley không mảy may do dự, gật đầu: “Gói lại.”
Hắn đặt một đồng vàng lên quầy, nhưng sau đó nhớ đến việc Presco thường trả ít nhất một đồng vàng mỗi lần giao dịch. Vì vậy, hắn đặt thêm một đồng vàng nữa, chắc chắn là đủ. Hai đồng vàng sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm khiến mắt Ryan như phát sáng.
Ryan cắn môi để kìm nén niềm vui, trong lòng đầy phấn khích.
[Thời tới rồi!] Y thầm nghĩ.
Thừa thắng xông lên, Ryan bắt đầu quảng cáo gần như tất anh traic bộ quần áo trong tiệm: “Chiếc váy này được phù phép, mặc vào mùa hè sẽ không nóng! Bộ này thiết kế đặc biệt cho phụ nữ, giúp họ thoải mái cả trong ngày đặc biệt! Còn đây, tuy trông bình thường, nhưng vải cực kỳ chắc chắn, đi săn sẽ không bị rách, cũng không bị muỗi đốt!”
Mỗi lần Ryan giới thiệu xong, Zachley chỉ có một câu: “Gói lại.”
Ryan mải mê đóng gói, còn số đồng vàng trên quầy ngày càng nhiều, lấp lánh ánh kim, biến ngày làm việc của y trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Ryan hài lòng nhìn cửa hàng vừa bị càn quét sạch sẽ, cười nói: "Cảm ơn đã ghé thăm, hẹn gặp lại lần sau nhé ~!"
Zachley nhét toàn bộ bao lớn bao nhỏ quần áo vào nhẫn trữ vật. Chừng này, chắc đủ để nàng dùng. Tiếp theo là nguyên liệu ma dược.
Cửa hàng bán nguyên liệu ma dược và luyện kim thường lớn hơn hẳn t
iệm quần áo. Khi Zachley đến, bên trong đã có vài khách hàng, và nhân viên đang bận rộn phục vụ. Không ai để ý đến hắn, nên hắn tự mình tìm những thứ Yvette cần.
Mục tiêu đầu tiên: đuôi thằn lằn biến sắc.
Hắn nhìn khắp kệ nhưng không thấy. Đang định hỏi nhân viên, hắn nghe thấy đoạn đối thoại từ góc gần đó giữa một nhân viên bán hàng và một thuật sĩ luyện kim:
"Thằn lằn biến sắc không phải hàng cao cấp, nhưng cũng không rẻ. Giá bọn ta đưa ra đã rất hợp lý."
Thuật sĩ nhíu mày: "Tuần trước giá chỉ một đồng bạc ba chiếc, giờ lại tăng lên một đồng bạc một chiếc. Các người nghĩ ta là kẻ ngốc sao?"
Nhân viên bất đắc dĩ giải thích: "Đây là thằn lằn nuôi trong nhà, không phải hoang dã. Mùa này, hoang dã đắt hơn chút, nhưng chi phí chăn nuôi cũng cao."
Vị thuật sĩ không hài lòng, quay người định đi: "Không muốn bán thì thôi, ta qua Lam Điểu xem sao!"
Nhân viên vội chạy theo, hạ giọng năn nỉ: "Thôi được, ta cho ngài giá nội bộ: sáu cái đuôi thằn lằn hoang dã năm đồng bạc. Tặng thêm một ít Hỏa Diễm Thảo, thế được chưa?"
Sau vài lời thì thầm, thuật sĩ luyện kim đồng ý và đi tính tiền.
Tất cả đối thoại đều không thoát khỏi tai Zachley.
“Vậy ra, nhân loại còn có thể mặc cả sao?”
Hắn quyết định thử.
Chờ nhân viên quay lại, Zachley bước lên: "Ta muốn 60 cái đuôi thằn lằn biến sắc, 80 hạt Tiếng Sấm, và một túi Hỏa Diễm Thảo. Tổng cộng bao nhiêu?"
Nhân viên run lên khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Sau vài phút tính toán, y dè dặt báo giá: "Tổng cộng 13 đồng vàng."
Zachley nhíu mày, không nói gì, nhưng ánh mắt khiến nhân viên hoảng sợ.
"À… ngài là khách mới, cửa hàng bọn ta có ưu đãi. Ngài chỉ cần trả 12 đồng vàng."
Zachley: "Còn giảm thêm được không? Ta sẽ giới thiệu bằng hữu tới đây."
Nhân viên lắp bắp: "Được… 11 đồng vàng, 30 đồng bạc. Thật sự không thể giảm hơn."
Zachley gật đầu, hài lòng tiến tới tính tiền.
Rời cửa hàng, hắn ghé qua một tiệm quần áo khác, lặng lẽ nghe hai cô gái trẻ nói chuyện.
"Ba ngày nữa là lễ hội giữa hè. Ngươi thấy ta mặc bộ xanh lam này đẹp không?"
"Đẹp, nhưng màu xanh lục hợp với ngươi hơn. Tokke có mời ngươi tham gia lễ không?"
"Có, hắn còn nói sẽ cầu hôn ta sau khi nhận được thần minh chúc phúc."
Nghe đến giá váy chỉ một đồng bạc, Zachley lặng lẽ rời đi, quay lại tiệm của Ryan.
Ryan đang huýt sáo dọn dẹp thì thấy bóng đen che khuất phía sau. Vừa quay lại, y đối mặt với nắm đ.ấ.m của Zachley.
Một lát sau, Zachley rời đi với một túi đồng vàng còn nguyên, cảm thấy khá hài lòng. Phía sau, Ryan nằm co ro trên sàn, đau đớn nhưng không dám than vãn.
Zachley không biết rằng ngay khi hắn rời đi, Presco đã mang theo một giỏ trái cây đến thăm Yvette.
=====
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương mới sẽ ra vào buổi tối! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, câu chuyện này còn náo nhiệt hơn cả trước đây!