Chữa Khỏi Một Con Ác Long

Chương 36



Chiều tà buông xuống, ánh mặt trời chập chờn như sắp tắt. Xe ngựa lăn bánh trên con đường yên tĩnh, Yvette ngồi trong xe, đầu tựa vào thành gỗ, mơ màng chìm vào giấc ngủ. 

Bên ngoài, tiếng vó ngựa vang lên đều đặn, hòa cùng suy nghĩ đầy lo lắng của Zachley. Hắn quay đầu, ánh mắt thoáng dừng lại ở cánh cửa xe đóng kín, giọng thấp thỏm gọi: “Yvette.”

“Làm sao vậy?” Giọng nàng nhẹ nhàng, mang theo chút buồn ngủ, vọng ra từ trong xe.

“Ta...” Zachley vừa định mở lời, nhưng đột nhiên, không khí xung quanh d.a.o động, một luồng sóng nhẹ lướt qua. Một chiếc lá hình con thoi khẽ đáp xuống nóc xe.

Hắn lập tức cảnh giác, ngoái đầu lại, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Âm thanh rồng ngâm vang lên, trầm đục và đầy uất hận. Nó không lớn, nhưng những rung động nhỏ trong không khí khiến lá cây gần đó rơi xuống, bị bánh xe nghiền nát. Zachley nhận ra ngay tiếng ngâm đó. 

Là Presco!

“Anh họ?” Yvette lo lắng hỏi, nhận ra sự thay đổi trong giọng nói của hắn.

“Không có gì,” giọng Zachley trở nên lạnh lùng, “Yvette, giữ chặt lấy xe ngựa.”

Lời nói của hắn xóa tan cơn buồn ngủ trong Yvette. Nàng lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn bên trong xe, cảm nhận sự căng thẳng trong lời hắn.

Bên ngoài, Zachley nhảy xuống đất, cơ thể nhanh chóng biến hóa. Trong nháy mắt, một cự long khổng lồ màu đen, lớn gấp mấy chục lần chiếc xe ngựa, hiện ra. Hắn dùng móng vuốt sắc bén cắt đứt dây cương, nâng bổng xe ngựa lên. Với đôi cánh mạnh mẽ, hắn lao thẳng vào rừng rậm, mang theo cả chiếc xe.

Con ngựa kéo xe đứng đó, run rẩy nhìn theo bóng dáng đen kịt biến mất dần, để lại những kẻ say khướt trong trấn nhỏ thẫn thờ nhìn lên bầu trời, tự nhủ chắc mình chỉ nhìn lầm.

Gió thổi tung rèm xe, Yvette nhìn qua khe hở, thấy đôi cánh đen quen thuộc của Zachley. Nhưng bên ngoài không chỉ có gió. Lẫn trong đó là những âm thanh hỗn loạn: tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng lửa bốc cháy, và cả những tiếng hô thất thanh bằng ngôn ngữ lạ.

Chiếc xe khẽ rung lên trước khi hạ xuống một đỉnh núi thấp thoáng bóng cây. Zachley đặt Yvette xuống, chỉ kịp để lại một câu: “Bảo vệ chính mình.” Rồi hắn lao về phía chiến trường đang rực cháy.

Giữa khu rừng cháy rụi, Presco nằm đó, toàn thân đầy thương tích. Một bên cánh của hắn đã bị xé rách, cánh còn lại bị năm ngọn giáo khổng lồ ghim chặt xuống đất. Máu từ vết thương ở bụng tràn ra, không rõ liệu có nội tạng nào đã bị kéo ra ngoài hay chưa.

Đôi mắt bạc hà màu lục của Presco mờ dần, nhưng khi thấy một bóng đen quen thuộc đang lao tới, khóe mắt hắn chảy xuống hai giọt nước mắt lớn.

Cả đội lính đánh thuê, khoảng bốn năm chục người, đang vây quanh Presco. Một kẻ trong số đó cười nhạt: “Lục long này không phải không còn sống nổi chứ?”

“Ngươi đừng lo. Lục long dai sức hơn ngươi nghĩ. Xong phi vụ này, tiền thưởng lĩnh chủ đủ để con cháu chúng ta sống cả đời.” 

Tiếng cười của chúng vang lên đầy tự mãn, nhưng đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng huýt dài từ lính gác trên trời. Âm thanh cảnh báo vừa vang lên, đầu gã đã lìa khỏi cổ, rơi xuống đất.

Một bóng đen khổng lồ lao tới, sắc bén và lạnh lùng như một thần chết. Mỗi lần cánh của hắc long vung lên, lính đánh thuê ngã xuống như rơm rạ, bị cắt ngang người không chút thương tiếc.

Hắn không chỉ là một cự long mạnh mẽ, mà còn cực kỳ thông minh. Zachley ưu tiên hạ gục các ma pháp sư, những kẻ yếu nhất nhưng nguy hiểm nhất, khiến chúng không kịp hoàn thành bất kỳ chú ngữ nào. Mất đi sự hỗ trợ, đội lính đánh thuê nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.

Sắc trời dần tối, ánh lửa từ khu rừng cháy chiếu sáng cả nửa bầu trời. Nhưng ngọn lửa đó không chỉ đốt cháy rừng rậm; nó còn bùng lên trong đôi mắt đỏ rực của hắc long.

Trong bóng tối, từng kẻ thù ngã xuống dưới móng vuốt và cánh sắc của hắn. Nhưng không chỉ là sát phạt mù quáng, Zachley chọn mục tiêu một cách tàn nhẫn và có tính toán, khiến những kẻ còn lại chỉ có thể run rẩy, chờ đợi cái chết.

Cuối cùng, một lính đánh thuê to lớn, thủ lĩnh của bọn chúng, liều lĩnh giơ cao thanh kiếm, nhảy lên nhắm thẳng vào đôi mắt của cự long. Nhưng trước khi gã kịp chạm vào, cự long đã nghiêng đầu, bộ răng sắc nhọn khép lại với tốc độ kinh hoàng, nghiền nát gã thành từng mảnh. 

Máu và thịt văng khắp nơi, nhuộm đỏ chiến trường. Trong bóng tối, đôi mắt của Zachley ánh lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, không một chút cảm xúc. Hắn, giờ đây, không chỉ là một cự long, mà là một thần chết, mang theo hơi thở của sự hủy diệt.

Cơ hồ ngay khi cự long há miệng, đoàn trưởng lính đánh thuê giơ cao thanh kiếm răng rồng đúc đỏ rực, c.h.é.m mạnh xuống móng của cự long.

Lưỡi kiếm văng ra tia lửa khi va chạm, nhưng ngay sau đó, thanh kiếm từng c.h.é.m đứt cánh của Presco nứt toác. Tiếng vỡ vụn của nó hòa cùng những t.h.i t.h.ể đồng đội trên mặt đất, rơi xuống không còn hình dáng.

Đoàn trưởng lính đánh thuê kinh hãi quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của cự long đang lao về phía gã. Trong ánh mắt ấy không có chế nhạo, không có kiêu ngạo, mà chỉ là sự bình thản lạnh lùng như tảng băng cháy âm ỉ, mang một lời tuyên cáo rõ ràng:

“Ngươi là người kế tiếp.”

Giây phút đó, kinh nghiệm từng trải không giúp được đoàn trưởng. Gã nhận ra, thứ họ đang đối đầu không phải là sinh vật mà họ nên trêu chọc.

Cự long lùi lại, chuẩn bị cho đợt lao tới tiếp theo.

“Rút lui vào rừng! Phát tín hiệu cho Rosalind, nhanh!” đoàn trưởng hét lớn.

Cả đoàn lính đánh thuê bỏ mặc Presco đang hấp hối trên đất, chạy thục mạng vào rừng rậm. Cùng lúc đó, một quả pháo tín hiệu được b.ắ.n lên, nổ tung thành những bông hoa đỏ rực trên bầu trời.

Từ xa, trên đỉnh núi, Yvette nhìn chiến trường với đôi mắt nôn nóng. Mỗi lần cự long lao xuống, m.á.u đỏ b.ắ.n tung tóe. Nàng không rời mắt khỏi Zachley, cố gắng phân biệt liệu đó là m.á.u của kẻ thù hay của hắn.

Khi pháo tín hiệu bùng nổ trên trời, Yvette rùng mình. Ánh mắt nàng chuyển nhanh về phía một bóng người đang vung pháp trượng trên đỉnh núi đối diện. Trước mặt kẻ đó, một quả cầu ánh sáng nhỏ đang lớn dần.

Nỗi lo sợ trào dâng, Yvette liều mạng tìm kiếm bóng dáng của Zachley và Presco trên chiến trường. Nhưng thời gian không còn nhiều, và khoảng cách giữa họ quá xa.

[Có cách nào cứu họ không?]

Sự lo lắng khiến nàng run rẩy, trong đầu rối bời. Rồi, trong khoảnh khắc, thế giới trước mắt Yvette thay đổi.

Những hạt sáng đầy màu sắc lại xuất hiện, bao quanh không trung, trong lửa, trên cây cối, dây leo, và cả thảm cỏ.

Nàng theo bản năng tập trung ánh mắt vào bóng người đang vung pháp trượng, điên cuồng điều khiển các hạt sáng xanh lục quanh dây leo và cỏ dại dưới chân kẻ đó.

Quả cầu ánh sáng trước mặt Rosalind tỏa sáng chói lòa, như một mặt trời nhỏ. Nhưng ngay khi chú ngữ sắp hoàn tất, dây leo và cỏ dại quanh Rosalind bỗng vươn dài, biến thành những lưỡi d.a.o sắc bén, đ.â.m thủng tay nàng.

Rosalind hét lên đau đớn, chú ngữ bị cắt đứt, quả cầu sáng nổ tung. Lực chấn động làm rung chuyển cả ngọn núi, núi đá sạt lở, còn lửa rừng tạm thời giảm đi trước khi bùng lên dữ dội hơn.

Yvette cúi người nôn, cảm nhận rõ ràng cơn đau truyền đến từ dây leo. Nước mắt chảy dài trên má, nàng điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Zachley và Presco.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt đỏ rực của hắc cự long thoáng chạm ánh mắt nàng. Không chần chừ, Zachleyrútt những ngọn giáo ra khỏi cánh của Presco, rồi cẩn thận dùng móng vuốt cắt đứt xiềng xích trên miệng hắn. 

Presco đau đến mức không thể nói rõ một câu, chỉ lắp bắp: “Cảm…”

“Đừng nói chuyện,” Zachley cắt ngang, giọng trầm thấp, “Kiên nhẫn một chút.”

Hắn tiến đến miệng vết thương trên bụng Presco, phun ra một ngọn lửa nhỏ, khép miệng vết thương và ngăn m.á.u chảy.

Presco đau đớn đến mức nước mắt trào ra, nhưng không còn sự kháng cự nào trong ánh mắt. Hắn im lặng để Zachley nâng lên, đặt trên lưng mình.

Khi Zachley quay trở về với Yvette, nàng lao ra khỏi xe ngựa, nước mắt giàn giụa khi thấy tình trạng của Presco. Đôi môi run rẩy, nhưng nàng không thốt nổi lời nào.

“Về xe ngựa đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau,” giọng hắn nhẹ nhàng, cố trấn an nàng.

Yvette gật đầu, chui vào xe ngựa, cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng.

Trở về nhà, Yvette cùng Zachley đưa Presco vào phòng lớn nhất. Nhìn m.á.u nhỏ giọt từ cánh của Zachley xuống sàn, nàng không kiềm chế được, vội vàng chạy theo hắn khi thấy hắn định bay đi.

“Zachley!” Yvette chạm vào cánh của hắn, giọng nghẹn ngào.

Hắc cự long quay đầu, đôi mắt ánh lên vẻ phức tạp. Hắn hóa lại thành hình người, tiến lên lau nước mắt trên má nàng.

“Đừng khóc. Ta sẽ trở lại và giải thích.”

Yvette cố kìm nước mắt: “Không phải, điều ta muốn hỏi...”

Zachley nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm lặng:

“Ngươi đã dạy ta phép tắc của nhân loại. Giờ, ta muốn dạy ngươi luật của rồng: “Lấy m.á.u báo thù, lấy đau xót đáp trả.”

“Ta không muốn ngăn cản ngài báo thù,” Yvette nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, nước mắt rơi lã chã, “Nhưng ta cầu xin ngài, đừng liên lụy những người vô tội.”

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, ánh mắt lặng đi. Cuối cùng, hắn khẽ lau má nàng lần nữa, giọng chắc nịch: “Ta hứa.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.