Cảm giác ấm áp từ trán chuyển sang má, có người khẽ dựa vào ngực anh, dịu dàng an ủi anh.
Ai đó từng nói, sự trấn an của người thân có thể khiến cơn sóng lòng lắng xuống.
Trần Quần lưu luyến cái ôm này, cả người anh khi thì nóng bỏng, lúc lại lạnh lẽo, trầm luân không muốn thoát ra.
Anh chỉ nho nhã với người ngoài, mọi sắc bén đều giữ lại cho Trần Tửu.
Vì sao vứt bỏ em?
Vì sao không cần em?
Chị từng nói chị thích em, chị từng nói chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.
Anh đau đớn khôn cùng, tránh đi, hỏi cô, vì sao chị không giữ lời?
Cô nói xin lỗi, sau này sẽ không.
Sau đó anh chợt sa vào lời cô nói, lại bắt đầu tin tưởng cô – người con gái đã từng vứt bỏ anh một lần.
Đêm sâu hơn, ánh đèn lờ mờ như thật như ảo, chỉ đủ nhìn rõ một đôi mắt đen láy.
“Trần Quần, em kể chị nghe được không?” Trần Tửu dựa sát lại, hơi thở ấm áp của cô phả vào gò má anh, “Ngoan ngoãn kể chị nghe xem em có tìm chị không? Hoặc giả, em có đang đợi chị không?”
Anh mất hồn, lặng thinh.
Trần Tửu nhìn anh đăm đắm, sau đó đột nhiên vươn tay chạm vào mặt anh, từ mũi chầm chậm lướt xuống, đến trái khế, cuối cùng dừng ở ngực anh, hôn lên xương quai xanh của anh: “Trần Quần, nói thật đi, nói thật thì chị sẽ không bao giờ đi nữa.”
Cám dỗ lớn nhường nào…
Anh không thể chối từ.
Trần Quần bị giọng nói này mê mẩn hồn trí, trên người cô có mùi hương hút hồn, anh chạm vào eo cô, càng rung động hơn, càng lạc lối hơn.
“Có.”
Anh gật đầu, lý trí tan rã.
Người con gái này là chị của anh, là mẹ của anh, là cội nguồn d*c vọng xấu xa trong anh, là giấc mộng anh cầu nhưng chẳng có.
Cô là yêu không được, hận không thể, buông không bỏ, dứt không yên.
Anh không có mẹ, Ngụy Kim Hà không phải mẹ anh, người ở biệt thự cao cấp nhà họ Trần cũng không phải mẹ anh, trước giờ anh luôn bơ vơ không nơi nương tựa.
Nhưng cái ôm này lại ấm áp là thế, khiến anh nổi lòng tham.
Hãy ôm em cái nữa đi.
…
“Em đang đợi chị sao?”
“Em vẫn luôn đợi chị, chờ chị tìm thấy em.” Hận, nhưng chờ mong.
Hận cô vô tình, nên trước giờ không chủ động đi tìm cô, song lại quyến luyến, nên vẫn luôn chờ mong, chờ cô tìm thấy anh.
“Tìm được rồi thì sao?”
“Tìm được rồi thì, thì…”
Trần Tửu dỗ từng tiếng: “Tìm được rồi thì sẽ không bao giờ chia xa nữa, được không?”
Giống như đứa bé con có trong tay món đồ chơi yêu thích, Trần Quần thỏa mãn cười rộ lên.
Anh nói: “Ừm.”
Chờ cô tìm thấy anh, bọn họ mãi mãi không rời xa.
Cánh tay Trần Tửu quấn lấy eo anh, dựa đầu vào vai anh lẳng lặng khóc.
Cô khẽ m/út hôn môi anh, đắm chìm trong buồn vui cực độ, nhắm mắt lại, cắn mạnh xuống với sự tàn nhẫn.
Trần Quần bị đau, toan tránh đi. Cô truy đuổi, khẽ luồn vào miệng anh, dùng lưỡi trêu chọc, anh từ từ có ý thức, chủ động đuổi theo nhịp điệu của cô mà m/út vào, nhất thời lửa dục lan tràn, mồ hôi đầm đìa.
Nụ hôn này vừa điên cuồng vừa mãnh liệt.
Trán kề trán, họ có thể nghe rõ nhịp thở của nhau. Mái tóc cột gọn của Trần Tửu xõa ra, ròng ròng mồ hôi dán vào mặt.
Cô thở hổn hển, sóng mắt long lanh, dịu dàng như vắt ra nước.
Trần Tửu giữ lấy cằm Trần Quần: “Chúng ta sẽ không chia xa nữa… Cho dù chết, chị cũng sẽ đứng bên cầu Nại Hà chờ em, sẽ chờ mãi. Nếu Mạnh Bà đưa canh cho chị, chị sẽ lén đổ đi. Nếu người đi kẻ lại hỏi chị đang đợi ai, chị sẽ nói cho bọn họ, chị đang đợi một người, người quan trọng nhất đời chị, không đợi được sẽ không đi…”
Trần Quần túm lấy cổ tay cô, sa vào giấc mộng đẹp cô vẽ, ước ao được chết ngay đi khoảnh khắc này.
Anh không rõ đâu là mơ đâu là thực, d*c vọng và kh.oái cảm đều mãnh liệt như nhau. Đầu ngón tay anh tê dại, khóe mắt đỏ ngầu, nghẹn ngào nỉ non, ngậm lấy ngón tay thon dài của cô, tiếng m/út mát khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Trần Tửu bị Trần Quần đẩy ngã ra giường. Anh dùng cặp chân dài đè cô dưới người mình, thẳng người c.ởi quần áo, để lộ thân thể tr.ần trụi.
Từ xương quai xanh đến ngực, xương bả vai và bụng đều chằng chịt vết thương chỗ nông chỗ sâu.
Mắt Trần Tửu lóe lên, nhổm dậy, đưa tay chạm vào những vết lồi lõm kia, áp đầu đến hôn lên, vươn lưỡi khẽ l/iếm láp.
Động tác trấn an giờ đây nhuộm đẫm vị nhục d*c và khiêu khích.
Chuyện này khiến máu nóng trong người Trần Quần sôi sục. Anh thấy hơi nhột, hơi xót, hơi đau, như niềm chiếm hữu, lại như nỗi vui sướng sau khoảng phiêu bạt không chốn náu thân thốt nhiên tìm thấy bến bờ.
“Sau này sẽ có chị đối tốt với em,” Trần Tửu hứa hẹn như một gã trai, “Em sẽ không đau khổ nữa, cũng không cần cố chống cự nữa.”
Hóa ra cô đã sớm nhìn thấu lớp ngụy trang của anh.
Trần Quần khẽ mỉm cười, ôm lấy eo cô, lần tay dọc theo eo hướng ra trước, cách áo ngực v.uốt ve đôi gò b*ng đảo song không thấy đã ghiền bèn bóp mấy cái rồi trượt vào bên trong.