"Hiểu? ahhah đến một câu cuối cùng anh cũng không để cho cô ấy nói với tôi. Trác Hạo Nhiên người như anh không xứng có được tình yêu"
"Ngày hôm nay cho dù ta phải chết ta cũng sẽ đưa con đàn bà này đi cùng. Ta phải cho ngươi nếm thử cảm giác nhìn thấy người con gái của mình bị giết ngay trước mặt mà không làm được gì"
Lăng Kiêu dõng dạc nói.
"Ta cho ngươi một cơ hội để thả cô ấy ra!!"
Trịnh Minh Vũ mất kiên nhẫn nói lớn.
Lăng Kiêu lên đạn dí thẳng đầu súng vào sau đầu Nhiếp Giai Giai cười ha hả.
"Nữa đi Trịnh Minh Vũ, đúng thật là ngươi không xứng đáng làm lão đại"
Anh khóc rồi, đó là giọt nước mắt đầu tiên của 20 năm qua.
Trác Hạo Nhiên cũng bất ngờ.
Trên chiếc áo sơ mi trắng toàn là máu của Nhiếp Giai Giai, y tá đi qua còn hốt hoảng tưởng anh bị thương rất nặng nên chạy lại hỏi thăm thì bị anh tặng cho một câu: Cút!
Cả hai im lặng ngồi trên băng ghế dài lạnh lẽo đầy mùi thuốc khử trùng. Cuối cùng Trác Hạo Nhiên lên tiếng.
"Minh Vũ, là lỗi của tôi. Tôi nên tránh xa cô ấy ra ngay từ lúc đầu, tôi.."
"Vậy thì chết đi"
Giọng Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm vang lên rõ mồn một trong sảnh lại tiếp tục vang lên.