Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 24



Cả mùa hè năm đó, Hứa Tuế chỉ có nửa tháng nghỉ ngơi, sau khi tự do thoải mái, cố chính thức thăng cấp lên học sinh lớp mười hai, cái mà có thể khiến con người ta lột đi cả một lớp da.

Lật cuốn lịch, chỉ còn ba ngày nữa là đến sinh nhật Trần Chuẩn, cái đồ đáng ghét đó đã mặt dày mày dạn hỏi cô hẳn mấy lần xem cô tặng quà gì.

Hứa Tuế đau cả đầu, điều kiện nhà Trần Chuẩn khá lắm, cậu chẳng thiếu gì cả, tặng đồ mà ăn được thì qua loa quá, quần áo thì chẳng có ý tưởng gì mới, tặng sách báo chắc chắn cậu không xem, biết là cậu thích giày bóng rổ, nhưng cô mua không nổi, huống hồ chú Trần đã tặng một đôi K.D sớm hẳn nửa tháng rồi, bây giờ cậu đang đặt nó trên đầu giường cung phụng như bảo bối kìa.

Hứa Tuế nghĩ mãi muốn nổ cả đầu, cô kéo bạn cùng bàn đi dạo mấy tiệm quà suốt hai buổi tối, cuối cùng cô cũng nhanh trí hơn, chọn cho Trần Chuẩn một sợi dây xích chó.

Lúc Trần Chuẩn thấy món quà này, mặt cậu đen hết đi: “Làm sao, xích lên cổ tôi rồi chị dắt tôi đi hả?”

Hứa Tuế cười đau cả bụng: “Cho Đoan Ngọ đó.”

“Sinh nhật tôi, bà chị.”

“Tôi biết mà.” Hứa Tuế giành lại xích chó trong tay cậu, đeo cho Đoan Ngọ để thử coi vừa không: “Quá đẹp, lúc dắt chó là nhớ ngay đến tôi.”

Lúc đó Trần Chuẩn nào ngờ rằng, câu nói này lại trở thành lời nguyền.

Trần Chuẩn: “Nhớ đến chị làm gì, chị hốt cứt chó giúp tôi hả?”

Hứa Tuế nói: “Nằm mơ đi.”

“Bởi vậy, món quà này của chị chẳng có chút thành ý gì cả.”

Độ dài của dây xích vừa đúng, Hứa Tuế rút dây lại, vuốt lưng của Đoan Ngọ: “Dây đeo cho chó thì bình thường, nhưng chữ trên đó thì không bình thường đâu nhé.” Cô lật dây xích lại, dí mạnh vào mũi cậu: “Đồng không có lương tâm, nhìn đi nè, nhìn đi, tôi thêu hết cả một đêm đó.”

Trần Chuẩn nghiêng đầu né, cách xa một chút cậu mới thấy rõ, trên sợi dât xích đen có thêu hai chữ “Đoan Ngọ” xiên xẹo.

Trần Chuẩn giơ tay chống người ngồi dậy, lấy sợi dây sang nhìn kỹ một lúc, “Chữ xấu đó.”

“Đừng có lấy nha.”

Trần Chuẩn nhỏm người giành lại, lần này Trần Chuẩn giơ cao tay né đi.

Cậu đổi thế nằm nghiêng sang, trên tay vẫn mang sợi xích: “Chỉ có hai chữ này, mà chị thêu suốt đêm?”

Bỗng nhiên Hứa Tuế không muốn tặng cậu nữa, món quà mà cô vắt não ra để chuẩn bị lại bị cậu chê bôi.

Cô giơ chân đạp lên sô pha, rồi giành lại dây xích trong tay cậu, lần đầu không giành được, cô túm áo cậu một cách dã man, rồi đạp lên chân cậu, giật món quà lại.

Trần Chuẩn “Ối” một tiếng.

Hứa Tuế nói: “Cậu chê xấu à, bà đây không thèm tặng nữa đấy.”

Trần Chuẩn xoa chân, nói năng vẻ tủi thân: “Đã tặng quà cho tôi rồi, thì cũng phải để tôi vừa lòng chứ, chẳng bằng thêm mấy chữ nữa đi.”

Hứa Tuế mắng: “Thêm cục cứt!”

“Thì thêm bốn chữ ở trước nữa, ‘Chó của Trần Chuẩn’.”

Hứa Tuế thầm nói kệ tật xấu của cậu ta đi, cô xoay người ngồi im ở đầu bên kia, không biết cô nghĩ gì, bỗng nhiên nhếch mày nói: “Cậu muốn thêm chữ hả?”

“Ừa, ‘Chó của Trần Chuẩn’ ấy.”

Lần này, thế mà Hứa Tuế cười rồi đồng ý: “Được thôi.”

Thế là, vào ngày sinh nhật năm mười lăm tuổi của Trần Chuẩn, cậu được tặng một sợi dây xích chó vô cùng đặc biệt, trên dây được thêu sáu chữ – “Chó của Đoan Ngọ, Trần Chuẩn.”

Những tháng ngày ồn ào vui vẻ chứ lặng lẽ trôi qua như thế, ngỡ như nước chảy mây trôi chẳng thể nào bắt lấy.

Sau Tết, trên tủ sách của Hứa Tuế lại có thêm một cái bảng ghi chú để đếm ngược ngày, dùng phấn bảng để viết, con số mỗi ngày lại mỗi giảm, cách ngày thi đại học càng lúc càng gần.

Mà Trần Chuẩn vẫn cứ vậy, vẫn rất bình tĩnh ung dung, thứ hạng thì ngày càng xếp cuối, may mà con người cậu vẫn coi như có quy tắc, vẫn đi học tan học theo lịch, chưa gây ra họa gì.

Thứ sáu ngày tám tháng ba, ngày hôm ấy, đối với Hứa Tuế mà nói là một ngày rất bình thường, bình thường đến nỗi khi cô tỉnh táo lại, thì đã đến giờ tan học rồi. Nhưng cô lại chẳng ngờ, vào ngay khoảnh khắc này, cuộc đời của một chàng trai khác đang trải qua biên cố như trời đất sụp đổ.

Cô vẫn đạp xe về nhà như ngày thường, nhưng không thấy bóng dáng của bố mẹ và Trần Chuẩn đâu, đã hơn chín giờ tối rồi, trong nhà không để một ngọn đèn nào cả, phòng bếp cũng không có vẻ là có nấu cơm.

Bỗng nhiên trong lòng Hứa Tuế dâng lên dự cảm không lành, vào phòng mới thấy Hách Uyển Thanh để lại giấy nhắn, nói nhà Trần Chuẩn có chút việc, bảo cô đừng đợi mọi người, ngủ trước đi.

Tim Hứa Tuế đập thịch, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà nửa đêm còn phải chạy đến đó.

Một đêm mất ngủ.

Sáng ngày hôm sau, trước khi Hứa Tuế lên lớp đã kịp chờ Hách Uyển Thanh, bà trở về hai cặp mắt sưng đỏ, áo quần nhăn nhúm, tinh thần rất tệ.

Hứa Tuế đứng im một chỗ không nhúc nhích, càng không dám hỏi bất cứ điều gì.

Cô cứ chần chừ không đi, mãi đến lúc Hách Uyển Thanh chủ động nói với cô, nói hôm qua mẹ Trần Chuẩn xảy ra tai nạn xe, không cứu được, sáng sớm nay đã qua đời rồi.

Cuối cùng Hứa Tuế cũng gặp được Trần Chuẩn, là vào ngày an táng Hạ Đình.

Cô đến chia buồn cùng bố mẹ mình, từ xa đã thấy có mấy chiếc xe kiệu dừng bên đường, đầu có kết hoa trắng, trên mỗi đuôi xe đều có dán bốn chữ “Tang nữ nhà Trần”.

Hứa Tuế ngẩng đầu, trời mới tờ mờ sáng, cả thế giới vẫn còn xám xịt, đến ngay cả cái sân nhỏ mà cô thường làm khách, nay cũng mất đi màu sắc vốn có của nó.

Vừa nhìn là Hứa Tuế đã thấy Trần Chuẩn, cậu mặc áo sơ mi đen và quần tây đen, rõ ràng chỉ mới có hai ngày, nhưng cậu đã ốm đến nhận không ra. Người ấy trong mắt cô đã trở nên xa lạ, co biết mọi chuyện đã không còn như trước đây, có lẽ chàng trai vui vẻ không ưu buồn ngày trước sẽ chẳng thể nào quay lại được nữa.

Trần Chuẩn đứng trước cửa, cách một khoảng xa, cậu và cô nhìn nhau mấy nhau, rồi cậu lại nhìn sang chỗ khác.

Hứa Tuế mím môi, theo bố mẹ qua dó, mấy câu như “Cậu ổn chứ” cô không mở miệng hỏi được, “Nén bi thương” còn nhảm nhí hơn nữa.

Thế nên cô cúi đầu, không nói gì cả.

Cô thấy chú Trần Trần Chí Viễn đã rất lâu rồi không gặp, chỉ trông một đêm mà ông đã già đi rất nhiều, tóc mai đã lấm tấm sợi bạc, hai mắt thì nổi đầy gân đỏ, vừa thấy bố mẹ Hứa Tuế, thì mắt ông lạ đỏ ửng lên nữa.

Người đàn ông trung niên có thể sắp xếp việc làm ăn ngăn nắp đâu vào đấy như thế này, nhưng trong tang lễ vẫn bối rối bận lòng, ngược lại phải để một cậu nhóc giúp đỡ lo liệu rất nhiều việc.

Trên mặt Trần Chuẩn không có quá nhiều biểu cảm đau thường, ngay cả vào khoảnh khắc đưa Hạ Đình đi hỏa táng, cũng chỉ thấy chàng trai nắm chặt hai tay lại, cảm giác cố hết sức để giữ bình tình này của cậu, lại khiến Hứa Tuế cảm thấy bất an.

Tang lễ qua đi, Trần Chuẩn dọn khỏi nhà Hứa Tuế, dọn về nhà của cậu. Sau khi Trần Chí Viễn ở với cậu mấy ngày, thì bắt buộc phải về lại Nam Lĩnh để lo liệu xưởng rượu.

Hứa Khang đã nhiều lần gọi kêu Trần Chuẩn về, nhưng đều bị Trần Chuẩn nói qua loa cho qua chuyện. Ông lại gọi cho Trần Chí Viễn, từ trước đến nay đều do Hạ Đình lo liệu cho thằng nhóc này, ông không bảo được, mà chuyện ở xưởng rượu thì lại chẳng thể thiếu ông được, cuối cùng đành để mặc cậu.

Trần Chí Viễn cũng đã nói vậy rồi, thì vợ chồng Hứa Khang cũng đành chịu thôi.

Mà bài tập của Hứa Tuế thì càng ngày càng nhiều, những đợt thi mô phỏng tới tấp khiến cô thở không ra hơi, mỗi lần nghĩ đến có việc còn chưa giải quyết được, thì lại bị giáo viên các môn đập cho một tập đề thi thật dày để ngăn cản.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua, có một hôm, cô quyết định đến nhà Trần Chuẩn xem cậu thế nào, nhưng đến nơi thì cô lại thấy chần chừ, cô sợ gặp cậu, mối quan hệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn khiến cô không biết phải an ủi cậu thế nào.

Tuy nhiên thứ chờ Hứa Tuế chỉ là căn nhà không.

Đã là giờ tan học, nhưng trong nhà cậu chẳng có ai cả.

Đoan Ngọ rúc trong góc nhà, thấy người đến là Hứa Tuế, nó điên cuồng vẫy đuôi với cô.

Bát nước trước mặt nó trống không, bị nó vứt sang một bên.

Hứa Tuế leo tường vào, cô mở chai nước trong cặp ra, đổ vào trong bát.

Đoan Ngọ hớt hải uống nước.

Sau đó Hứa Tuế gặp cậu ở tiệm cơm ngoài trường hjc, khoảng thời gian này cô đã đến nhà cậu hai ba lần nhưng đều không gặp được cậu, gọi điện thoại đến nhà cậu, cũng chỉ nói hai ba câu là cúp rồi.

Hứa Tuế hẹn Trần Chuẩn buổi trưa tan học thì ra ngoài ăn mì.

Lúc cô thấy Trần Chuẩn thì cô ngơ cả ra, cậu sắp ốm như bộ xương rồi.

Trần Chuẩn cười cười với cô: “Chị ăn mì gì?”

Hứa Tuế nói: “Mì kéo đi.”

Trần Chuẩn gật gật đầu, đến ngay cửa sổ kêu mì.

Không lâu sau, phục vụ mang một tô mì kéo thịt bò và một tô mì xắt ra.

Trần Chuẩn đổ giấm vào tô, trộn qua trộn lại, tiện tay đặt bình giấm trước mặt Hứa Tuế.

Hứa Tuế cầm bình giấm lên, lén lút đánh giá cậu: “Tôi đến nhà tìm cậu mấy lần, mà cậu không ở nhà.”

Trần Chuẩn dừng lại một lúc, nẩng đầu: “Đi chơi bóng rổ.”

Hứa Tuế: “Ồ.”

Hứa Tuế rất muốn chọc cậu, hỏi cậu cơ bắp nhỏ nhỏ làm cậu tự hào lúc gồng tay đâu mất rồi, nhưng mở miệng lại thành: “Dạo này học hành có nhiều lắm không?”

“Vẫn ổn.”

“Có bài nào khó không, tôi có thể giảng cho cậu.”

Trần Chuẩn nhét mì đầy miệng: “Chị lo cho chị trước đi, sắp thi đại học rồi.”

“Thi cấp ba cũng quan trọng lắm đó.”

Trần Chuẩn không trả lời.

Hứa Tuế: “Cậu về nhà ở lại đi, ở một mình ăn uống không đàng hoàng, cũng chẳng ai đốc thúc cậu học bài.”

“Bữa sáng bữa trưa ăn ở trường rồi, tối thì vẫn biết nấu mì để ăn. Tôi ở một mình tự dơ thoải mải,” Trần Chuẩn nói chuyện với giọng đùa giỡn: “Coi như thoát khỏi được ma chưởng của chị, không cần gọi chị dậy, cũng không cần giành nhà vệ sinh với chị, đỡ phải mỗi lần đang đi chưa dứt đã bị chị lôi ra.”

Trần Chuẩn cứ ngỡ Hứa Tuế sẽ nói mấy câu như kiểu cậu thấy gớm quá, hoặc là sẽ đạp cậu một phát, nhưng ngược lại, Hứa Tuế chẳng cười đùa gì.

Trần Chuẩn cũng im lặng.

Sau một hồi như thế.

Hứa Tuế: “Cậu…”

Trần Chuẩn cúi đầu ăn mì, ăn cứ như là sắp hết giờ đến nơi, rồi mở chai nước uống một lần nửa chai.

Hứa Tuế: “Cậu…”

“Tôi sống tốt lắm,” Cậu tiếp lời cô: “Nói bác trai và bác gái đừng lo cho tôi, chị cũng sắp phải thi rồi, đừng bận lòng nhiều.”

“Dọn về nhà…”

“Tôi muốn ở một mình.”

Từ sau lần đó, có một khoảng thời gian dài hai người không gặp nhau.

Thời tiết đã dần ấm lên, tiết trời oi nóng, xung quanh lúc nào cũng tràn ngập cảm giác bức bách.

Vào một hôm trước giờ tự học, Hứa Tuế và bạn học đến nhà sách mua bộ đề mô phỏng mà thầy cô giới thiệu.

Vừa khéo là, cô thấy Trần Chuẩn ở trước cửa tiệm đồ nướng đối diện ngã tư, chắc là cậu vừa ăn xong, đang bước xuống bậc thang.

Trong lòng Hứa Tuế rất vui, vừa định gọi cậu, thì thấy lại có một cậu bạn đi ra, đầu đinh, mắt híp, mặc áo thun tay ngắn màu đen hình đầu lâu và quần jeans, cũng đang xuống cầu thang, rồi choàng vai Trần Chuẩn.

Hứa Tuế nhíu mày, cảm thấy cậu bạn này rất quen, nhưng lại nhất thời không nhớ từng gặp ở đâu rồi.

Lúc cô giật mình lại, hai người đá bá vai nhau đi xa rồi.

Sau khi kết thúc buổi tự học hôm đó về đến nhà, Hắ Tuế làm hết bài tập nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ, con đeo tai nghe, chuẩn bị nghe bài nghe Anh văn một lần nữa cho dễ ngủ, lúc mơ màng sắp vào giấc, cô lại giật mình mở mắt.

Hứa Tuế nhớ ra rồi, cái tên từng gặp ở cổng trường, lúc đó nhìn hắn côn đồ lắm, nhét cho Trần Chuẩn cái đĩa khốn nạn đó.

Hứa Tuế trở mình ngồi dậy, rón ra rón rén ra phòng khách gọi điện cho Trần Chuẩn.

“Alo?” Giọng bên đầu kia lạnh nhạt.

Hứa Tuế ngơ ngác.

Trần Chuẩn: “Nói chuyện.”

Hứa Tuế tỉnh lại: “Còn chưa ngủ à?”

“Đúng rồi, có chuyện gì?”

“Hôm nay tôi thấy cậu ở gần cổng trường, cậu vừa ăn cơm xong.” Tay Hứa Tuế quấn lấy sợi dây điện thoại, thử nói: “Cậu và bạn học cậu, sao người bạn đó của cậu tôi chưa từng nghe cậu nhắc tới.”

Trần Chuẩn có hơi mất kiên nhẫn: “Nửa đêm chị gọi cho tôi để hỏi cái này?”

Hứa Tuế ngẩng đầu nhìn đồng hồ theo phản xạ, hóa ra đã mười hai giờ rưỡi đêm.

Cô nói: “Đã trễ vậy rồi mà cậu còn chưa ngủ?”

“Thì ngủ nè.”

“Ồ.”

Đầu bên kia không nói gì, Hứa Tuế cầm điện thoải, chỉ nghe tiếng rè rè của dòng điện.

Trong ký ức của cô cô và Trần Chuẩn chưa từng xa lạ với nhau như vậy, bắt đầu từ khi nào, trước khi nói chuyện cô còn cần phải đắn đo.

Hứa Tuế đã quên mất dự định ban đầu khi gọi cuộc điện thoại này, qua mấy giây sau, cô chầm chậm đặt điện thoại xuống, thế mà hai người lại kết thúc cuộc điện thoại này bằng cách có đầu không đuôi thế này.

Cô ngồi một mình trong phòng khách một lúc, rồi mới về phòng mình.

Không biết ngoài trời bắt đầu mưa từ khi nào, mở cửa sổ ra, cơn mưa mang theo mùi thổ nhưỡng tươi mới tạt vào mặt.

Cô nhoài người ra bàn nhìn ra bên ngoài, tâm trạng cô tuột dốc đến cùng cực, nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy tháng gần đây, mọi người đều không để ý đến cảm xúc của Trần Chuẩn. Có những chuyện cậu sẽ không muốn chia sẻ với bậc cha chú, nhưng cô khác mà nhỉ.

Mặc dù họ không có quan hệ huyết thống, nhưng bên nhau đã lâu, đã coi đối phương như người nhà rồi, sao cô có thể nhẫn tâm bàng quan lạnh nhạt trước sự đau khổ của cậu đây.

Cô hận cái tính vô tình, không thèm quan tâm của mình chết đi được.

Hứa Tuế cứ thế rồi ngủ quên mất, cả đêm gió thổi qua cửa sổ, lúc thức giấc thì bị sái cổ, đầu thì căng trướng, người phát lạnh, vừa đo nhiệt kế thì sốt cao ba mươi chín độ.

Hách Uyển Thanh không cho cô đến trường, sợ tinh thần cô căng thẳng quá thì lại bị phản tác dụng. Cô uống hai viên thuốc hạ sốt, rồi nằm ra giường ngủ trong mệt mỏi. Trước khi ngủ Hứa Tuế còn nhìn lên bảng ghi chú trên bàn, ngày hôm nay chưa kịp sửa, cách ngày thi đại học còn chưa đến bốn mươi ngày.

Khi thức giấc, đã là chiều rồi.

Cô mơ hồ nghe bên ngoài có người đang nói chuyện điện thoại, hình như là chủ nhiệm lớp Trần Chuẩn gọi đến, nói dạo gần đây Trần Chỉnh cứ lục tục cúp mấy buổi rồi, hôm nay lại không đến lớp, muốn mời phụ huynh đến một chuyến.

Vì trước đây Trần Chuẩn ở nhà Hứa Tuế, những tình huống thông thường, họp phụ huynh cũng là Hách Uyển Thanh tham gia, cho nên người đầu tiên chủ nhiệm lớp gọi là nhà họ.

Hứa Tuế tuột xuống giường, Hách Uyển Thanh đã gọi điện cho Trần Chí Viễn rồi.

Hứa Tuế đợi bà nói xong, hỏi: “Mẹ đến trường à?”

Hách Uyển Thanh giận lắm, bà xụ mặt trả lời: “Mẹ không đi thì ai đi.”

“Vậy con đến nhà Trần Chuẩn xem sao.”

“Con con yên đó chờ đi, cảm rồi thì đừng có đi lung tung, mẹ đến trường xong thì đi tìm nó.”

“Không sao, hạ sốt rồi, tiện con đi hóng gió.”

Hách Uyển Thanh lấy mu bàn tay thử nhiệt độ, không nói gì, xách túi lật đật đi.

Hứa Tuế cột tóc xong, đi rửa mặt, rồi ra ngoài tìm Trần Chuẩn.

Cô lười đạp xe, thế là bắt một chiếc taxi.

Lúc đến nhà Trần Chuẩn thì thấy cửa nhà khép hờ, trong sân không thấy chó đó, có vẻ là cậu ở nhà, Đoan Ngọ đã được dắt vào trong rồi.

Cô gõ cửa, không lâu sau, cửa mở ra, nhưng trong nhà lại là một cô gái tóc ngắn trang điểm đậm.

Hứa Tuế cứ tưởng là mình đi nhầm rồi.

“Tìm ai vậy?” Đối phương dựa vào cửa, đánh giá cô một lượt.

“Trần Chuẩn có nhà không?”

“Không có.”

Hứa Tuế đẩy cô ta ra đi luôn vào nhà, đầu cô lập tức ong cả lên.

Trong phòng khách lờn vờn khói, dưới đất thì bừa bộn, trên bàn trà là một đống nào là đồ ăn vặt, chia bia, hộp thuốc lá. Thêm cái người mở cửa khi này, tổng cộng năm người, hai nữ ba nam, cái tên mắt híp tối qua cũng có ở đây, đều đang ngồi hoặc nằm ra sàn nhà.

Hứa Tuế nhìn Trần Chuẩn: “Cậu trốn học để ăn chơi trác táng với cái đám này?”

Trần Chuẩn nhíu mày: “Sao chị lại đến đây?”

Hứa Tuế tắt âm thanh đinh tai nhức óc đó, rồi lấy chai bia trong tay Trần Chuẩn đập lên bàn trà: “Ai dạy cậu trốn học? Ai xúi giục cậu? Cậu chơi với cái đám này thì học được cái gì tốt đẹp? Mới tí tuổi đầu mà đã không đến lớp, tụ tập ở đây hút thuốc uống rượu?”

Hứa Tuế giận Trần Chuẩn khiến người khác thất vọng, nên mắng luôn trên đầu cái đám này.

Trong nhà bỗng chốc lặng như tờ, có đến mấy cặp mắt nhìn cô, chẳng thiện lành gì.

Tămh Minh lặng lẽ cười hứ một tiếng, dụi điếu thuốc vào góc bàn, đi ra hòa giải: “Đây là phải là chị mình sao, chị ơi chị hiểu lầm rồi, chúng em đây là bạn Trần Chuẩn cả, tâm trạng cậu ấy không tốt. chúng em đến bầu bạn ấy mà.”

Hứa Tuế la lên: “Né ra.”

Tăng Minh dừng chân, bị một đứa con gái vả mặt trước mọi người trong nhà, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất.

Hắn ta ghi thù ghê lắm, ai nói gì làm gì với hắn, hắn sẽ trả lại gấp năm gấp mười.

Trần Chuẩn đứng dậy, tách cô ra: “Đừng có ở đây cho thêm ồn ào, mau về đi.”

“Cậu muốn tiếp tục như vậy?”

Trần Chuẩn cụp mắt, có lẽ là do ngủ không đủ, mắt có hơi thâm đen: “Chị bớt quan tâm chuyện của tôi lại.”

Hứa Tuế đã sắp không nhận ra người đứng trước mặt cô nữa rồi, cô bỗng nhớ đến cậu bé đứng trên tuyết nhớ nhà vào Tết năm đó.

Lần đầu tiên cô nhắc với cậu về chuyện đó: “Chuyện của dì tôi cũng rất buồn, nhưng đây không phải là lí do để cậu làm loạn lê, tôi nghĩ dì cũng không mong cậu sẽ thành ra thế này. Trần Chuẩn cậu phải hiểu, mười lăm tuổi chỉ có một lần, buông thả rồi thì không quay lại được đâu.”

Trần Chuẩn nở nụ cười châm chọc, vốn trên thế giới này chẳng có ai đồng cảm được với chuyện này đâu. Nếu như gặp phải chuyện như thế, thì còn để ý gì để tuổi trẻ? Còn đứng đấy tự cho mình là đúng để giảng đạo với cậu?

Hứa Tuế nói tiếp: “Còn hai tháng nữa là cậu phải thi cấp ba rồi, tôi cũng chỉ còn chưa đến bốn mươi ngày nữa thôi, mỗi ngày tôi đều phải đối mặt với rất nhiều bài thi và đề khó, thật sự là chẳng còn tinh thần sức lực đâu mà cứ đi tìm cậu.”

Hứa Tuế lòng nóng như lửa đốt, nhưng cô không biết rằng, bây giờ khuyên cái gì cũng thành sai.

“Tôi cần chị quan tâm tôi à?” Trần Chuẩn lạnh giọng: “Làm sao, mẹ tôi còn phải chọn ngày mất à? Tránh ngày chị thi ra, mẹ nó đáng ra phải bị nghiền nát từ lâu rồi à?”

Hứa Tuế nhìn cậu đầy khó tin: “Cậu biết tôi không có ý này…”

“Chị đi đi.”

Tăng Minh híp mắt cười, ngồi yên hóng chuyện.

Cái người tóc ngắn mở cửa khi nảy khoác tay Tăng Minh: “Kêu chị đi đi kìa, đừng có đứng đó nữa.”

Hứa Tuế lại bắt đầu đau đầu, cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi. Bỗng nhiên cô thấy nản lòng lắm, cảm thấy thật bất lực, cậu chỉ là con của bạn bố mình, đâu phải em ruột của cô đâu, cô kiên trì làm gì?

Hứa Tuế cụp mắt, cảm thấy mình chẳng còn sức để nói gì, trong nhà cũng chẳng còn yên lặng, có kẻ thì cười, có kẻ thì to nhỏ với nhau.

Cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn cậu, “Cậu thật là tệ.”

Hứa Tuế về đến nhà lại bắt đầu sốt, còn sốt cao hơn cả sáng nay. Hách Uyển Thanh đưa thuốc và nước ấm cho cô, sau khi uống xong, cô lại đắp chăn ngủ.

Lần bị cảm này cứ lặp đi lặp lại, bốn hôm sau cô mới đi học.

Cô bắt đầu dồn hế tâm trí chuẩn bị thi đại học, rất ít khi nghĩ đến Trần Chuẩn.

Thỉnh thoảng nghe bố mẹ nói chuyện ở phòng khách, Hách Uyển Thanh nói, nuôi con trai không giống con gái, Lão Trần lại mềm lòng, không trị được Trần Chuẩn.

Hứa Khang chỉ thở dài một hơi, nói cậu ở cái tuổi này đang trong tuổi nổi loạn, rồi còn gặp thêm chuyện lớn cả đời người là mẹ mất, chỉ sợ không chỉ bảo đàng hoàng, thì cậu sẽ đi sai đường mất.

Hách Uyển Thanh bảo ông bớt lo lại, nói giờ Lão Trần phải chạy qua chạy lại giữa Nam Lĩnh và Thuận Thành, những gì có thể giúp thì chắc chắn mình sẽ giúp, cố hết sức là được rồi.

Sau đó nói gì đó nữa, nhưng Hứa Tuế đã đeo tai nghe không nghe nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.