Khả năng hồi phục của Trần Chuẩn rất tốt, dù sao thì tuổi trẻ có sức khỏe tốt, chỉ cần ba ngày là cậu đã hồi đầy máu rồi.
Cậu đến nhà Hứa Tuế tìm cô, khéo lại gặp Giang Bối ở đó.
Trần Chuẩn chỉ mới đến đây mỗi một lần, là vào lúc Hứa Tuế vừa mới nhận nuôi Tam Hữu, khi đến đây lần nữa, cậu đã có một thân phận mới.
Hứa Tuế ra mở cửa, cô mặc áo thun dài tay màu trắng và quần sọc ca rô dài rộng, tóc túm đại lên, trước trán lòa xòa vài sợi tóc con, hai má cô hồng rực, nơi khóe miệng còn dính bụi nữa.
Nhà cô tùm lum hết lên, trong phòng khách bày mấy cái va li, trên sô pha thì chất một đống quần áo, đầu bên kia sô pha thì có một cô gái, đang ôm một cái hộp nhựa trong lòng, vừa ăn chân gà rút xương.
Hứa Tuế nói: “Vào nhà đi.”
Trần Chuẩn bước qua thùng rác ngay cửa, hỏi cô: “Đang định làm gì thế?”
Hứa Tuế quên nói với cậu: “Em chuẩn bị về Thuận Thành một thời gian, trước khi đi quét dọn nhà cửa sạch sẽ, rồi chuẩn bị vài đồ dùng cần thiết để mang về.”
Đại khái Trần Chuẩn đã đoán được phần nào: “Bác Hứa…”
Hứa Tuế gật gật đầu.
Trần Chuẩn ngập ngừng, không hỏi tiếp nữa.
Không biết cô gái trên ghế đã ngồi ngay hàng thẳng lối từ khi nào, chân gà cũng không ăn nữa, đang chống cằm, ho nhẹ một tiếng.
Hứa Tuế liếc sang ra vẻ cảnh cáo, ý bảo cô bạn chốc nữa nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có dọa Trần Chuẩn.
Cô giới thiệu với Trần Chuẩn: “Giang Bối, bạn học đại học của em, hai người từng gặp rồi.” Rồi lại quay sang Giang Bối, giới thiệu đơn giản: “Trần Chuẩn.”
Giang Bối cười đáp: “Hi!”
Trần Chuẩn gật gật đầu: “Hi.”
“Vậy công việc của em thì sao?” Cậu lại hỏi Hứa Tuế.
Hứa Tuế ôm đống đồ trên sô pha lên, muốn tìm chỗ cho Trần Chuẩn ngồi.
Trần Chuẩn đi lên ôm đống đồ, giúp cô đặt lên ghế gần đó.
“Em nộp đơn từ chức rồi,” cô dùng mu bàn tay đẩy phần tóc con che mắt ra, “nghỉ ngơi một thời gian…”
Hứa Túe đang nói thế, bỗng nhiên Trần Chuẩn giơ tay ra, dùng ngón tay cái xoa khóe môi cô. Môi cô cũng nhúc nhích theo động tác của cậu, cậu càng xoa, cô lại nhẹ nhàng mím môi.
Hứa Tuế ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, bầu không khí càng trở nên khác lạ.
Mấy giây sau, cuối cùng phần bụi dính lên đó đã được Trần Chuẩn lau sạch.
Hứa Tuế e thẹn, thế nên cũng giơ tay phủi phủi, nhỏ giọng lầm bầm: “Cái gì thế này.”
“Hơi bẩn.”
Giang Bối ngạc nhiên suýt rớt cả cằm, thầm nói không phải hai người này là chị em à, sao mà thành ra quen nhau rồi.
Nhưng cô bạn nhanh chóng chấp nhận chuyện này, bỗng chốc đầu cô bạn viết được hàng vạn chữ cho câu chuyện với nội dung lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
“Anh đẹp trai này, bây giờ nên gọi là em trai hay là anh rể?” Giang Bối mở miệng hỏi.
Hứa Tuế đen cả mặt, cô phát hiện cô bạn mình lúc cà lơ phất phơ sao mà nhìn giống phường lưu manh thế này, mặc dù cô bạn nhỏ hơn mình nửa tuổi, nhìn bình thường có bao giờ thấy cô bạn kêu mình là chị đâu.
Thế mà Trần Chuẩn trả lời: “Gọi là anh rể đi.”
“…” Những lo lắng khi nảy của cô thật là dư thừa, cái tên mặt dày này sao mà bị dọa sợ được chứ.
Giang Bối: “Chào anh rể.”
Hứa Tuế: “…”
Hứa Tuế lại liếc mắt cảnh cáo.
Giang bối không chút biểu cảm, lặng lẽ làm động tác xoa cô, dự là sẽ tính sổ với cô sau.
Sau khi tìm thêm vài chủ đề để trò chuyện thì cô bạn cũng không dám càn rỡ quá nữa.
Sau đó Trần Chuẩn cởi áo khoác, giúp Hứa Tuế dọn dẹp nhà cửa.
Còn Giang Bối thì lại tiếp tục ôm thùng chân gà, yên tâm thoải mái dựa vào sô pha gặm chân gà. Vốn cô bạn còn định đến để giúp đỡ, bây giờ có lao động miễn phí rồi, chen vào thì lại thành ra không khéo.
Tối hôm đó, cả ba cùng đi ăn bữa cơm, rồi Giang Bối gọi xe đi trước.
Trời vẫn còn sớm, Hứa Tuế và Trần Chuẩn dắt Tam Hữu đi tiêm dại.
Khi đến trạm thú ý, đúng lúc thấy Châu Viện đang live stream, Lâm Hiểu Hiểu cũng vừa tan ca đến tìm Tôn Thời.
Biết tin hai người đã xác định quan hệ, suýt chút là Lâm Hiểu Hiểu rớt nước mắt, dùng khẩu hình như mấy đứa giặc nói với cậu: “Mẹ thiệt là ấm lòng mà.”
Trần Chuẩn giơ nắm đấm với cô.
Hai người lên đến tầng hai, gian phòng bệnh quá nhiều cho hoang mèo hoang, mấy con lành bệnh thì được thả ra chơi, thỉnh thoảng lại sủa ầm lên, rất là náo nhiệt.
Hứa Tuế tìm cả một lúc: “Thụy Thụy đâu?”
“Đưa về trung tâm rồi.”
Có lẽ đây là tin tốt, có thể rời khỏi đây nghĩa là đã khỏe mạnh rồi.
Trần Chuẩn ngoắc ngoắc tay với cô: “Em qua đây.”
Hứa Tuế ngồi xuống cạnh cậu.
Trong góc của một gian có một chú Bichons, cả một gian chỉ có nơi này là an tĩnh nhất, đôi mắt nó khép lại thành một đường, chỗ bị thương vừa kết vẩy, vẫn còn chưa ra da non.
Nó ngoan ngoãn ngồi ở đó, tiếng hít thở nhẹ nhàng, khi có người đến gần nó cũng không có phản ứng gì quá mạnh, hoàn toàn rơi vào thế giới của riêng mình.
Hứa Tuế nhớ ra, đây là chú chó bị thương phần đầu mà cô với Trần Chuẩn cùng cứu trợ vào thời gian gần đây.
Sau khi nó làm phẫu thuật, thì đây là lần đầu tiên cô gặp nó.
Trần Chuẩn xách cái ghế nhỏ ở cạnh đến, đưa cho Hứa Tuế, còn mình thì ngồi bệt xuống đất luôn: “Nó vẫn chưa có tên.”
“Chưa đặt tên à?”
Hai chân Trần Chuẩn bắt chéo, khuỷu tay gác lên đầu gối, “Mọi người muốn đặt, nhưng anh không cho, anh nghĩ do tự tay em cứu nó về, nên để em đặt cho nó một cái tên mới.”
Nghĩ một hồi, chắc là mấy hôm cô với Trần Chuẩn rơi vào bế tắc.
Tâm trạng Hứa Tuế hơi phập phồng, cậu không giống với khi nhỏ lắm, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến, những việc liên quan đến mình thì cậu đều mang theo tâm tư tỉ mỉ đến thế.
Trong lúc thất thần, Trần Chuẩn hỏi: “Còn phải nghĩ hả?”
Hứa Tuế lắc đầu, chạm nhẹ lên mũi nó: “Vậy gọi là Bé Mười Một đi.”
Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn cô.
Hứa Tuế nói: “Chữ ‘bình an’ có mười một nét*, hi vọng cuộc đời sau này của nó sẽ bình an khỏe mạnh, dần dà sẽ trở nên cởi mở vui vẻ hơn.”
*Bình an (平安) viết bằng tiếng Trung gồm mười một nét.
“Cho nó chút thời gian đi.” Ngón tay Trần Chuẩn vuốt ve cánh mũi, nói: “Anh từng cứu được một chú chó đốm tên là Cát Tường, cũng trải qua những chuyện tương tự với Bé Mười Một, cũng phải tự chữa trị trong một khoảng thời gian rất dài, sau này nó lại hòa cùng đồng loại, bây giờ còn có chủ mới, ở nhà mới rất là hạnh phúc.”
Hứa Tuế gật gật đầu.
“Mấy chú chó được đưa đến ngày hôm qua, em có muốn đi xem không?”
“Được chứ.”
Hai người đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Trong góc tường, chó mẹ bị nhốt trong một cái lồng riêng, bên cạnh nó là một cái ổ được làm bằng ván ép, bên trong được lót vải, bốn chú chó con đang túm tụm vào nhau ngủ ngon lắm.
Dưới ánh đèn sáng rực, cuối cùng Hứa Tuế cũng nhìn rõ mặt mũi nó, lông nó ngăn ngắn, bụng tròn vo, đầu mũi màu đen, trong đó có hai con lông vàng, một con lông vàng đốm đen, con một con thì đen như mực.
Trần Chuẩn bắt một con cho Hứa Tuế.
Hai tay Hứa Tuế ôm nó, chú chó con mềm nhũn, sau khi được sinh ra còn chưa mở mắt, đầu lưỡi hồng hồng ngậm bên trong miệng, trong mơ vẫn còn làm động tác mút mút.
Hứa Tuế bất giác hạ giọng: “Nó dễ thương quá.”
Trần Chuẩn đứng phía sau cô, cậu cũng chòm lên ngắm chú chó con: “Nếu như không có em giúp, thì có lẽ chúng nó đã chẳng có cơ hội mở mắt để ngắm nhìn thế giới này rồi.”
Hứa Tuế trầm ngâm lúc lâu, rồi thả chú chó con vào, nói, “Sinh mệnh của con người mà quật cường như động vật thì tốt biết bao.”
Trần Chuẩn ngừng lại, nghĩ ngợi một lúc nhưng vẫn hỏi: “Bệnh của bác Hứa thế nào rồi?”
Nếu như có thể cứu bố mình mà đơn giản như cứu những động vật nhỏ bé này, thì cô nguyện dành cả đời làm những công việc này.
Mà cô thì lại đành bất lực, chỉ có thể trưng mắt nhìn bố mình đi về phía tử thần.
Hứa Tuế nghẹn ngào ở đầu mũi: “Em cảm thấy những câu chúc sống lâu trăm tuổi rất khó thực hiện.”
Trần Chuẩn ôm vai cô.
Hứa Tuế cười cười, “Em không sao đâu.”
“Vậy em định khi nào về?”
“Bàn giao hết cho xong công việc, thì cũng tầm một hai tháng nữa.”
Trần Chuẩn nắm nắm tóc, muốn nói lại thôi.
Hứa Tuế biết cậu muốn nói gì, nửa đùa nửa ra lệnh: “Thời gian thử thách anh đến rồi đó, không thể lúc nào cũng gặp nhau, thì anh cũng phải giữ mình trong sạch đó.”
Bỗng nhiên Trần Chuẩn cúi đầu nhìn cô, một lúc sau, cậu nhích đến, cắn tai cô một cách giận dữ: “Hứa Tuế, lương tâm của em bị chó tha rồi hả?”
Hứa Tuế ngứa tai, theo phản xạ rụt vai lại.
Cậu nói: “Anh mà muốn trêu hoa ghẹo bướm thì không đợi đến ngày hôm nay đâu nhé.”
Hứa Tuế nói: “Dù sao trước đây em cũng nhìn lầm người.”
Trần Chuẩn nói: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ.”
“Cho nên là anh không như vậy?”
Trần Chuẩn không hứa hẹn với cô, chỉ nói: “Chờ mà xem.”
Hứa Tuế cụp mắt, vuốt ve chú chó con, một lúc sau: “Nếu mà anh dám, em cho anh chết.”
Trần Chuẩn nhếch mày nhìn cô. Nhìn cô như vậy thì không giống đang đùa chút nào.
Cậu hỏi: “Sao không thấy em cho người ta chết?”
“Tình cảm từ nhỏ đến lớn, đương nhiên phải đối xử đặc biệt rồi.” Miệng Hứa Tuế thì cười giỡn vậy thôi, nhưng chỉ có mình cô biết, cô phải trải qua biết bao cửa ải trong lòng, mới có thể ra quyết định sẽ ở bên cạnh cậu, nếu như cậu lại làm thay đổi mối quan hệ này thêm lần nữa, chắc chắn là cô sẽ không tha cho cậu đâu.
Thế mà người chịu ngược đãi như Trần Chuẩn lại cảm thấy rất vui, cậu giơ tay vuốt tóc cô, giọng hết sức ngoan ngoãn: “Biết rồi mà.”
Sau khi vui đùa một lúc, Hứa Tuế ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt chú chó vào ổ.
Thật ra ngay lúc cô ôm chú chó con, chó mẹ đã nhìn cô chằm chằm rồi. Phản ứng của nó không còn kịch liệt như ngày hôm qua, dường nhưng đã biết nhóm người này có lòng tốt, sẽ không làm hại mẹ con nó, nhưng khi có người đến gần nó, nó vẫn sẽ giữ cảnh giác.
Hai người đóng cửa đi ra ngoài, về lại phòng bệnh ban nảy.
Tam Hữu đã được tiêm xong, được đưa đến đây, đang chơi đùa với mấy chú chó ở đây.
Lâm Hiểu Hiểu và Tôn Thời đang ăn cơm hộp, sợ ảnh hưởng đến Châu Viện đang live stream, thỉnh thoảng lại chụm đầu nhỏ giọng trò chuyện.
Số người theo dõi live stream đã hơn năm nghìn người, cư dân mạng đếm máy chú chó đùa giỡn trong trung tâm cứ như châu báu, mục bình luận nhảy điên cuồng, khăp màn hình đầy các câu hỏi.
Hứa Tuế ngồi xuống nhìn Bé Mười Một, lúc này chi trước của nó đang chống người, mặc dù không nhìn được gì, nhưng nó lại mẫn cảm cảm giác được có người đang đến gần. Cái mũi nhỏ của nó ngửi ngửi phía trước, bỗng đụng mạnh vào cửa lan can, thế là lập tức rụt lại, đầu lại va vào tấm chắn.
Hứa Tuế lập tức giơ tay, đỡ đầu nó.
“Không sao không sao.” Cô an ủi nó.
Bé Mười Một dựa vào tấm chắn, cơ thể nó run rẩy một cách mất khống chế.
Hứa Tuế hơi nản lòng, có lẽ như Trần Chuẩn nói vậy, nó cần một khoảng thời gian kha khá để tự chữa lành.
Lúc này ống kính lại chuyển sang bên đây, có bạn muốn xe Bé Mười Một.
Hứa Tuế bất cẩn lọt vào ống kính, cô nhanh chóng lùi ra ngoài.
Nhưng vẫn có những cư dân mạng tinh mắt đã thấy cô rồi, thế là bình luận: Chị gái khi nảy là tình nguyện viên à? Vừa xinh xắn mà vừa dịu dàng nữa.
Ngay sau đó, bình luận này được ghim trên góc trái bên trên, dừng ở đó gần một phút.
Live stream có năm nghìn người, ai cũng biết có một chị gái vừa xinh xắn vừa dịu dàng.
Châu Viện quay đầu, tươi cười nhìn Trần Chuẩn.
Mọi người đều hiểu là do cậu ở sau thao túng.
Chốc sau Hứa Tuế mới nhìn màn hình, hai má lập tức đỏ rực lên, cô vừa xấu hổ vừa tức giận liếc Trần Chuẩn, nhưng lại bị cậu chọc tức đến bật cười.
Trần Chuẩn quay đầu quan sát từng cử chỉ và mỗi một biểu cảm của cô, bên môi nở nụ cười.
Thật ra hai người cách nhau không quá gần, thậm chí chẳng nói một câu nào, nhưng khi hai người nhìn vào mắt nhau, thì những người còn lại lại trở nên dư thừa biết bao.
Lâm Hiểu Hiểu còn cảm thấy ngọt ngào thay, nhưng đồng thời cũng như bị ngược đại, cô bạn xoắn xuýt ôm cánh tay Tôn Thời, lầm bầm: “Anh nhìn Trần Chuẩn kìa, cậu ấy đang khen chị Hứa Tuế đó, cậu ấy không phải đồ đầu gỗ, rõ ràng là biết thính lắm!”