Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 19: Chương 19



Chương 19: “Vậy cậu đừng quên đó.””Gặp Giang Tuần.

Giang Tuần nằm trên ghế sô pha, trên người đắp chăn, giữa trời đất hoàn toàn im lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết phủ lá thông bên ngoài cửa sổ sát đất.

==============”

“Dừng xe sát vào đây đi.””

Giang Tuần ngồi trong xe chụp lại biển hiệu của nhà nghỉ, trước cửa còn có hai cây bưởi cành lá xum xuê lọt vào ống kính.Triệu Thương Thương và Trình Thủy ở trong phòng đợi một lúc nhưng ngoài cửa mãi vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cậu gửi ảnh cho Triệu Thương Thương, “Cậu ở đây sao?”Buổi sáng Triệu Thương Thương thức dậy càng thêm khó khăn, trời tờ mờ sáng đã phải rời khỏi chăn giống như bị tra tấn, Triệu Dập Thời cũng không chịu nổi.

 

Triệu Thương Thương phóng to ảnh cẩn thận so sánh rồi trả lời: “Đúng vậy.” ”Sao lại tặng quà cho tôi.

“Cậu đã ở gần đây sao?” Cô chợt nhận ra.”Làm bài tập, xem phim, chơi điện thoại, ăn uống tiệc tùng.

“Ừm.”Bộ phim xoay quanh những phong tục dân gian kỳ quái ở nông thôn và liên quan đến một số sự kiện từ thời kỳ dân quốc, là phong cách kinh dị điển hình của Trung Quốc.

Giang Tuần không hỏi chuyện khác nữa.Trương Đán ném bóng rổ trong tay đi theo.

Tiếng nước tí tách tí tách trong phòng tắm dừng lại, Trình Thủy tắm xong, đang định sấy tóc thì máy sấy kêu ong ong hai tiếng rồi không có phản ứng gì nữa, Trình Thủy rút điện thử lại mấy lần nhưng không có tác dụng gì.”Tôi cũng không sợ.

“Máy sấy hư rồi.” Cô ấy nói.Bên trái là một căp đôi, hai người ôm nhau cứng ngắt.

Triệu Thương Thương gọi điện thoại cho lễ tân nói rõ tình huống, bà chủ kiêm lễ tân đang dạy con nhỏ làm bài tập về nhà, nói sẽ đưa cái mới lên ngay.” Triệu Thương Thương mang dép dùng một lần, cầm điện thoại ra ngoài.

Triệu Thương Thương và Trình Thủy ở trong phòng đợi một lúc nhưng ngoài cửa mãi vẫn chưa có động tĩnh gì.” Triệu Thương Thương thắc mắc, “Rõ ràng tôi rất chân thành mà.

“Để tớ tự đi lấy.” Triệu Thương Thương nói.

Tóc Trình Thủy ướt sũng, đuôi tóc nhỏ nước, “Nếu không tớ đi với cậu nhé?”Tay phải của cô chậm rãi đưa sang bên cạnh, chạm được quần áo rộng rãi bên eo Giang Tuần.

“Không cần, tớ quay lại ngay.” Triệu Thương Thương mang dép dùng một lần, cầm điện thoại ra ngoài.Trình Thủy nằm trên giường, đầu lơ lửng vươn ra ngoài để không làm ướt chăn, “Cậu đi lâu thế, thiếu chút nữa là tớ gọi cho cậu rồi đó.

Lễ tân quả nhiên còn đang mắng con, căn bản không nhúc nhích.Giang Tuần: “Quốc Khánh cậu được nghỉ mấy ngày, cậu định làm gì?

Triệu Thương Thương đứng bên cạnh nghe cô ấy há miệng bắn liên tục như súng máy, nhất thời cô không tìm được cơ hội lên tiếng, sợ lửa giận hừng ghựng sẽ chát tới chỗ mình, cô quyết định chờ thêm chút nữa.”

Sau lưng có người đẩy cửa kính ra bước vào.

Triệu Thương Thương nghe thấy tiếng động nhìn qua, Giang Tuần vừa liên lạc với cô đột nhiên xuất hiện.Đáng tiếc không có nhiều tác dụng lắm.

Ngoài trời đang mưa, cậu thu dù đặt ở góc cửa, vài giọt nước rơi trên quần áo, trong tay cầm theo hai cái túi, một lớn một nhỏ.Triệu Thương Thương cười,

 

“Vậy tôi lời rồi, móc khóa này rất rẻ.

Thấy Triệu Thương Thương cũng đang ở dưới lầu, Giang Tuần trực tiếp đưa đồ cho cô. Cô xách túi chạm phải mu bàn tay trắng hiện mạch máu của cậu, theo bản năng nói: “Tay cậu lạnh quá.””

Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố bên cạnh lớn hơn, nói mưa là mưa. Sau đó hai người còn đi dạo thủy cùng, xem biểu diễn, ăn rất nhiều món ngon.

“Cậu nhanh về mặc thêm áo khoác đi.” Triệu Thương Thương dặn dò, ngón tay mềm mại đã rút về lại che lên mu bàn tay Giang Tuần lần nữa.”Cậu mua ở đâu thế?

Đáng tiếc không có nhiều tác dụng lắm.”Đúng vậy.

“Nhanh, làm theo tôi này.” Cô đột nhiên khoanh tay, kẹp chặt tay vào nách, “Nách ấm lắm.”” Cô ấy nói.

Giang Tuần lập tức bật cười, mây tan mưa tạnh, cười đến mức ngực khẽ run, không thể kiềm chế được.” Cô đột nhiên khoanh tay, kẹp chặt tay vào nách, “Nách ấm lắm.

Triệu Thương Thương có phép thuật khiến mọi người vui vẻ ngay lập tức. ”Thương Thương, cậu mới mua vòng tay hả?

“Tôi lại đâm vào điểm cười nào của cậu rồi?” Triệu Thương Thương thắc mắc, “Rõ ràng tôi rất chân thành mà.”Mấy người đi tới phòng học, để đồ lên bục giảng rồi đến lớp thể dục.

Cô mở một trong số hai chiếc túi Giang Tuần đưa, bên trong có iodophor, tăm bông và hai ống thuốc thuốc mỡ khác nhau, còn có vài miếng băng dán cá nhân chống nước.Tay chân cô vụng về, phải mất một lúc mới tự đeo bằng một tay được.

Giang Tuần chỉ chỉ mắt cá chân sau của cô, “Phải xử lý một chút.””

“Tôi đã bôi thuốc rồi.” Triệu Thương Thương đọc hướng dẫn trên hộp thuốc mỡ, “Cậu mua nhiều quá rồi.”Hai người đều đang nhìn tuyết ngoài cửa sổ, lặng lẽ gọi điện thoại cho người kia.

“Không biết loại nào có hiệu quả tốt nên tôi mua hết mấy loại nhân viên đề cử, cậu còn đau không?”” Chiêm Vũ Tình nhìn theo động tác để sách của Triệu Thương Thương, nhìn thấy vòng tay trên cổ tay cô.

“Không đau nữa rồi.””

Giang Tuần mở một túi lớn khác ra, trong hộp giấy thế mà lại có một đôi dép đi trong nhà bằng vải cotton, “Cậu thử đi.””Cậu không sợ sao?

Triệu Thương Thương ngồi xuống ghế bên cạnh thay giày, hỏi cậu: “Cậu mua ở đâu thế?””Tôi cũng muốn mua một chiếc.

 

Giang Tuần nói tên một cửa hàng gần đó, “Nếu không vừa thì bây giờ vẫn đổi được.””

Triệu Thương Thương đứng lên đi thử, đế giày mềm mại thoải mái, “Không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn.””

“Tôi rất thích mang dép.” Cô dậm chân, vô cùng hài lòng, “Ngày mai tôi sẽ mang đôi này về luôn.”

“Bao nhiêu thế, tôi chuyển cho cậu.””

Giang Tuần không nói gì nhưng cô đã hiểu được ý cậu.”Bao nhiêu thế, tôi chuyển cho cậu.

“Nhưng anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng đó.” Triệu Thương Thương nói. ”

Giang Tuần đeo một chiếc móc khóa hình con gấu trên ngón tay, lắc lắc, là buổi sáng Triệu Thương Thương cho cậu.Cô nhìn thấy chiếc hộp nhung bên trong qua khe hở của túi giấy, lòng ngứa ngáy, ngập ngừng hỏi: “Vậy tôi không khách khí với cậu nữa nhé.

“Hòa nhau.” Cậu nói.”Tôi đã bôi thuốc rồi.

Triệu Thương Thương cười, “Vậy tôi lời rồi, móc khóa này rất rẻ.”Giang Tuần lắc đầu.

“Tôi cũng không lỗ.” Giang Tuần nói.” “Cậu về khách sạn thế nào?””

“Xe đang đợi tôi bên đường.””

“Vậy cậu mau đi đi.” Triệu Thương Thương giúp cậu lấy dù, “Về khách sạch nhớ tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt nhé.””

“Ừm.”Sau khi lấy được máy sấy tóc mới, cô lên lầu trở về phòng.

Triệu Thương Thương đứng trước cổng nhà nghỉ nhìn Giang Tuần che dù đi đến một chiếc ô tô chớp đèn bên đường. Cậu ngồi vào xe, hạ cửa sổ xuống nhìn cô cách màn mưa.Vào ngày có trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay.

Triệu Thương Thương vẫy vẫy tay.Triệu Thương Thương cũng không vội, ôm một chồng sách dày khổ A4 đứng dậy, có chút gắng gượng, Trương Đán lấy đi phân nửa phía trên.

Sau khi lấy được máy sấy tóc mới, cô lên lầu trở về phòng. Trình Thủy nằm trên giường, đầu lơ lửng vươn ra ngoài để không làm ướt chăn, “Cậu đi lâu thế, thiếu chút nữa là tớ gọi cho cậu rồi đó.”Triệu Thương Thương liếc mắt một cái, cô cũng không thấy người ta dính nhau, vì cô cũng muốn nắm gì đó mới có cảm giác an toàn, bây giờ xung quanh có hơi lạnh, gió lạnh thổi qua.

“Gặp Giang Tuần.” Triệu Thương Thương đưa máy sấy cho cô ấy, “Nhanh sấy tóc đi.””

 

–Tóc Trình Thủy ướt sũng, đuôi tóc nhỏ nước, “Nếu không tớ đi với cậu nhé? Tối hôm đó Du Mân đã vội vã về nhà để đối phó với người nhà.”

Chiều hôm sau, Triệu Thương Thương và Trình Thủy trở về Bán Giang, trùng hợp cùng giờ với Giang Tuần nên hai người đi nhờ xe cậu để tiết kiệm chi phí.Cô không phải là người duy nhất buồn ngủ, mười phút ra chơi, rất nhiều người trong lớp đã gục xuống, nằm sấp không động đậy.

Bà Trịnh và lão Triệu không ở nhà, Triệu Thương Thương không tới Thanh Sơn Phô mà về nhà mình.Triệu Thương Thương về trường đi học, cô vẫn chưa thoát ra khỏi ngày nghỉ, ngủ quên trong lớp.

Tài xế lái xe đến dưới tiểu khu nhà cô, Giang Tuần xuống xe tiễn cô, đưa cho cô một túi giấy nhỏ, “Quà Quốc Khánh.”” Cô chợt nhận ra.

“Sao lại tặng quà cho tôi.” Triệu Thương Thương bối rối, có lẽ cô cũng không ngờ lễ Quốc Khánh lại tặng quà cho nhau, “Nhưng tôi không chuẩn bị quà cho cậu.””

Giang Tuần: “Cậu đã tặng tôi rất nhiều thứ rồi.””

Triệu Thương Thương nhớ lại đồ ăn, đồ chơi cô mang đến núi Thất Nha cho cậu lần trước đều không trang trọng chút nào, cả hai căn bản không thể so sánh được. Triệu Thương Thương nhớ lại đồ ăn, đồ chơi cô mang đến núi Thất Nha cho cậu lần trước đều không trang trọng chút nào, cả hai căn bản không thể so sánh được.

Cô nhìn thấy chiếc hộp nhung bên trong qua khe hở của túi giấy, lòng ngứa ngáy, ngập ngừng hỏi: “Vậy tôi không khách khí với cậu nữa nhé.”Giang Tuần ngồi trong xe chụp lại biển hiệu của nhà nghỉ, trước cửa còn có hai cây bưởi cành lá xum xuê lọt vào ống kính.

Giang Tuần: “Quốc Khánh cậu được nghỉ mấy ngày, cậu định làm gì?”Cô giơ tay trái lên, cẩn thận nhìn ngắn dưới ánh đèn, không nỡ tháo ra.

“Làm bài tập, xem phim, chơi điện thoại, ăn uống tiệc tùng.” Triệu Thương Thương nói, “Nếu cậu không bận nữa thì có thể đến tìm tôi.”Chuông vào học vang lên, tiết sau là thể dục, giảng đường cách bãi tập khá xa nên chắc chắn không thể đến tập hợp kịp.

Giang Tuần gật đầu.”Tôi rất thích mang dép.

Triệu Thương Thương về nhà mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc được trang trí bằng ngọc trai và hoa lan chuông.”

Tay chân cô vụng về, phải mất một lúc mới tự đeo bằng một tay được.”Hồng trà kem tươi.

Cô giơ tay trái lên, cẩn thận nhìn ngắn dưới ánh đèn, không nỡ tháo ra.Cô chỉ nắm lấy góc áo cậu.

–”

 

Thoáng cái đã qua kỳ nghỉ Quốc Khánh.” Dương San nói, “Lớp mình không có nam à.

Triệu Thương Thương về trường đi học, cô vẫn chưa thoát ra khỏi ngày nghỉ, ngủ quên trong lớp.Sau lưng có người đẩy cửa kính ra bước vào.

Cô không phải là người duy nhất buồn ngủ, mười phút ra chơi, rất nhiều người trong lớp đã gục xuống, nằm sấp không động đậy. Chủ nhiệm lớp Dương San ngoài hành lang gọi: “Bốn năm bạn đi chuyển sách đi.”” Cô dậm chân, vô cùng hài lòng, “Ngày mai tôi sẽ mang đôi này về luôn.

Không có ai đáp lại.Giang Tuần gật đầu.

Triệu Thương Thương ngồi xuống uống nước, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt chạm thẳng với Dương San.”

Không có gì ngạc nhiên, cô bị bắt đi làm “thanh niên khoẻ mạnh”.”Tôi còn đang do dự có nên đi không đây…

Lớp trưởng Chiêm Vũ Tình, uỷ viên giải trí Thư Tiểu Tri, cộng với Triệu Thương Thương, ba người đi tới văn phòng với Dương San.Cổ tay Giang Tuần gầy gò, da thịt ấm áp, giống như một khối ngọc ấm áp lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cô.

“Thêm một bạn nam nữa đi.” Dương San nói, “Lớp mình không có nam à.”Triệu Thương Thương nghe thấy tiếng động nhìn qua, Giang Tuần vừa liên lạc với cô đột nhiên xuất hiện.

Trương Đán ném bóng rổ trong tay đi theo.Không có ai đáp lại.

Một lô tài liệu ngoại khóa mới được đưa đến trường, chất đống trong phòng giáo viên như một ngọn núi nhỏ.Khi cảnh đáng sợ tiếp theo trôi qua, âm nhạc nâng cao bầu không khí tạm dừng, cô thở phào nhẹ nhõm, tìm thời điểm thích hợp nói chuyện với Giang Tuần: “Mạch của cậu không ổn định.

Giáo viên và học sinh lớp khác cũng đang chuyển sách, nhiều người chen chúc.” Giang Tuần nói.

Dương San chỉ huy bốn người bọn họ: “Tổng cộng có ba loại, sĩ số lớp mình là 58, mỗi loại lấy 58 quyển.”” Cô đến gần, nhỏ giọng nói.

Học sinh của các lớp khác đã đi rồi, để lại một khoảng trống, Triệu Thương Thương ngồi xổm xuống bắt đầu im lặng đếm sách, lông mày uể oải rũ xuống như chưa tỉnh ngủ mà đã bị gọi đi làm.Giang Tuần đeo một chiếc móc khóa hình con gấu trên ngón tay, lắc lắc, là buổi sáng Triệu Thương Thương cho cậu.

Chuông vào học vang lên, tiết sau là thể dục, giảng đường cách bãi tập khá xa nên chắc chắn không thể đến tập hợp kịp.Thấ là Triệu Thương Thương lựa chọn phương án khác, nắm lấy cổ tay cậu.

Triệu Thương Thương cũng không vội, ôm một chồng sách dày khổ A4 đứng dậy, có chút gắng gượng, Trương Đán lấy đi phân nửa phía trên.”Hòa nhau.

 

Triệu Thương Thương khó hiểu liếc nhìn cậu ta.” Triệu Thương Thương dặn dò, ngón tay mềm mại đã rút về lại che lên mu bàn tay Giang Tuần lần nữa.

Trương Đán không lên tiếng, cũng lấy đi một phần từ Thư Tiểu Tri.”

Mấy người đi tới phòng học, để đồ lên bục giảng rồi đến lớp thể dục.Giang Tuần cười.

“Thương Thương, cậu mới mua vòng tay hả?” Chiêm Vũ Tình nhìn theo động tác để sách của Triệu Thương Thương, nhìn thấy vòng tay trên cổ tay cô. Thư Tiểu Tri nghe vậy cũng nhìn qua, lập tức bị thu hút, “Đẹp quá.””Tôi lại đâm vào điểm cười nào của cậu rồi?

“Cậu mua ở đâu thế?” Thư Tiểu Tri hỏi Triệu Thương Thương.Giang Tuần nói tên một cửa hàng gần đó, “Nếu không vừa thì bây giờ vẫn đổi được.

“Bạn tôi tặng.”Triệu Thương Thương phóng to ảnh cẩn thận so sánh rồi trả lời: “Đúng vậy.

“Tôi cũng muốn mua một chiếc.”Triệu Thương Thương đứng trước cổng nhà nghỉ nhìn Giang Tuần che dù đi đến một chiếc ô tô chớp đèn bên đường.

Triệu Thương Thương cầm bình nước đi học tiết thể dục, Chiêm Vũ Tình và Thư Tiểu Tri đi phía sau đang thảo luận Quốc Khánh đã đi đâu chơi, “Cậu xem bộ phim ma trong nước mới ra mắt gần đây chưa?”Trên ghế có lót đệm, chăn, gối và máy sưởi tay, như muốn xây tổ ngay tại chỗ.

“Tôi đi xem với bạn thân rồi, sợ muốn chết.””Vậy cậu ngủ tiếp đi. “Tôi còn đang do dự có nên đi không đây…””

Triệu Thương Thương biết phim kinh dị “Tế sống” mà bọn họ đang nói, bộ phim đã rất nổi tiếng trước khi ra mắt, cô muốn xem nhưng lại sợ. Ngày thứ ba sau khi trở về từ triển lãm Anime, Giang Tuần đến tìm cô, cô mời cậu đi xem bộ phim này.”

Bộ phim xoay quanh những phong tục dân gian kỳ quái ở nông thôn và liên quan đến một số sự kiện từ thời kỳ dân quốc, là phong cách kinh dị điển hình của Trung Quốc.Triệu Thương Thương cầm bình nước đi học tiết thể dục, Chiêm Vũ Tình và Thư Tiểu Tri đi phía sau đang thảo luận Quốc Khánh đã đi đâu chơi, “Cậu xem bộ phim ma trong nước mới ra mắt gần đây chưa?

Hai mươi phút sau khi bắt đầu Triệu Thương Thương liền hối hận, thỉnh thoảng phải nhắm mắt lại để bớt căng thẳng.Giang Tuần mở một túi lớn khác ra, trong hộp giấy thế mà lại có một đôi dép đi trong nhà bằng vải cotton, “Cậu thử đi.

Giang Tuần bên phải cô, cậu ngồi rất nghiêm chỉnh, tập trung nhìn màn hình lớn. Tối hôm đó Du Mân đã vội vã về nhà để đối phó với người nhà.

Bên trái là một căp đôi, hai người ôm nhau cứng ngắt.Triệu Thương Thương đang mong chờ kỳ nghỉ đông, thậm chí cô còn mua một tấm bảng đếm ngược đơn giản đặt trên bàn học, mỗi ngày lật một tờ.

 

Triệu Thương Thương liếc mắt một cái, cô cũng không thấy người ta dính nhau, vì cô cũng muốn nắm gì đó mới có cảm giác an toàn, bây giờ xung quanh có hơi lạnh, gió lạnh thổi qua.Triệu Thương Thương đứng bên cạnh nghe cô ấy há miệng bắn liên tục như súng máy, nhất thời cô không tìm được cơ hội lên tiếng, sợ lửa giận hừng ghựng sẽ chát tới chỗ mình, cô quyết định chờ thêm chút nữa.

Tay phải của cô chậm rãi đưa sang bên cạnh, chạm được quần áo rộng rãi bên eo Giang Tuần.Thấy Triệu Thương Thương cũng đang ở dưới lầu, Giang Tuần trực tiếp đưa đồ cho cô.

Giang Tuần chuyển sự chú ý khỏi màn hình lớn, cúi đầu nhìn tay cô rồi lại nhìn gương mặt được ánh sáng trắng chiều vào của cô.Chương 19: “Vậy cậu đừng quên đó.

“Tôi chỉ ngồi bên cạnh, không làm gì khác đâu.” Cô đến gần, nhỏ giọng nói.Cậu ngồi vào xe, hạ cửa sổ xuống nhìn cô cách màn mưa.

Cô chỉ nắm lấy góc áo cậu.”Máy sấy hư rồi.

Tay trái cảu Giang Tuần đặt lên tay vịn giữa hai người, xê dịch về phía cô. Triệu Thương Thương do dự một chút, buông góc áo ra, thay vào đó nắm lấy cánh tay đưa tới cửa của cậu.” Triệu Thương Thương đọc hướng dẫn trên hộp thuốc mỡ, “Cậu mua nhiều quá rồi.

Nếu trực tiếp nắm lấy bàn tay thì hai người giống như đang nắm tay nhau, có chút kỳ quái.Sau khi hoàn thành chuyện hợp tác với bảo tàng, đã lâu rồi cậu không nhận công việc.

Thấ là Triệu Thương Thương lựa chọn phương án khác, nắm lấy cổ tay cậu.” Triệu Thương Thương nói.

Cổ tay Giang Tuần gầy gò, da thịt ấm áp, giống như một khối ngọc ấm áp lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cô.”

Sau khi bị cô nắm tay Giang Tuần liền không cử động nữa, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên tư thế ngồi.”

Lúc căng thẳng, tay Triệu Thương Thương sẽ bất giác dùng sức, nắm chặt hơn. Chủ nhiệm lớp Dương San ngoài hành lang gọi: “Bốn năm bạn đi chuyển sách đi.

Khi cảnh đáng sợ tiếp theo trôi qua, âm nhạc nâng cao bầu không khí tạm dừng, cô thở phào nhẹ nhõm, tìm thời điểm thích hợp nói chuyện với Giang Tuần: “Mạch của cậu không ổn định.””Tôi cũng không lỗ.

Giang Tuần: “?””

Triệu Thương Thương giả vờ bắt mạch cho cậu, nói: “Đập hơi nhanh.”Triệu Thương Thương vừa kết thúc một lớp học chính trị nhàm chán, cô rót một tách trà lúa mạch từ ly giữ nhiệt, uống mọt hớp, phòng học giống như một phố xá sầm uất.

 

Bộ phim dài một tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc, sau khi ra khỏi rạp, Triệu Thương Thương cảm thấy như vừa thoát khoài bóng tối, thấy lại ánh mặt trời.” Cô hỏi Giang Tuần.

“Cậu không sợ sao?” Cô hỏi Giang Tuần.” Giang Tuần lắc đầu.” Cô mạnh miệng nói. “Tôi cũng không sợ.” Cô mạnh miệng nói.”

Giang Tuần cười.” Cô nói, “Chờ mùa xuân đến tôi sẽ đánh thức cậu. Triệu Thương Thương: “Cậu cười gì?””Dừng xe sát vào đây đi. “Cậu muốn uống trà sữa gì?” Giang Tuần chuyển sao chủ đề khác.”

“Hồng trà kem tươi.” Triệu Thương Thương nói, “Lần sau chúng ta cùng đi xem phim tiếp nhé.””Bạn tôi tặng.

Giang Tuần đến quán trà sữa xếp hàng, nói: “Được.”Không có gì ngạc nhiên, cô bị bắt đi làm “thanh niên khoẻ mạnh”.

Sau đó hai người còn đi dạo thủy cùng, xem biểu diễn, ăn rất nhiều món ngon. Giang Tuần chỉ chỉ mắt cá chân sau của cô, “Phải xử lý một chút.

Cho dù chỉ nói vài ba câu, bây giờ Triệu Thương Thương cũng có thể nhớ lại lúc đó Giang Tuần nói gì.-

Cuộc sống ở trường học trôi qua nhanh hơn bình thường.Lễ tân quả nhiên còn đang mắng con, căn bản không nhúc nhích.

Sau hai kỳ thi hàng tháng, mùa thu đã bước sang mùa đông.”

Buổi sáng Triệu Thương Thương thức dậy càng thêm khó khăn, trời tờ mờ sáng đã phải rời khỏi chăn giống như bị tra tấn, Triệu Dập Thời cũng không chịu nổi.”

Ba Triệu mệt mỏi thúc giục hai người ăn sáng, đưa bọn họ đi học.” Triệu Thương Thương giúp cậu lấy dù, “Về khách sạch nhớ tắm nước nóng, nghỉ ngơi thật tốt nhé.

Trên đường đi, Triệu Thương Thương đeo tai nghe ngồi phái sau, dáng vẻ mơ màng. Triệu Dập Thời tháo một bên tai nghe của cô xuống nhét vào tai mình, phát hiện cô đang nghe “Nhị Tuyền Ánh Nguyệt” của A Bỉnh.Cô gọi điện thoại với Giang Tuần, phát hiện gầy đây cậu rất rảnh.

Triệu Dập Thời: “…”Giang Tuần thu mình trong chăn, tóc trải trên gối đầu mềm mại, lò sưởi trong tường bùng lên vài tia lửa, giọng cậu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vậy cậu đừng quên đó.

Triệu Thương Thương đang mong chờ kỳ nghỉ đông, thậm chí cô còn mua một tấm bảng đếm ngược đơn giản đặt trên bàn học, mỗi ngày lật một tờ.”Thêm một bạn nam nữa đi.

 

Mùa đông càng đến, cô càng trở nên lười biếng, nếu không cần thiết thì bình thường đều không rời khỏi chỗ ngồi của mình. Trên ghế có lót đệm, chăn, gối và máy sưởi tay, như muốn xây tổ ngay tại chỗ.Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố bên cạnh lớn hơn, nói mưa là mưa.

Cô gọi điện thoại với Giang Tuần, phát hiện gầy đây cậu rất rảnh. Sau khi hoàn thành chuyện hợp tác với bảo tàng, đã lâu rồi cậu không nhận công việc.Giang Tuần đến quán trà sữa xếp hàng, nói: “Được.

Nhiều lần Triệu Thương Thương hỏi cậu đang làm gì, cậu đề nói đang ngủ.”Xe đang đợi tôi bên đường.

Vào ngày có trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay.Ngoài trời đang mưa, cậu thu dù đặt ở góc cửa, vài giọt nước rơi trên quần áo, trong tay cầm theo hai cái túi, một lớn một nhỏ.

Triệu Thương Thương vừa kết thúc một lớp học chính trị nhàm chán, cô rót một tách trà lúa mạch từ ly giữ nhiệt, uống mọt hớp, phòng học giống như một phố xá sầm uất.”

Giang Tuần nằm trên ghế sô pha, trên người đắp chăn, giữa trời đất hoàn toàn im lặng, dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết phủ lá thông bên ngoài cửa sổ sát đất.Sau hai kỳ thi hàng tháng, mùa thu đã bước sang mùa đông.

Hai người đều đang nhìn tuyết ngoài cửa sổ, lặng lẽ gọi điện thoại cho người kia. ”Tôi đi xem với bạn thân rồi, sợ muốn chết.

“Cậu ở trong núi đã tiến vào hình thức ngủ đông rồi hả?” Triệu Thương Thương nói.Giang Tuần chuyển sự chú ý khỏi màn hình lớn, cúi đầu nhìn tay cô rồi lại nhìn gương mặt được ánh sáng trắng chiều vào của cô.

“Đúng vậy.””

“Vậy cậu ngủ tiếp đi.” Cô nói, “Chờ mùa xuân đến tôi sẽ đánh thức cậu.””

Giang Tuần thu mình trong chăn, tóc trải trên gối đầu mềm mại, lò sưởi trong tường bùng lên vài tia lửa, giọng cậu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Vậy cậu đừng quên đó.”

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.