Kinh Đại được nghỉ sớm hơn nên hai ngày trước Triệu Dập Thời đã về nhà.
==============Lời editor:
Sau Tết nguyên đán, Bán Giang có trận tuyết đầu tiên trong năm nay.Vừa nhìn đã thấy được tất cả bố cục bên trong phòng.
Triệu Thương Thương chỉ còn môn chuyên ngành cuối cùng chưa thi xong, phần lớn nhiệm vụ ôn tập của cô đều được giải quyết, một bộ phim hoạt hình trong nước mà cô thích công chiếu, cô và Giang Tuần đi xem suất chiếu vào buổi chiều.Sau khi ra khỏi rạp trời đã tối đen, thế giới bên ngoài mờ ảo, ánh đèn neon bị những bông tuyết lớn bao phủ.
Sau khi ra khỏi rạp trời đã tối đen, thế giới bên ngoài mờ ảo, ánh đèn neon bị những bông tuyết lớn bao phủ.”
Một nhà ba người sau lưng vẫn đang thảo luận tình tiết trong phim, đứa trẻ ôm thùng gà rán gặm đến dính dầu đầy miệng cũng không quên tranh luận với ba mình vị đạo sĩ râu trắng kia rốt cuộc có phải người xấu không.Triệu Thương Thương suy nghĩ, “Vậy em sẽ cố gắng nương tay với anh.
Giang Tuần vứt hộp bắp rỗng, lúc vứt lại bị Triệu Thương Thương cản: “Anh đợi đã.”” Triệu Thương Thương không tin.
Cô cầm trong tay chiếc túi sưởi ấm màu hồng to bằng lòng bàn tay, hai má giấu trong mũ len, sau khi tập trung suy nghĩ vài giây thì nói: “Được rồi, vẫn nên vứt thôi.”Diệp Xuân Lâm đến gần, nói vào điện thoại: “Thương Thương à, còn đừng làm phiền Tiểu Giang mãi.
“Ngại quá, em đi nhặt đồ bỏ đi với cô Hứa nhiều quá nên hành vi không bình thường lắm.”” Giang Tuần nói.
Trước khi vứt thứ gì phải suy nghĩ xem có thể tái chế được không.Giang Tuần cầm bút điền tên và lớp, Triệu Thương Thương cũng viết lớp 12/9 giống anh, cô bỗng nhiên có cảm giác như đang quay ngược thời gian.
Giang Tuần ôm vai cô lên xe, cách ly khỏi tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài. ”Em trai tớ đến.
Triệu Thương Thương tháo khăn quàng cổ xuống, không quên chia sẻ với anh: “Bên cạnh tủ quần áo trong ký túc xá của em có một khoảng trống đặt kệ giày. Bây giờ các cậu ấy đang mở các hộp chuyển phát nhanh rồi nhét vào góc đó, còn nói em là trạm tái chế bảo vệ môi trường.”Bọn họ cũng đã từng đứng trong đám đông đó.
“Trạm trưởng?” Giang Tuần gọi cô.Giang Tuần lái xe đến cổng trường, đã hơn tám giờ tối, tiếng gió dần biến mất, chỉ còn lại bông tuyết bay đầy trời.
“Ha ha ha ha không đến mức đó.” Triệu Thương Thương cười phủ nhận, “Em khá muốn làm trại trưởng, phong cách hơn.”Hôm sau thức dậy, thế giới đã phủ một màu trắng tinh.
Cô nhìn anh nói: “Như thế anh chính là áp trại phu nhân, em muốn cướp anh lên núi.”Giang Tuần nâng dù cao hơn, đúng lúc là giờ nghỉ giữa giờ tự học buổi tối, mọi người đang chơi ném tuyết ở sân chơi đối diện.
“Cướp làm gì.” Giang Tuần cúi người kéo dây an toàn trên ghế phụ giúp cô, rồi hôn lên má cô một cách rất tự nhiên, “Không phải anh sẽ tự đi theo em à.”Triệu Thương Thương: “Nhà chị chính là nhà cậu, cậu còn không biết nhà chị ở đâu?
Anh là kiểu người khi hôn sẽ cọ vào môi cô, sau khi tách ra, anh còn chống đầu mũi trên làn da trắng của cô vài giây, kích thích cảm giác run rẩy nhỏ bé.”
Hiện tại Giang Tuần cực kỳ thích Triệu Thương Thương.” Thành Đóa nghe xong liền hứng thú, vừa cầm gương tròn nhỏ quét phấn mắt vừa hỏi: “Đẹp trai không?
Sự yêu thích này mỗi ngày đều không ngừng sâu sắc hơn, thấy cô liền cười vui vẻ giống như bị hạ độc.Hồ Dục Uyển và Vương Hiểu Cách đã dọn xong hành lý muốn mang về nhà, Thành Đóa ung dung chọn quần áo, rửa mặt trang điểm, trên bàn lộn xộn như chiến trường chưa quét dọn.
Anh cảm thấy anh mới là người có hành vi điên rồ.Cuối kỳ nghỉ học, do tình huống đặc biệt, cổng trường cho phép xe từ bên ngoài vào trường nên Triệu Dập Thời lái xe thẳng đến dưới ký túc xá nữ.
Bông tuyết như lông ngỗng rơi lên cửa kính xe, trong xe có kẹo trái cây Giang Tuần chuẩn bị. Anh đưa lọ kẹo bảy màu cho cô, “Có đói không, đi ăn gì đó nhé?”Triệu Thương Thương quay đầu nhìn phòng bảo vệ, “Sao em cảm thấy bác bảo vệ biết anh, chỉ là không vạch trần anh mà thôi, cứ như vậy mà cho chúng ta vào.
“Em chưa đói.” Triệu Thương Thương mở nắp chọn kẹo.”
“Hôm nay chúng ta đến trung học số mười lăm xem thử nhé?” Cô đề nghị.”Đợi mọi người nghỉ đông chúng ta lại cùng chơi, lập nhóm ném tuyết.
Giang Tuần lái xe đến cổng trường, đã hơn tám giờ tối, tiếng gió dần biến mất, chỉ còn lại bông tuyết bay đầy trời.”
Hai người ăn mì trong ngõ nhỏ bên cạnh trường, lấp đầy bao tử, vẫn là khung cảnh quen thuộc, mùi vị quen thuộc.”
Bà chủ thấy hai người quen mắt nên tưởng bọn họ vẫn còn đang học ở trung học số mười lăm, thân thiết hỏi: “Lớp mười hai đúng không?”” Giang Tuần cúi người kéo dây an toàn trên ghế phụ giúp cô, rồi hôn lên má cô một cách rất tự nhiên, “Không phải anh sẽ tự đi theo em à.
Triệu Thương Thương cười hì hì gật đầu, giả bộ nai tơ.” Triệu Thương Thương sửa lời, “Nhất định sẽ nương tay!
“Còn chưa hết tiết tự học buổi tối mà nhỉ?” Bà chủ lại hỏi.Trong tòa ký túc xá nữ số 7.
“Học đến đói bụng nên chạy ra ăn mì ạ.”Giang Tuần ôm vai cô lên xe, cách ly khỏi tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài.
“Vậy thì không thể để bụng đói được, ăn nhiều vào, no mới có sức học.””Chuyển xong còn phải lên một chuyến nữa đó.
Con gái nhỏ của bà chủ đang làm bài tập trong tiệm, gặp câu nào không làm được sẽ lớn tiếng gọi ra. Bà chủ tháo tạp dề đi tới, hai mẹ con ngồi dưới bóng đèn nghiên cứu bài toán bổ sung cuối cùng trong vở bài tập.” Giang Tuần gọi cô.
Tiếng chuông của ngôi trường bên cạnh vang vọng khắp bầu trời đêm.”Còn chưa hết tiết tự học buổi tối mà nhỉ?
Triệu Thương Thương kéo Giang Tuần ra khỏi tiệm mì, “Có lẽ hết tiết tự học buổi tối rồi, chúng ta qua nhìn thử đi.””Chị kêu em vào ký túc xá nữ?
Bầu trời mịt mờ, tựa như có vô số mảnh vụn xám trắng mềm mịn như bông tuyết, chầm chậm rơi xuống từ trên cao.”
Cửa sổ phòng bảo vệ đóng chặt, Giang Tuần gõ kính, người phía trong đẩy sổ ghi chép ra, “Lớp nào đây?””Hôm nay dì quản lí ký túc xá không cản đâu, cứ yên tâm vào đi.
“Lớp của cô Dương San ạ.” Giang Tuần nói.”Nhất định!
“Ghi tên vào đi.”Anh cảm thấy anh mới là người có hành vi điên rồ.
Giang Tuần cầm bút điền tên và lớp, Triệu Thương Thương cũng viết lớp 12/9 giống anh, cô bỗng nhiên có cảm giác như đang quay ngược thời gian.
Hai người bung dù bước vào sân trường trung học số mười lăm dưới cơn tuyết rơi dày đặc.Giang Tuần cho cô một câu hỏi khó.
Triệu Thương Thương quay đầu nhìn phòng bảo vệ, “Sao em cảm thấy bác bảo vệ biết anh, chỉ là không vạch trần anh mà thôi, cứ như vậy mà cho chúng ta vào.”Trước khi vứt thứ gì phải suy nghĩ xem có thể tái chế được không.
“Không chừng là vì nhận ra em đó.” Giang Tuần nói.”
“Thôi đi.” Triệu Thương Thương không tin.”Thương Thương, bạn trai cậu tới đón hả?
Giang Tuần nâng dù cao hơn, đúng lúc là giờ nghỉ giữa giờ tự học buổi tối, mọi người đang chơi ném tuyết ở sân chơi đối diện.Lúc trước Kinh Đại khai giảng sớm hơn trường cô nửa tháng nên lúc Triệu Thương Thương khai giảng, Triệu Dập Thời đang huấn luyện quân sự.
Triệu Thương Thương thuận tay nắm một nắm tuyết từ cây sồi xanh thấp được cắt tỉa gọn gàng bên cạnh.” Cô đề nghị.
Lượng tuyết đọng ở đây vẫn chưa đủ, có lẽ đợi thêm một đêm nữa, sáng mai thế giới sẽ được phủ lên một lớp áo màu bạc.”
“Giang Tuần, cúi đầu.””
Cô giở trò xấu đặt quả cầu tuyết trong lòng bàn tay lên đầu anh.” Anh nhìn cô, giữ nguyên tư thế cúi người không nhúc nhích.” “Sao anh nghe lời thế?””
Khiến Triệu Thương Thương không thể bắt nạt anh được nữa, vội vàng lấy quả cầu tuyết xuống rồi vỗ vỗ đầu anh.Triệu Thương Thương do dự, “Bây giờ nói thì còn quá sớm, cứ giấu một thời gian trước đã rồi nói.
Giang Tuần cười cười, “Còn chơi nữa không?”Triệu Thương Thương kéo Giang Tuần ra khỏi tiệm mì, “Có lẽ hết tiết tự học buổi tối rồi, chúng ta qua nhìn thử đi.
“Đợi mọi người nghỉ đông chúng ta lại cùng chơi, lập nhóm ném tuyết.” Triệu Thương Thương tưởng tượng một chút rồi nói, “Lúc đó mình oẳn tù tì chia đội, em sẽ ra ám hiệu cho anh chọn kéo hay búa, nhất định phải vào chung một đội, không thì em không nỡ ra tay đâu.”Ba Triệu ném chìa khóa xe cho Triệu Dập Thời, bảo cậu đi đón Triệu Thương Thương, Triệu Dập Thời nằm ỳ trên sô pha không nhúc nhích, muốn nói, chẳng cần cậu đi đón, có người rất vui lòng đến Đại học Y học cổ truyền đón Triệu Thương Thương.
“Lỡ không chung đội thì sao?””Được, chị gửi định vị cho em.
Giang Tuần cho cô một câu hỏi khó.Hai người bung dù bước vào sân trường trung học số mười lăm dưới cơn tuyết rơi dày đặc.
Triệu Thương Thương suy nghĩ, “Vậy em sẽ cố gắng nương tay với anh.”Sau Tết nguyên đán, Bán Giang có trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Giang Tuần: “Chỉ cố gắng thôi à?”” Triệu Dập Thời cười sâu xa.
“Nhất định!” Triệu Thương Thương sửa lời, “Nhất định sẽ nương tay!”” Đi tiếp về phía trước, đã tới tòa nhà giảng dạy.”
Đứng bên dưới nhìn lên, lớp học nơi họ từng học đang sáng đèn, hành lang đông nghịt người đang ngắm tuyết.” Triệu Thương Thương lấy một que phô mai trẻ em từ trong ngăn kéo ra, đưa cho cậu như phần thưởng, “Cặp nặng quá nên cũng phải phiền cậu rồi.
Bọn họ cũng đã từng đứng trong đám đông đó.Lúc thay giày, cậu gọi cho Triệu Thương Thương, điện thoại mở loa ngoài đặt trên tủ giày, thông báo cho người kia: “Em đến đón chị, bây giờ xuất phát từ nhà.
Tiếng chuông lại vang lên, giờ giải lao quá ngắn, những bóng người xung quanh vội vã rời đi, chạy về phía lớp học. Chỉ trong chốc lát, sân trường trở nên trống trải và yên tĩnh hẳn.Lời tác giả:
Hai người đi dạo một vòng rồi đội gió tuyết về nhà. Giang Tuần lấy lí do trễ lắm rồi nên lái xe về phố Bạch Thủy, Triệu Thương Thương ngủ lại nhà kiểu phương Tây cũ.Triệu Thương Thương xếp xong tất mới lấy ngoài ban công vào, cố gắp tìm từ miêu tả Triệu Dập Thời: “Khó coi.
Hôm sau thức dậy, thế giới đã phủ một màu trắng tinh.”
Triệu Thương Thương phát hiện lão Triệu đã học được cách đăng bài lên vòng bạn bè, ông ấy chụp cảnh tuyết ở Thanh Sơn Phô, caption là “Tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu.”Đi tiếp về phía trước, đã tới tòa nhà giảng dạy.
–” Triệu Thương Thương mở nắp chọn kẹo.
Môn thi cuối cùng cũng đã xong, Triệu Thương Thương ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc về nhà.Một nhà ba người sau lưng vẫn đang thảo luận tình tiết trong phim, đứa trẻ ôm thùng gà rán gặm đến dính dầu đầy miệng cũng không quên tranh luận với ba mình vị đạo sĩ râu trắng kia rốt cuộc có phải người xấu không.
Kinh Đại được nghỉ sớm hơn nên hai ngày trước Triệu Dập Thời đã về nhà.
==============
Ba Triệu ném chìa khóa xe cho Triệu Dập Thời, bảo cậu đi đón Triệu Thương Thương, Triệu Dập Thời nằm ỳ trên sô pha không nhúc nhích, muốn nói, chẳng cần cậu đi đón, có người rất vui lòng đến Đại học Y học cổ truyền đón Triệu Thương Thương.”
Lời nói đến miệng nhưng Triệu Dập Thời lại nuốt vào.Cô giở trò xấu đặt quả cầu tuyết trong lòng bàn tay lên đầu anh.
Dưới sự thúc giục của ba mẹ, Triệu Dập Thời bị ép mặc áo khoác vào rồi ra ngoài.Triệu Thương Thương thuận tay nắm một nắm tuyết từ cây sồi xanh thấp được cắt tỉa gọn gàng bên cạnh.
Lúc thay giày, cậu gọi cho Triệu Thương Thương, điện thoại mở loa ngoài đặt trên tủ giày, thông báo cho người kia: “Em đến đón chị, bây giờ xuất phát từ nhà.””
“Không cần cậu đón đâu.” Triệu Thương Thương nói thẳng, “Chị có Giang Tuần.”Bà chủ tháo tạp dề đi tới, hai mẹ con ngồi dưới bóng đèn nghiên cứu bài toán bổ sung cuối cùng trong vở bài tập.
Triệu Dập Thời trầm mặc một lúc, ngồi xổm trên mặt đất tháo dây giày, ngẩng đầu nói với Diệp Xuân Lâm: “Mẹ nghe chưa, tự chị ấy nói không cần con đón.”” Triệu Thương Thương nói, “Cậu không lên thì ai xách vali giúp chị?
Diệp Xuân Lâm đến gần, nói vào điện thoại: “Thương Thương à, còn đừng làm phiền Tiểu Giang mãi.”Triệu Dập Thời không vào ngay mà gõ cửa mấy cái, nhắc nhở người bên trong.
Triệu Thương Thương không nghĩ tới mẹ lại ở bên cạnh, cô lập tức nói: “Dạ dạ, để Dương Dương tới đi, nó chưa từng đến trường con, có thể đến tham quan một vòng.””
Lúc trước Kinh Đại khai giảng sớm hơn trường cô nửa tháng nên lúc Triệu Thương Thương khai giảng, Triệu Dập Thời đang huấn luyện quân sự.Triệu Dập Thời: “Còn chưa yêu đương.
“Được, chị gửi định vị cho em.” Triệu Dập Thời cười sâu xa.”
Trong tòa ký túc xá nữ số 7.Bây giờ các cậu ấy đang mở các hộp chuyển phát nhanh rồi nhét vào góc đó, còn nói em là trạm tái chế bảo vệ môi trường.
Hồ Dục Uyển và Vương Hiểu Cách đã dọn xong hành lý muốn mang về nhà, Thành Đóa ung dung chọn quần áo, rửa mặt trang điểm, trên bàn lộn xộn như chiến trường chưa quét dọn.”
Bốn người trong phòng ngủ đề là người Bán Giang nên không cần vội, động tác của ai cũng ung dung thong thả.”
“Thương Thương, bạn trai cậu tới đón hả?” Hồ Dục Uyển hỏi.Cậu nói sớm em trai cậu đẹp trai thế này thì ít nhất tớ cũng đã nhanh chóng uốn tóc một chút, dọn dẹp lại bàn cho gọn gàng rồi!
“Em trai tớ đến.” Triệu Thương Thương nói.Bông tuyết như lông ngỗng rơi lên cửa kính xe, trong xe có kẹo trái cây Giang Tuần chuẩn bị.
“Cậu còn có em trai à?” Thành Đóa nghe xong liền hứng thú, vừa cầm gương tròn nhỏ quét phấn mắt vừa hỏi: “Đẹp trai không?””
Triệu Thương Thương xếp xong tất mới lấy ngoài ban công vào, cố gắp tìm từ miêu tả Triệu Dập Thời: “Khó coi.””Ghi tên vào đi.
Điện thoại Triệu Thương Thương đổ chuông, là Triệu Dập Thời gọi tới.”
“Em đến rồi, chị xuống đi.”” Triệu Thương Thương cười phủ nhận, “Em khá muốn làm trại trưởng, phong cách hơn.
Cuối kỳ nghỉ học, do tình huống đặc biệt, cổng trường cho phép xe từ bên ngoài vào trường nên Triệu Dập Thời lái xe thẳng đến dưới ký túc xá nữ.Triệu Thương Thương nhịn cười nói năm sau gặp lại với cô ấy.
Triệu Thương Thương nói: “Cậu lên đây đi.””Bà đây tin cậu mới lạ.
“Chị kêu em vào ký túc xá nữ?”Đứng bên dưới nhìn lên, lớp học nơi họ từng học đang sáng đèn, hành lang đông nghịt người đang ngắm tuyết.
“Hôm nay dì quản lí ký túc xá không cản đâu, cứ yên tâm vào đi.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu không lên thì ai xách vali giúp chị?”Triệu Thương Thương:
“Chẳng qua là các cậu ít thấy trai đẹp nên kinh nghiệm chưa đủ phong phú thôi. “Chị không có tay à?””
“Nặng lắm, không xách nổi.”Giang Tuần vứt hộp bắp rỗng, lúc vứt lại bị Triệu Thương Thương cản: “Anh đợi đã.
“…”” Triệu Thương Thương tưởng tượng một chút rồi nói, “Lúc đó mình oẳn tù tì chia đội, em sẽ ra ám hiệu cho anh chọn kéo hay búa, nhất định phải vào chung một đội, không thì em không nỡ ra tay đâu.
Triệu Dập Thời ngồi trong xe, nhìn người qua lại trước cửa ký túc xá nữ, có cả nam lẫn nữ, còn có người chuyển phát nhanh, ai cũng mang xách rất nhiều đồ. ”Em đến rồi, chị xuống đi.
Triệu Dập Thời chấp nhận số phận mở cửa xuống xe, đi vào tòa số 7, tìm số phòng Triệu Thương Thương nói.Triệu Dập Thời cười lạnh: “Đúng là con gái hiếu thảo.
Cửa phòng không đóng mà mở toang.Giang Tuần cười cười, “Còn chơi nữa không?
Vừa nhìn đã thấy được tất cả bố cục bên trong phòng.Đám bạn cùng phòng đồng thanh nói: “Không thì sao!!!
Triệu Dập Thời không vào ngay mà gõ cửa mấy cái, nhắc nhở người bên trong. Triệu Dập Thời bị làm phiền hết cả kiên nhẫn, giọng điệu khó chịu: “Nhà chị ở gần biển à?
Triệu Thương Thương quay đầu, nhìn thấy cậu thì kêu vào, hất cằm ra hiệu, “Hành lý bên kia xếp xong rồi, cậu chuyển xuống là được.”Khiến Triệu Thương Thương không thể bắt nạt anh được nữa, vội vàng lấy quả cầu tuyết xuống rồi vỗ vỗ đầu anh.
“Chuyển xong còn phải lên một chuyến nữa đó.” Triệu Thương Thương lấy một que phô mai trẻ em từ trong ngăn kéo ra, đưa cho cậu như phần thưởng, “Cặp nặng quá nên cũng phải phiền cậu rồi.””Ngại quá, em đi nhặt đồ bỏ đi với cô Hứa nhiều quá nên hành vi không bình thường lắm.
Triệu Dập Thời không nói lời nào kéo vali đi.”
Cậu vừa đi, những người khác trong phòng ngủ đều vây quanh Triệu Thương Thương: “Đây chính là KHÓ COI mà cậu nói đó à?”Môn thi cuối cùng cũng đã xong, Triệu Thương Thương ở trong ký túc xá thu dọn đồ đạc về nhà.
Thành Đóa tóc tai rối bù chưa kịp chải gào thét: “Cậu hại tôi rồi! Cậu nói sớm em trai cậu đẹp trai thế này thì ít nhất tớ cũng đã nhanh chóng uốn tóc một chút, dọn dẹp lại bàn cho gọn gàng rồi!”Bốn người trong phòng ngủ đề là người Bán Giang nên không cần vội, động tác của ai cũng ung dung thong thả.
Triệu Thương Thương: “Các cậu thấy nó đẹp trai à?””
Đám bạn cùng phòng đồng thanh nói: “Không thì sao!!!”Triệu Dập Thời: “Giấu đến khi nào?
Triệu Thương Thương: “Chẳng qua là các cậu ít thấy trai đẹp nên kinh nghiệm chưa đủ phong phú thôi.”Triệu Dập Thời: “…
“Bà đây tin cậu mới lạ.” Thành Đóa nhanh chóng chải tóc, lau dọn sạch bàn. Triệu Thương Thương quay đầu, nhìn thấy cậu thì kêu vào, hất cằm ra hiệu, “Hành lý bên kia xếp xong rồi, cậu chuyển xuống là được.
Đến lúc Triệu Dập Thời quay lại, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên kỳ lạ, Thành Đóa nói chuyện với giọng điệu dịu dàng hơn ngày thường gấp trăm lần, cô ấy đứng ở cửa phòng tiễn Triệu Thương Thương, vẫy tay nói bái bai, dáng vẻ vô cùng thuỳ mị.Triệu Dập Thời ngồi trong xe, nhìn người qua lại trước cửa ký túc xá nữ, có cả nam lẫn nữ, còn có người chuyển phát nhanh, ai cũng mang xách rất nhiều đồ.
Triệu Thương Thương nhịn cười nói năm sau gặp lại với cô ấy.”
Triệu Thương Thương chỉ xách một túi vải xuống lầu, còn lại đều trong tay Triệu Dập Thời, sau khi lên xe cô được @ điên cuồng trong nhóm ký túc xá, cô đành hỏi thăm thử: “Dương Dương, cậu có bạn gái chưa?””Cướp làm gì.
Đường phía trước rất tắc nghẽn, đi một chút lại giẫm phanh.”Cậu còn có em trai à?
Triệu Dập Thời bị làm phiền hết cả kiên nhẫn, giọng điệu khó chịu: “Nhà chị ở gần biển à?”Chỉ trong chốc lát, sân trường trở nên trống trải và yên tĩnh hẳn.
Triệu Thương Thương: “Nhà chị chính là nhà cậu, cậu còn không biết nhà chị ở đâu?””
Triệu Dập Thời: “…”Cậu vừa đi, những người khác trong phòng ngủ đều vây quanh Triệu Thương Thương: “Đây chính là KHÓ COI mà cậu nói đó à?
Thấy cậu không phủ nhận câu hỏi phía trước, Triệu Thương Thương cảm thấy rất không hợp lý, “Có chuyện thật rồi à?”Giang Tuần lấy lí do trễ lắm rồi nên lái xe về phố Bạch Thủy, Triệu Thương Thương ngủ lại nhà kiểu phương Tây cũ.
Triệu Dập Thời: “Còn chưa yêu đương.””Lỡ không chung đội thì sao?
Lần này Triệu Thương Thương nói với giọng điệu khẳng định: “Thật sự có chuyện rồi.””Không biết.
Nhưng Triệu Dập Thời không muốn nhiều lời, cậu chuyển chủ đề qua Triệu Thương Thương: “Định lúc nào thì nói chuyện của chị và Giang Tuần cho ba mẹ?””
Triệu Thương Thương do dự, “Bây giờ nói thì còn quá sớm, cứ giấu một thời gian trước đã rồi nói.””Hôm nay chúng ta đến trung học số mười lăm xem thử nhé?
Triệu Dập Thời: “Giấu đến khi nào?””Trạm trưởng?
“Không biết.” Triệu Thương Thương nói, “Đến lúc chị kết hôn với anh ấy phải về nhà lấy sổ hộ khẩu thì ba mẹ tự động sẽ biết thôi.”” Triệu Thương Thương nói thẳng, “Chị có Giang Tuần.
Triệu Dập Thời cười lạnh: “Đúng là con gái hiếu thảo.””Em chưa đói. Lời tác giả:”
Dương có CP, là con gái của chủ nhiệm lớp năm cấp ba, hai người đều học ở Kinh Đại có điều sẽ không viết nhiều về hai người trong truyện này, nhiều lắm chỉ nói một chút thôi.Đến lúc Triệu Dập Thời quay lại, bầu không khí trong phòng ngủ trở nên kỳ lạ, Thành Đóa nói chuyện với giọng điệu dịu dàng hơn ngày thường gấp trăm lần, cô ấy đứng ở cửa phòng tiễn Triệu Thương Thương, vẫy tay nói bái bai, dáng vẻ vô cùng thuỳ mị.