Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 15



Cuối cùng, hắn cũng thú nhận đã bị Lệ Yên Nhiên xử phạt riêng, ủy khuất mà giải thích:

 

“Thần… chỉ sợ làm nương nương lo lắng.”

 

Ta buông tay hắn ra, gọi cung nữ lấy thuốc trị thương, nghe xong lời hắn mà không chút nương tay, lạnh lùng vạch trần:

 

“Ngươi vẫn còn đang thử lòng ta?”

 

Hắn bảo sợ ta lo lắng. Nếu ta phản bác rằng hắn chẳng là gì để ta phải bận tâm, hắn cũng sẽ chẳng nản lòng hay buồn bã. Nhưng nếu ta không phản bác, đuôi hắn hẳn sẽ vểnh tận trời.

 

Tâm tư nhỏ bị lật tẩy, hắn cũng chẳng chút xấu hổ, thản nhiên đổi chủ đề, tranh thủ mách:

 

“Nương nương không biết, quý phi dùng sư phụ của thần để uy hiếp, ép thần vào cung làm việc cho nàng ta. Chuyện này đều do Lệ quốc cữu sắp đặt, nàng ta chưa từng gặp qua thần.”

 

Ta một lần nữa nhấn mạnh:

 

“Ngươi và ta—”

 

Lần này, Tô Duẫn ngẩn người trong chốc lát, rồi vẫn tiếp tục kể:

 

“Hôm qua, nàng ta mới gặp thần lần đầu, mắt nhìn đến ngây dại.”

 

Tô Duẫn nói đầy đắc ý:

 

“Xem ra, quý phi cũng nhìn ra thần so với hoàng thượng còn tuấn tú hơn. Nàng ta có ý đồ bất chính, muốn giở trò với thần, nhưng thần thà c.h.ế.t không chịu khuất phục, chọc giận nàng ta.”

 

“Người xem,” hắn vừa cười vừa nói, cả người đầy vết thương mà vẫn không chút để tâm. Ý cười hiện rõ trên khuôn mặt đẹp như ngọc, làm sáng cả không gian:

 

“Thần bảo vệ thân mình như ngọc, khác hẳn với hoàng thượng. Ngài ấy tam cung lục viện, mỹ nhân nối tiếp hết người này đến người khác."

 

Hắn thích phóng đại, lại còn âm thầm giẫm đạp Tạ Trì hai câu.

 

Ta đã nghe rõ từ những mật báo của cung nhân trong điện của Lệ quý phi, nào có chuyện "động tay động chân" hay "thà c.h.ế.t không chịu khuất phục". Lệ Yên Nhiên vừa nhìn thấy hắn đã ngẩn ngơ, đang muốn nâng mặt hắn lên ngắm kỹ, Tô Duẫn đã cau mày lộ vẻ chán ghét, lùi lại tránh né. Nếu không sợ mất phong thái, e rằng hắn còn định phun nước bọt vào mặt nàng ta.

 

Lệ Yên Nhiên thấy hắn vô lễ như vậy, tức quá cầm roi đánh mấy phát.

 

Ta chợt nhớ đến lần đầu gặp Tô Duẫn, hắn cố tình đánh hỏng dây đàn để gây sự chú ý, quỳ dưới đất, ta lại gần quan sát, nếu lúc đó ta nâng cằm hắn lên nhìn kỹ, chắc hắn cũng chỉ biết nhích người lên, thuận theo để ta dễ hành động.

 

Giờ mới nhận ra, hắn đúng là biết “phân biệt đối xử”.

 

Ta bật cười, nhìn cây đàn của hắn:

 

“Cây đàn này trông rất bình thường, có ý nghĩa gì đặc biệt với ngươi không?”

 

Tô Duẫn đáp:

 

“Không có, chỉ là đàn được phân phát trong cung.”

 

Ta lệnh cho người mang cây đàn đó đi, thay bằng một cây đàn khác, thuận tay ban thưởng cho hắn.

 

Vân Châu đứng bên lộ vẻ kinh ngạc, muốn nói rồi lại thôi.

 

Ta có rất nhiều cây đàn quý giá, do gia đình và bạn bè tặng, từ ông bà, cha mẹ, ca ca, thậm chí cả tiên đế. Nhưng cây đàn ta vừa đưa cho Tô Duẫn là cây đàn đầu tiên ta từng sở hữu.

 

Nó được làm từ những loại gỗ và dây đàn tốt nhất mà phụ thân ta có thể tìm được, dựa trên bản vẽ của ta. Ta từng dùng nó khi học đàn, có thể nói là một phần ký ức quan trọng.

 

Đây là lần đầu tiên ta đưa thứ quý giá như vậy cho một người không thuộc về gia đình mình.

 

Tô Duẫn nhạy bén, từ phản ứng của Vân Châu đã nhận ra cây đàn này không tầm thường, nhưng hắn không hỏi thêm, chỉ cúi đầu, trịnh trọng nhận lấy, lòng vui sướng nhưng lại giấu đi, chỉ để lộ qua những ngón tay khẽ run rẩy.

 

Đây là sự bù đắp ta dành cho hắn.

 

Suy cho cùng, những vết thương này, đều là vì ta mà có.

 

21

 

Lệ Yên Nhiên quả nhiên đang rất gấp gáp.

 

Ta không ngờ nàng ta lại bày ra trò hạ sách như vậy.

 

Sắp đến sinh thần của Hoàng đế, ta đang xem xét từng bản nhạc sẽ được trình diễn trong lễ mừng, thì Lệ Yên Nhiên cùng Tạ Trì khí thế hùng hổ xông vào. Nàng nói có người tố cáo ta lén lút giấu nam nhân trong cung.

 

Lúc ấy Tô Duẫn đang ngồi giữa đám nhạc sư, trông vô cùng đàng hoàng, ta lướt mắt qua Lệ Yên Nhiên, liền chắc chắn rằng người mà nàng ta nói đến không phải là hắn.

 

Lệ Yên Nhiên đề nghị Tạ Trì cho lục soát tẩm cung của ta. Tạ Trì quay sang hỏi:

 

"Hoàng hậu, ý nàng thế nào?"

 

Một hoàng hậu đường đường chính chính, tẩm cung sao có thể tùy tiện để người khác xông vào lục soát? Ta tất nhiên cự tuyệt.

 

Lệ Yên Nhiên nhướng mày, giọng mỉa mai:

 

"Hoàng hậu nương nương, hay là người đang chột dạ? Hoàng thượng, hôm nay không tìm ra, ngày mai có khi gã nam nhân đó đã bị xử lý để phi tang rồi. Hoàng hậu nhìn thì đoan trang, ai ngờ sau lưng lại phóng đãng như vậy, làm ô uế hậu cung, đây là trọng tội đáng tru di!"

 

Nàng ta kiên quyết kéo Tạ Trì vào cung của ta để lục soát. Tạ Trì liếc ta một cái, cuối cùng vẫn để người mở cửa, trực tiếp tiến vào nội điện. Một đám thị vệ bắt đầu lục tung mọi thứ trong tẩm cung của ta.

 

Ta cũng đi theo, rồi trông thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

 

Trên giường của ta, giữa chăn gối, một gã nam nhân trần trụi đang nằm.

 

Nghe tiếng cửa mở, hắn kích động ngồi dậy, giọng nói tràn đầy yêu thương:

 

"Nương nương, người về rồi sao?"

 

Giọng điệu thân thiết như thể hắn đã sống trong nội điện của ta từ lâu.

 

Rồi hắn quay đầu, như thể vừa nhìn thấy mọi người ùa vào, sợ đến mức ngã nhào xuống đất, lảo đảo chạy đến bên ta, "Nương nương, chuyện gì thế này? Nô gia sợ quá!"

 

Vân Châu lập tức tung chân đá văng hắn, không để hắn chạm vào một góc áo của ta.

 

Phía bên kia, giữa đám người im lặng c.h.ế.t lặng, Lệ Yên Nhiên đột nhiên hét lớn:

 

"Ta đã nói mà! Ta đã nói mà! Đây là ai? Hoàng hậu nương nương, ngươi là chính thất của hoàng gia, lại dám giấu nam nhân trong cung. Cho dù không được hoàng thượng sủng ái thì cũng không thể như vậy chứ! Hoàng thượng, người xem nàng ta…"

 

Tạ Trì nhìn ta với ánh mắt đầy phức tạp.

 

Ta cũng muốn biết, đây là ai.

 

Một trò hạ sách thế này, ta chẳng cần điều tra cũng biết, đây là ý tưởng bốc đồng của Lệ Yên Nhiên. Có lẽ nàng ta cảm thấy Tô Duẫn không đáng tin, tiến độ quá chậm, không chờ được nữa mà lập tức tìm một người khác, nhét vào nội điện của ta, rồi kéo Tạ Trì đến bắt quả tang.

 

Ta khẽ ngửi hương trong điện, không phải hương trầm thường ngày, có lẽ đã bị đổi thành loại hương kích thích dục vọng. Nhưng hôm nay ta luôn ở ngoài xem xét bản nhạc, chưa vào điện, nên mới tránh được tai họa. Nếu không, cảnh tượng họ nhìn thấy khi xông vào, chắc chắn đã khác hoàn toàn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.