Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 24



Ông cầm ly rượu, ngà ngà say, vỗ đầu một cái, nói:

 

"Muốn nói gì đó… A, cha quên mất rồi…"

 

Ta bảo hạ nhân đi nấu canh giải rượu cho ông, còn mình quay người bước đi.

 

Chỉ đến khi vào đến sân viện, ta mới hiểu cha định kéo ta lại nói điều gì.

 

Tạ Tô Duẫn, ngón tay trắng nõn như ngọc đang khẽ gảy dây đàn cổ, ngồi dưới tán cây khẳng khiu rụng lá.

 

Trong không gian hài hòa giữa tường trắng ngói xanh, cây xanh nước biếc, dung mạo hắn khiến người ta mê hoặc, tựa như một vị thần tiên hạ phàm.

 

Nếu bỏ qua việc hắn đang chạm vào cây đàn mà ta yêu thích nhất, chiếm lấy chiếc bàn đá trước cửa viện mà ta thích nhất, đuổi hết đám nha hoàn ma ma thân cận của ta ra xa, lại còn tự mình nhận bát canh giải rượu từ nhà bếp mang đến cho ta…

 

Ta nhìn bát canh trước mặt, ngẩn ra một lúc, nhận lấy uống vài ngụm, chờ xem hắn sẽ giải thích thế nào về việc xuất hiện trong sân viện của ta.

 

Tạ Tô Duẫn nhìn thẳng vào mắt ta, nói:

 

"A Thiền, cha nàng chắc hẳn đã nói rồi, hiện giờ ta là… ‘nam sủng’ của nàng."

 

"…"

 

Ta sặc một ngụm canh, ho khan liên tục.

 

Tạ Tô Duẫn, vẻ mặt vốn kiêu ngạo tựa như cái đuôi dựng lên trời, lập tức biến đổi.

 

Hắn căng thẳng đến mức vội vàng giúp ta vuốt lưng, nhận lấy bát canh từ tay ta, dùng khăn tay lau sạch bàn tay ta một cách cẩn thận.

 

Dáng vẻ ân cần, chu đáo, đúng là ra dáng một "nam sủng" tận tâm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt giận dữ của các nha hoàn bên cạnh khi bị hắn "cướp việc".

 

Thái độ tự nhiên, dám làm tới, hắn cứ thế bước thẳng vào cuộc sống của ta như thể đây là điều hiển nhiên.

 

Ta kéo hắn ra một góc, bảo các nha hoàn lui ra, rồi nghiêm giọng hỏi:

 

"Tạ Tô Duẫn, ngươi biết mình đang làm gì không?"

 

Dùng danh nghĩa của Giang gia để đưa hắn ra khỏi ngục, ta chỉ muốn khép lại thân phận "cầm sư" của hắn, giúp hắn yên lặng rút lui.

 

Cũng coi như đó là một biểu hiện thành ý khi gia nhập phe cánh nào đó.

 

Tạ Tô Duẫn từng nói, hắn giả mạo thân phận này để tiếp cận ta.

 

Ta vẫn nửa tin nửa ngờ, bởi ta nghĩ mục đích chính của hắn là mượn sức Giang gia.

 

Những ngày qua ta không thấy hắn xuất hiện, chắc chắn là đang bàn bạc, đấu trí với cha và các trưởng bối của ta.

 

Có vẻ cha ta đã quyết định đứng về phía hắn, vậy thì hắn không cần phải tiếp tục dùng thân phận cầm sư, phô bày trước mặt mọi người, làm tăng nguy cơ lộ thân phận.

 

Hắn nên giống như trước đây, ẩn mình trong bóng tối, dẫu có thao túng hay lật đổ điều gì cũng không ai nhận ra.

 

Nhưng hắn lại nói:

 

"Ta biết. Ta đang làm nam sủng của đại tiểu thư Giang gia."

 

Giọng điệu của hắn mang đầy vẻ đắc ý, như thể vừa giành được chiến thắng lớn, không hề cảm thấy việc một hoàng tử hoàng tộc làm "nam sủng" là điều gì sai trái.

 

Ta nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.

 

Cuối cùng, ta phải thừa nhận, hắn dường như thực sự vì ta mà đến.

 

Quả thật, nếu hắn muốn lợi dụng Giang gia, hắn chỉ cần ngấm ngầm tiếp cận, dò xét ý cha ta là đủ, không cần phải mạo hiểm ra mặt.

 

Hắn làm mọi thứ chỉ vì ta.

 

Hắn công khai bịa ra một thân phận, xuất hiện trước mặt mọi người, chưa từng giấu giếm bất cứ điều gì trước ta.

 

Hắn luôn thẳng thắn nói rằng hắn yêu ta, rằng vì ta mà tiếp cận ta, quyến rũ ta.

 

Rõ ràng, không chút che đậy, và không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

 

Ta bỗng cảm thấy hơi bối rối, đột nhiên nhận ra bàn tay mình đang nắm lấy bàn tay nóng hổi của hắn.

 

Ngước mắt nhìn lên, ánh mắt ta chạm phải đôi mắt đen láy của hắn.

 

Hóa ra không phải tay ta nóng, mà là tay hắn – đôi bàn tay vốn trắng lạnh như ngọc, giờ lại trở nên ấm áp, nóng bỏng, đầy cảm giác tồn tại.

 

Hắn nhìn ta không chớp mắt, sắc đỏ mỏng từ vành tai lan dần đến đuôi mắt, hơi thở trở nên nặng nề.

 

Ta ngẩn người bao lâu, hắn cũng cúi người đứng yên bấy lâu, để mặc ta nắm tay hắn.

 

Ta giật mình tỉnh lại, theo phản xạ đẩy hắn ra.

 

Không ngờ lại dùng sức hơi mạnh, Tạ Tô Duẫn ngã nhào xuống đất, ánh mắt hắn nhìn ta đầy vẻ ủy khuất, dáng vẻ ngoan ngoãn, dễ bị bắt nạt, thật sự rất giống một nam sủng đúng nghĩa.

 

"A Thiền, nàng ghét ta đến vậy sao?"

 

Giọng hắn trầm thấp, đôi mắt cụp xuống.

 

Ánh mắt ấy khiến ta thoáng cảm thấy áy náy.

 

Ta bước tới, định kéo hắn đứng dậy.

 

Nhưng chưa kịp nói gì, Tạ Tô Duẫn đã nắm lấy tay ta.

 

Hắn nhẹ nhàng dùng sức kéo ta ngã vào lòng hắn.

 

Một luồng khí lạnh bao quanh ta.

 

Tạ Tô Duẫn ôm chặt lấy ta, cúi đầu hôn lên má ta một cái, rồi tựa đầu vào vai ta mà cười khẽ, giọng nói chậm rãi, chắc nịch:

 

"Nàng chắc chắn không ghét ta."

 

Lúc này ta mới nhận ra, Tạ Tô Duẫn đâu phải kiểu người yếu ớt như vẻ ngoài.

 

Làm sao hắn có thể dễ dàng ngã chỉ vì một cái đẩy nhẹ?

 

Hắn đang cố ý "ăn vạ".

 

Ta lườm hắn, ánh mắt đầy trách móc.

 

Tạ Tô Duẫn nhìn ta hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, nhanh như chớp hôn lên khóe mắt ta một cái.

 

Đầu ngón tay hắn run nhè nhẹ vì phấn khích, nhưng giọng lại nhận lỗi đầy thành khẩn:

 

"A Thiền, ta làm nàng sợ sao? Nàng phạt ta đi."

 

Khi nãy ta quả thật đã định cho hắn một cái tát, nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia, ta lại không nỡ.

 

Dù sao, hắn cũng từng cứu ta.

 

Ta giật tay ra, quay người bước ra ngoài.

 

Tạ Tô Duẫn đứng dậy, thản nhiên chỉnh lại tay áo, rồi bắt đầu làm những việc như một người vợ hiền đảm đang: dọn giường, quét dọn, đốt hương, pha trà.

 

Đôi bàn tay nhìn qua như chưa từng làm việc nặng nay lại thuần thục cướp hết việc của đám nha hoàn trong viện.

 

Hắn làm rất bình tĩnh, thong dong, vì hắn biết, đây là phòng của ta.

 

Ta dù có đi đâu, cuối cùng vẫn phải trở về.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.