Có Quả Hồng - Bán Tài Minh Nguyệt

Chương 6



Hắn nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, nhưng lời nói lại lảng sang chuyện khác:

 

"Nương nương, thần muốn nói với người một điều."

 

"Điều gì?"

 

Chưa kịp phản ứng, hắn đã kéo mạnh ta xuống.

 

Nước b.ắ.n tung tóe, ta rơi vào trong hồ nước.

 

Hắn ép ta vào vách hồ, cánh tay vững chắc giữ chặt lấy ta. Đôi mắt hắn sáng rực, hơi thở gấp gáp, tai đỏ ửng.

 

Hắn nhẹ nhàng kéo tay ta, đặt lên khuôn mặt mình, giọng nói mang chút nghịch ngợm mà cũng rất tự nhiên:

 

"Nương nương, vi thần đã nói sẽ không hại người, nhưng chưa bao giờ nói rằng sẽ không quyến rũ người."

 

8

 

Nước suối ấm áp, nhưng ánh mắt ta lại lạnh lẽo đến cực điểm.

 

Ta lạnh lùng nhìn hắn từng chút từng chút tiến lại gần, hơi thở phả nhẹ lên gò má ta, mang theo hơi nóng mơ hồ. Từng sợi tóc đen mềm mại rũ xuống cổ ta, nhẹ nhàng lướt qua, khiến ta cảm thấy ngưa ngứa.

 

Đôi mắt sâu thẳm của hắn như muốn hút ta vào trong đó.

 

Sương mờ và hơi nước làm cảnh tượng trở nên mơ hồ, tạo nên một không gian mờ ám, đầy ái muội.

 

Ta hơi nheo mắt, định cất tiếng gọi ám vệ ra xử lý hắn. Nhưng đúng lúc ấy, Tô Duẫn bỗng dừng lại, vươn tay gỡ mấy chiếc lá rụng trên tóc ta, rồi lùi lại một khoảng cách vừa đủ để không làm ta cảm thấy bị đe dọa.

 

Hắn bật cười khẽ, nói:

 

"Nương nương, trên tóc người có vài chiếc lá, thần giúp người lấy xuống."

 

Cứ như thể ngay từ đầu hắn chỉ đến để gỡ vài chiếc lá ấy mà thôi.

 

Nhưng bàn tay còn lại của hắn vẫn bất kính, siết chặt lấy tay ta, kéo tay ta chạm lên khuôn mặt hắn. Giọng nói đầy ý trêu chọc:

 

"Nương nương, chẳng lẽ thần không đẹp hơn hắn sao?"

 

Hắn không dừng lại, từ từ dẫn tay ta xuống, chạm qua yết hầu, cảm giác từng chuyển động dưới lớp da thật rõ ràng.

 

"Thần chẳng lẽ không có thân hình cân đối, mạnh mẽ hơn hắn sao?"

 

Rồi hắn tiếp tục, dẫn tay ta chạm vào cơ bụng rắn chắc, càng lúc càng kéo tay ta xuống thấp hơn.

 

Dù ta luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng lúc này không thể không cảm thấy nóng bừng. Hai má đỏ ửng, ta đẩy mạnh hắn ra, giận dữ quát lớn:

 

"To gan!"

 

Ám vệ trong bóng tối lập tức lao ra, kéo ta lên bờ. Ta phất mạnh tay, giũ nước trên tay áo, vừa thẹn vừa giận, nghiêm mặt cảnh cáo hắn:

 

"Ngươi đừng có vọng tưởng hão huyền, tự chuốc họa vào thân!"

 

 

Bị ta đẩy ngã mạnh mẽ, Tô Duẫn cũng chẳng tỏ ra nản lòng. Hắn bị thủ lĩnh ám vệ nhốt vào phòng chứa củi, không có nước, không có thức ăn suốt mấy ngày. Đến khi được thả ra, mặt hắn tái nhợt, loạng choạng bước đi, nhưng ánh mắt đầu tiên vẫn là hướng về phía ta.

 

Hắn nở một nụ cười rực rỡ, dù toàn thân tiều tụy.

 

Lúc đó, ta đang ở lầu nhỏ trên một ngọn đồi thấp, uống trà cùng các phu nhân. Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh sân viện phía dưới.

 

Hắn đứng đó, giữa đám người, nhưng vẫn dễ dàng tìm thấy ta. Cái cách hắn nhìn chằm chằm vào ta khiến tay cầm chén trà của ta khẽ dừng lại một chút, nước trà trong chén rung lên, tạo ra những gợn sóng nhỏ.

 

Hắn thực sự không hề bỏ cuộc.

 

Mỗi ngày, hắn đều đợi ở cửa viện, hỏi một cách lễ phép rằng liệu có thể đàn một khúc cho ta nghe hay không.

 

Thực ra, ta có thể đuổi hắn đi, nhưng không hiểu sao, ta lại để mặc hắn tiếp tục như thế, dù đôi lúc cảm thấy phiền.

 

Ở bên kia, Tạ Trì và Lệ Quý phi lại gây ra một chuyện. Lệ Quý phi, vì xuất thân dân dã, nên cho rằng mình rất hiểu nỗi khổ của dân chúng. Nàng nhìn thấy một nhóm ăn mày ven đường, liền thương cảm, muốn phát cơm cho họ. Nhưng không phải cơm thường, mà là mâm cao cỗ đầy.

 

Kết quả, càng ngày càng nhiều người kéo đến, không chỉ ăn mày, mà cả dân làng ở các huyện lân cận cũng ùn ùn đến, gây nên hỗn loạn.

 

Thực phẩm tiêu hao quá nhiều, đến mức kho lương trong thành gần như trống rỗng, tạo thành một mối nguy lớn.

 

Tạ Trì dung túng nàng làm càn, giờ đây xảy ra chuyện, hắn không thể xoay sở nổi, đành viết thư yêu cầu ta vận động Giang gia để giải quyết.

 

Ta đích thân đến gặp một thương nhân lương thực thuộc chi nhánh Giang gia, hứa hẹn lợi ích lớn mới gom đủ số lượng lương thực cần thiết.

 

Sau mấy ngày bận rộn, mệt mỏi quay lại hành cung, ngẩng đầu lên, ta không hề ngạc nhiên khi lại thấy bóng dáng Tô Duẫn dưới ánh đèn cung mờ nhạt.

 

Dưới ánh sáng yếu ớt, mái tóc đen của hắn như phủ một lớp ánh vàng, lá thu lả tả bay xung quanh.

 

Ta đã mệt mỏi vì những phiền phức không đáng có, và việc nhìn thấy hắn càng khiến ta thêm bực bội.

 

Tô Duẫn vẫn lễ phép hành lễ, nhẹ giọng hỏi thăm. Hắn cũng có thể nhận ra tâm trạng không tốt của ta, nhưng vẫn chờ đợi.

 

Điều khiến mọi người bất ngờ là, lần này ta không từ chối. Ta chỉ khẽ liếc mắt, nói:

 

"Vậy thì đàn một khúc đi."

 

Cung nữ bên cạnh ta cũng hơi ngạc nhiên nhìn ta, còn ánh mắt Tô Duẫn sáng bừng, trong lòng không giấu được niềm vui sướng.

 

Đêm hôm đó, ta nghe khúc nhạc dịu dàng mà ngủ ngon.

 

Tô Duẫn quả thật không tầm thường. Ta vốn khó ngủ, nhưng tiếng đàn của hắn khiến ta dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

 

Hóa ra, đây không chỉ là cái cớ để hắn tiếp cận ta.

 

Một lần thành quen, dần dần, ta bắt đầu quen với việc nghe hắn đàn.

 

Tô Duẫn thường dựng một cây đàn trong đình bên ngoài điện, cách ta một khoảng vừa đủ, không quá xa cũng không quá gần. Hắn chậm rãi gảy đàn, cho đến khi ánh đèn trong điện tắt hẳn mới dừng lại.

 

Sau đó, hắn lấy lý do vì tiện chăm sóc việc đàn hát, đòi dọn đến ở trong viện của ta.

 

Hành cung rất rộng, người ở đã đông, thêm một mình hắn cũng không đáng kể. Ta đồng ý.

 

Quả nhiên, hắn mỉm cười, ánh mắt sáng rỡ. Nếu hắn có đuôi, chắc hẳn lúc này đang ve vẩy không ngừng.

 

Nhìn xem, người này.

 

Thật là biết cách tận dụng cơ hội, tiến từng bước từ ngoài cổng vào trong.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.