Cố Sự

Chương 166: Tiểu Hắc Ngư.



Chương 166: Tiểu Hắc Ngư.

Một buổi sáng dạy học cuối cùng cũng kết thúc, đám học trò cũng về nhà không ở lại Kỳ Liên Sơn quá lâu, hôm nay hắn không kể chuyện, đám học trò liền cảm thấy nhàm chán đi về nhà.

Buổi sáng Thiên Ảnh vừa đi, buổi trưa liền lại tới lần nữa, nhìn nàng tràn đầy tâm sự, Trường An lại không quá quan tâm nàng làm gì, trở lại cuộc sống hằng ngày.

Ăn cơm trưa, uống trà, đánh đàn, vui vẻ một chút thì hắn sẽ vẽ một bức tranh, dù sao hằng ngày không dạy học kể chuyện thì hắn cũng chỉ làm mấy chuyện nhàm chán như thế này.

Buổi trưa, hắn cùng Tiểu Hắc đi xa Kỳ Liên Sơn một chút câu cá, Tiểu Hắc cũng nằm ở bên chân, yên tĩnh nhìn kỹ hồ nước.

"Kỳ quái, ta mỗi tháng đều thả cá xuống sông, làm sao hôm nay lại không câu được con cá nào".

Trường An nắm cần câu lông mày từng nhíu lại, ánh mắt ngờ vực nhìn về phía Tiểu Hắc, "Có phải hay không bị ngươi ăn trộm ta nhớ lúc trước ta còn thả một đầu cá chép màu vàng, hiện tại sao không nhìn thấy bóng dáng."

Tiểu Hắc giật mình đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập vô tội, hắn liền lắc đầu vô tội.

"Haizz, lần tới chỉ có thể xuống Hắc Hà Thành một chuyến, lại đi mua thêm ít cá con".

Trường An cũng không có truy cứu đến cùng, thấy không câu được cá, liền thu hồi cần câu, đứng dậy xuống núi.

Câu cá sẽ để cho người ta cả người từ bên trong ra ngoài buông lỏng cùng yên tĩnh, Trường An phi thường hưởng thụ loại cảm giác này, đồng thời, càng ưa thích thịt cá thơm ngon, đáng tiếc hôm nay là ăn không được.

Hắn trở lại căn nhà, cất đi cần câu, thu hồi một chút đồ vật, liền cầm theo túi tiền xuống núi.

Trường An mang theo Tiểu Hắc, một người một chó hướng về dưới chân núi mà đi.

Năm năm qua hắn sống một cuộc sống bình thường của phàm nhân đã quen, nhưng cuộc sống của hắn cũng không quá cô độc, hằng tháng hắn vẫn xuống núi thăm các bà con trong thôn, lâu lâu cũng sẽ đi đến Hắc Hà Thành một lần để xem hí kịch, xem như giải tỏa những ngày căn thẳng khi dạy đám học trò.

Hôm nay hắn cũng không đi xuống Hắc Hà Thôn, hôm nay hắn muốn đi xa một chút, đi đến sông Hắc Hà, chiếc bè trúc mấy ngày trước vẫn còn đó, cũng thuận tiện cho hắn cùng Tiểu Hắc đi đến Hắc Hà Thành.

Hắc Hà Thành, trong thành rất nhiều phàm nhân, nghe nói trước hay có tu tiên giả đến đây thu nhận đồ đệ, nhưng mấy năm lại không xuất hiện lần nào nữa, cũng phải thôi nơi quá nhỏ thiên phú tu luyện cũng không quá cao, những môn phái đó ít đến cũng đúng.

Dù sao ở Tinh Mang Đại Lục đa số đều là võ giả, có thể gặp được chân chính Tiên Nhân rất ít, đôi khi cả mấy ngàn năm mới có thể gặp một lần.

"A, Trường An Tiên Sinh tới."

"Trường An Tiên Sinh,ngài hôm nay sao lại xuống núi, mấy ngày trước không phải vừa xuống sao?."

"Trường An Tiên Sinh, lần này vào thành định mua thêm mấy bộ quần áo hay không?."

"Đúng vậy a, lần trước ngài dạy ta cách thêu thùa, ta vẫn còn chưa học hết đây."

Mới vào thành, liền có không ít người quen đối Trường An chào hỏi.

Năm năm qua, Trường An thỉnh thoảng xuống núi, mỗi tháng đều đến Hắc Hà Thành nghe người ta hát hí kịch, làm quen không ít người ở trong thành, hắn tuy không lộ ra bản thân là một tu tiên giả, nhưng cũng là người đa tài đa nghệ, thỉnh thoảng truyền thụ một chút kiến thức kiểu như may quần áo, ủ rượu, vẽ tranh, đọc sách, gặp được người bị bệnh còn hỗ trợ trị liệu một phen, Hắc Hà Thành rất nhiều người đều từng nhận ân huệ của hắn.

Trường An từng cái cười đáp lại, đi tới một một gian hàng bán cá.

"Trường An Tiên Sinh, lần lại đến mua cá con sao?" Ông chủ nhìn thấy hắn đi đến liền hiếu kỳ hỏi.

Trường An gật đầu nói "Ừm, lần này bán cho ta nhiều một chút, gấp đôi trước đây là được".

"Được rồi" Ông chủ cười, một bên đem cá con gói lại vừa nói: "Trường An Tiên Sinh, trước đây không lâu ngươi mới mua cá không phải sao, thế nào lần này lại muốn mua nhiều như vậy ".

Trường An than nhẹ một tiếng nói "Đừng nói nữa, ta rõ ràng đem cá con nuôi dưỡng ở trong hồ nước sau núi, nhưng lại câu không được thứ gì".

Ông chủ có chút dừng lại nhìn hắn lại tiếp gói hàng nói "Hình như chuyện này không bình thường cho lắm".

"Ta cũng cảm thấy như vậy".

Gian hàng ông chủ nhắc nhở "Trường An Tiên Sinh, ta cảm thấy vẫn là cẩn thận thì hơn, dạo gần đây không hiểu sao Hắc Hà Thành hay có người mất tích rồi lại đột ngột xuất hiện".

Trường An có chút không vui một hồi.

Chẵng lẽ thật sự có yêu quái, hắn ở Kỳ Liên Sơn năm năm nay đâu có cảm nhận điều gì.

Hắn có chút thở dài, hắn tại Kỳ Liên Sơn đã sống năm năm, chẵn lẽ lần này lại vì chuyện nhỏ nhặt này lại phải đi đến Đại Lục khác sinh sống.

Hắn muốn giải quyết chuyện này rất đơn giản, nhưng hắn lại không muốn động thủ, hắn hiện tại là phàm nhân, một cái chân chính phàm nhân, tuy có thể tùy ý nhấc tay nhấc chân một cái liền giải quyết mọi chuyện, nhưng thân phận của hắn liền bại lộ, ở trong thôn thực sự phiền phức.

Hắn cũng không quá để ý chuyện này nữa, về nhà nhờ Thiên Ảnh xem một chút liền tốt, dù sao cô nương nhà người ta tu vi cũng đã Thiên Nhân Cảnh có lẽ dư sức trấn áp yêu quái trong hồ.

Đi đến cửa thành, lại phát hiện nơi này tụ tập không ít người, còn có khóc lóc kể lể âm thanh truyền ra.

Giữa đám người, một người phụ nữ trung niên nằm trên mặt đất, khóc lóc không ngừng.

Trường An bước lên phía trước hỏi "Trương đại nương, xảy ra chuyện gì? "

Trương đại nương là người rất nhiệt tình, Trường An ban đầu tới Tinh Mang Đại Lục, còn nhận Trương đại nương một chút ân huệ.

Trương đại nương nhìn thấy Trường An, không khỏi nhóm lên một chút hi vọng, vội nói: "Trường An Tiên Sinh, không hiểu sao mấy nay Tiểu Niếp Niếp nhà ta đột ngột biến mất, rồi lại xuất hiện, ta rất lo lắng nàng bị tà ma quấn thân".

"Tiểu Niếp Niếp bị tà ma xâm nhập thể nội".

Trường An trong lòng giật mình, tràn đầy lo lắng.

Trong đầu không khỏi không hiện ra hình bóng hoạt bát đáng yêu của tiểu nữ hài.

Hắn có ấn tượng rất lớn với Tiểu Niếp Niếp, tiểu nữ hài mặt nhỏ nhỏ xin xinh, mỗi lần nhìn thấy hắn đều gọi hắn một tiếng ca ca, trẻ con đơn giản là mười phần đáng yêu, quả thực làm cho người ta có chút yêu thích.

"Trương đại nương ngươi hồ đồ, Trường An Tiên Sinh tuy bản lĩnh cao cường nhưng cũng giống chúng ta là một người phàm, ngươi nhờ ngài ấy giúp đỡ không phải hại ngài ấy".

"Ta cảm thấy cũng không phải cuốn cuồng lên như vậy, buổi sáng không phải có ba võ giả lên núi sao, chắc chắn họ sẽ có biện pháp cứu Tiểu Niếp Niếp".

Mọi người bàn tán náo nhiệt, tuy rằng muốn giúp nhưng lại có tâm không có sức.

Trường An mỉm cười nhẹ nhàng nói một câu "Trương Đại Nương, ngươi đừng vội, ta lên núi xem một chút, chắn chắn sẽ đưa Tiểu Niếp Niếp trở về".

Hắn cũng không nán lại Hắc Hà Thành quá lâu, liền cùng Tiểu Hắc leo lên bè trúc trở lại Kỳ Liên Sơn.

Lần này hắn muốn âm thầm giải quyết không làm phiền đến người khác, hắn không muốn chậm trễ liền không cứu nổi Tiểu Niếp Niếp.

Một lát sau hai người Trường An cùng Tiểu Hắc cuối cùng cũng trở lại Kỳ Liên Sơn, hắn vội vàng cùng Tiểu Hắc ra sau núi.

Đứng trước hồ nước hằng ngày hắn cùng Tiểu Hắc hay câu cá, nhìn xuống dưới hồ nước không thấy động tĩnh gì, hắn liền cũng có một chút lo lắng, hắn định dùng Tiên Lực xem xét, nhưng lại liếc nhìn sang Tiểu Hắc phân phó.

"Tiểu Hắc, ngươi cùng nó là Yêu Tộc, nói chuyện một chút!".

"Chủ nhân, ta dù sao cũng là một cái Yêu Hoàng của Yêu Giới, người lại bảo ta đi nói chuyện cùng một con tiểu yêu ở Nhân Gian".

"Ta hiện tại không dùng được pháp lực, ngươi không giúp Tiểu Niếp Niếp liền không ổn!".

"Được rồi, ta coi như giúp Tiểu Niếp Niếp vậy!".

Tiểu Hắc lắc đầu ngao ngán, 500 vạn năm tu hành hắn chưa bao giờ làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, hôm nay cắn răn phải làm mấy việc này.

"Hắc Ngư khốn kiếp, nhìn thấy bổn tọa còn không mau xuất hiện!" Tiểu Hắc giận giữ, tỏa ra một chút khí tức nhìn chằm chằm hồ nước.

Bên dưới hồ nước Hắc Ngư nghe thấy giọng nói tràn đầy uy nghiêm truyền đến, hắn cũng có chút giật mình không hiểu tại sao nơi này lại xuất hiện tiền bối của Yêu Tộc.

"Tiền bối có việc gì phân phó" Tiểu Hắc Ngư nhìn thấy Tiểu Hắc cực kỳ cường đại, cả người run lên lo sợ.

"Hừ, ngươi dám bắt người phàm ăn thịt?".

"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân đã thả tiểu cô nương đó xuống núi từ lâu rồi!" Tiểu Hắc Ngư có chút lo sợ nói, đúng là mấy ngày trước hắn có bắt một tiểu cô nương đến đây, nhưng không làm gì liền thả người xuống núi.

"Tiểu Hắc ngươi tỏa ra thần thức thử xem, Tiểu Niếp Niếp đã về nhà hay chưa!" Trường An nhìn Tiểu Hắc chăm chú hỏi.

"Chủ nhân Tiểu Niếp Niếp đã về đến nhà, nàng có lẽ đi lạc trong núi bây giờ mới trở về được nhà!".

"Ừm, vậy ta cũng yên tâm!".

"Chủ nhân xử lý con Tiểu Hắc Ngư này như thế nào?".

Trường An liếc nhìn sang Tiểu Hắc Ngư, nhìn thấy nó lo lắng như vậy hắn cũng có chút không nỡ, dù sao để sinh ra linh trí cũng tốn một thời gian rất dài, cũng xem như đã hiểu chuyện, hắn không nỡ giết chết.

"Được rồi, nó tu luyện sinh ra linh trí cũng không dễ dàng gì, không nên hại nó!" Trường An nhìn Tiểu Hắc nói một vài câu.

"Tiểu Hắc Ngư, từ nay ngươi ở chỗ này tu luyện, canh giữ hồ cá này cho ta, không để người khác vụng trộm, ngươi cũng không được ăn trộm" Trường An từ trong túi áo lấy ra một đám cá con thả xuống hồ, một bên lại dặn dò Tiểu Hắc Ngư.

"Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!".

Trường An cùng Tiểu Hắc giải quyết xong chuyện cũng trở lại Kỳ Liên Sơn, hôm nay lại ra ngoài, xém nữa lại bỏ lỡ cơm tối, mấy ngày gần đây hắn thật vất vả, hết đám học trò làm phiền lại đến chuyện của Tiểu Hắc Ngư.


Thiên thu, vạn cổ, sách ghi tên.
Triệu hoán kỳ tài, vượt giới lên.
Nhiệt huyết dâng trào, Thiên Mệnh Chiến.
Quần long hội tụ, mấy ai quên?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.