Chương 168: Đào Tiên.
Trường An nhìn thấy Tiểu Đào cùng Tiểu Hắc nói chuyện với nhau một cách vui vẻ hắn cũng không nán lại ở bên ngoài quá lâu, hôm nay trời vừa sáng lại phải giải quyết chuyện của Tiểu Đào vừa đến, hắn còn chưa kịp ăn sáng.
Đi vào bên trong nhà tranh, húp vội chén cháo hành còn sót lại đêm qua, chỉnh trang lại một chút quần áo, xem lại một ít sách vỡ, suy nghĩ một chút hôm nay nên dạy cho đám hài tử thứ gì.
Một lát sau trời cũng đã sáng hẳn, sương mù trên núi cũng đã tan, hắn có thể nghe được tiếng huyên náo dưới núi, tiếng bước chân có người đi đến.
Đám hài tử từ dưới núi đi lên, nhìn thấy Tiểu Đào to lớn đứng sừng sững giữa sân, bọn chúng ngạc nhiên không thôi, không hiểu điều gì, rốt cuộc cây đào lớn này từ đâu đến.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh cây đào này từ đâu xuất hiện, mới có mấy ngày không đến lại xuất hiện một gốc đào thật to?" Tiểu Hỏa Tử hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.
Trường An cũng không biết trả lời như thế nào, nhìn Tiểu Đào cao to như vậy hắn cũng có chút khó giải thích, nhưng hắn cũng không thể không nói, nếu không Tiểu Hỏa Tử sẽ bám mãi không buôn tha cho hắn.
"Mấy ngày trước, không phải mưa rất to sao, cây đào này từ trên trời rơi xuống, nằm ở trong sân nhà ta!".
"Làm sao có chuyện đó được, cây đào này phải to hơn trăm trượng, làm sao có thể từ trên trời rơi xuống, Tiên Sinh ngài thấy ta còn nhỏ nên muốn gạt ta sao?" Tiểu Hỏa Tử ánh mắt ngờ vựt, hắn không tin có chuyện một gốc đào cao trăm trượng có thể rơi xuống từ trên trời.
"Ta là đang nói thật, ta gạt ngươi có ít gì!" Trường An cũng lắc đầu không biết giải thích như thế nào cho thỏa đáng.
Tiểu Hỏa Tử không tin lời của hắn, Tiểu Hỏa Tử đi lại gần gốc cây đào, liền ngửi được một mùi hương rất thơm từ trên cây truyền xuống, những quả đào mọng nước đang tỏa hương thơm, làm cho người khác không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh, trên cây có quả, chúng ta có thể ăn hay không?" Tiểu Hỏa Tử nhìn thấy mấy quả đào mọng nước liền chảy nước bọt.
"Không được, mới sáng sớm, đợi buổi trưa ta sẽ hái cho các ngươi!" Trương An xoa đầu Tiểu Hỏa Tử sau đó đuổi hắn vào bên trong nhà, dù sao trời cũng đã muộn buổi học cũng nên bắt đầu.
Tiểu Hỏa Tử phụng phịu cái má nhỏ, hắn có chút nhõng nhẽo nhưng không còn cách nào khác đành đi vào trong nhà tranh học hành, hắn đành phải đợi đến trưa mới có thể ăn những quá đào thơm mọng nước này.
Thiên Ảnh cùng Hoa Bà Bà từ dưới núi đi lên, nàng không tin được vào mắt mình, mới có mấy ngày làm sao ở nhà Tiên Sinh lại xuất hiện một gốc đào lớn như vậy, nàng cũng cảm nhận được rằng gốc đào này không tầm thường.
Vừa bước vào trong sân, nàng đã cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ Tiểu Đào truyền đến, nàng không thích nhất là tu sĩ nhân loại, bọn chúng luôn ngấp nghé những đồ vật trên thân thể của nàng, nàng đối với nhân loại có phần không ưu thích cho lắm.
"Thiên Ảnh cô nương hôm nay lại đến, hôm nay ta cũng không kể chuyện, chỉ dạy bọn chúng đọc sách viết chữ mà thôi!" Trường An cũng đã quen thuộc với Thiên Ảnh, nàng ngày nào cũng đến nơi này cùng đám người Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh gốc đào này!" Thiên Ảnh hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.
"Mấy ngày trước từ trên trời rơi xuống!"
"Chuyện này.....".
"Là thật!"
"Tiên Sinh gốc cây đào này không tầm thường, trên người nó tỏa ra Linh Khí vô cùng nồng đậm, nó hẵn là một loại chí bảo của chí bảo".
"Ngươi cũng đừng để ý nó có phải là bảo vật hay không, nếu không cả Tinh Mang Đại Lục này liền tiêu vong" Trường An lắc đầu, hắn biết những tu sĩ như Thiên Ảnh nhìn thấy bảo vật liền muốn cướp lấy dành làm của riêng, nhưng Tiểu Đào dù sao cũng từng là một Yêu Tôn độ kiếp Yêu Đế thất bại, nếu như chọc giận Tiểu Đào hắn cũng không cứu được bọn họ.
"Vâng Tiên Sinh, ta sai rồi" Thiên Ảnh liền biết Trường An đang cảnh cáo nàng, dù sao ở nơi này toàn bộ đồ vật đều là vật bất phàm.
Nàng còn nhớ mấy ngày trước, cùng Trường An uống một ly trà, ly trà này nhìn như bình thường nhưng nàng có thể cảm nhận được sức mạnh từ nó tuông ra, chỉ cần nàng có một chút ý đồ nào xấu xa, bọn chúng liền tiễn nàng lên đường.
Trường An cũng không nán lại bên ngoài quá lâu, hắn bước vào trong nhà, bắt đầu dạy học.
"Tiên Sinh ngày hôm nay ngài có kể chuyện cho chúng ta nghe hay không?" Tiểu nữ hài nhìn hắn hiếu kỳ hỏi.
"Để lần sau ta sẽ kể cho các ngươi nghe, bây giờ tập viết chữ đi thôi, các ngươi đến bây giờ còn chưa viết được chữ, đọc còn không rõ câu từ, đừng suốt ngày đòi nghe kể chuyện!" Trường An lắc đầu nhìn đám tiểu từ này, hắn đúng là hết cách.
Một buổi sáng trôi qua yên bình lặng lẽ, đám học trò cũng tan học, giờ cơm trưa cũng đã đến, đám hài tử lại không chịu đi về nhà, nằng nặc đòi ở lại cùng hắn ăn cơm.
"Các ngươi còn không mau về nhà".
"Ở nhà rất nhàm chán, chúng ta muốn ở đây cùng Tiên Sinh!" Tiểu Hỏa Tử lại là tên bầy đầu lên tiếng.
"Tiểu Hỏa Tử ngươi đúng là không nói nỗi" Trường An cười cười nhìn đám hài tử, sau đó cũng không nói gì, nổi lửa lên nấu cơm.
Hắn cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt, hằng ngày đám hài tử này đều đến cùng hắn trò chuyện, cùng hắn ăn cơm, đôi lúc cũng giúp hắn rất nhiều việc vặt trong nhà.
"Tiểu Hỏa Tử, ngươi cầm lấy một ít thức ăn trong nhà đem ra sau núi cho cá ăn hộ ta" Trường An cũng không quên việc cho đám cá nhỏ ăn, Tiểu Hắc Ngư có thể không cần ăn uống, nhưng đám cá con hắn vừa mới mua về thì không được như vậy.
Tiểu Hỏa Tử cũng rất nghe lời cầm theo một ít thức ăn đi ra sau núi cho đám cá con, sau đó trở lại nha tranh cùng đám huynh đệ của hắn ăn cơm. Thầy trò bọn họ cùng hai người Thiên Ảnh ăn cơm rất vui vẻ, trong quãng thời gian dài đằng đẵng của Trường An những khoảnh khắc này đối với hắn rất đáng nhớ, hắn không biết còn có thể ở Tinh Mang Đại Lục mấy năm, nhưng đối với hắn khoảng thời gian này là khoảng thời gian rất vui vẻ.
"Tiên Sinh, cơm trưa đã ăn xong, có thể hái đào cho chúng ta ăn được không" Tiểu Hỏa Tử cũng không quên việc Trường An hứa với hắn lúc sáng.
"Được được, đợi ta một lát",
Trường An đi vào bên trong nhà tranh, lấy ra một cái thang khá cao, hắn đặt ở dưới gốc cây, cứ thế hắn leo lên Tiểu Đào hái bốn quả đào chín nhất đem xuống.
"Tiên Sinh, chúng ta hơn mười người, nhưng chỉ có bốn quả, đủ ăn hay không?" Tiểu Hỏa Tử nhìn thấy chỉ có bốn quả đào hắn có chút không vui, đông người như vậy mà Tiên Sinh chỉ hái cho bọn chúng bốn quả.
"Các ngươi không biết đào này rất quý hiếm sao?".
"Đào này thì có gì quý hiếm?"
"Các ngươi ăn một quả có thể sống mấy ngàn năm, các ngươi hỏi có hiếm hay không!".
"Chẵng lẽ đây là Đào Tiên hay sao, từ trên trời rơi xuống Đào Tiên" Tiểu Hỏa Tử nghe đến ăn một quả sống được ngàn năm liền ngất ngay cả người, không tin vào lỗ tai của mình.
Trường An bổ ra bốn quả đào, mùi hương từ nó truyền ra khắp bốn phía. Thiên Ảnh liền cảm nhận được Linh Khí từ những quả đào này rất dồi dào, chỉ cần ăn một miếng liền thọ mệnh ngàn năm, liền tăng lên một mảng lớn tu vi, ấy vậy mà Tiên Sinh đem ra chiêu đãi cho đám hài tử mới mấy tuổi này.
"Các ngươi mỗi người chỉ được ăn một lát nhỏ, không được ăn nhiều" Trường An nhìn đám hài tử liền dặn dò, dù sao đào này của Tiểu Đào rất trân quý, ngàn năm mới kết quả một lần, mỗi lần quả chín phải mất thêm ngàn năm nên rất trân quý.
Đám hài tử ăn vào Đào Tiên của Tiểu Đào liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay, dù sao đây cũng là Đào Tiên ngàn năm mới kết quả một lần, đám hài tử ăn vào tuy không giúp ít được gì, nhưng cũng giúp cho bọn chúng tăng cường thể chất, khỏe mạnh hơn người tránh được mọi bệnh tật.
"Tiên Sinh, đào này quá trân quý, chúng ta không dám...." Thiên Ảnh nhìn thấy mấy lát đào còn lại trên đĩa, nàng không dám tùy tiện đụng vào.
"Không sao cứ ăn đi, các ngươi cùng ta có duyên, coi như bù dắp cho ngươi ba cân thịt bò" Trường An mỉm cười đẩy đĩa đào lại gần nàng.
Thiên Ảnh cùng Hoa Bà Bà không do dự liền ăn vào hai lát đào, Tiên Khí trong Đào Tiên tràn ngập vào cơ thể bọn họ, tu vi bao nhiêu năm bị đình trệ liền khai thông, thương thế trong người nhiều năm chưa khỏi liền biến mất, chỉ một lát đào liền để bọn họ rút ngắn hơn ngàn năm tu luyện.
Thiên Ảnh cảm nhận được thể nội của mình biến hóa, nàng biết là mình sắp sửa đột phá Thánh Nhân Cảnh, nàng không dám ở lại Kỳ Liên Sơn sợ quấy rầy Trường An nghỉ ngơi, liển vội vàng dẫn theo Hoa Bà Bà xuống núi.
Trường An nhìn thấy hai người Thiên Ảnh vội vàng mà đi, hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng một cái, sau đó liếc nhìn sang Tiểu Hắc hỏi.
"Tiểu Hắc ngươi không ăn đào của Tiểu Đào sao?, rất thơm ngon!".
"Chỉ là một cái Linh Quả, ta còn không thèm, trừ phi là Thần Dược thì được".
"Haha, Tiểu Hắc ở Nhân Gian ngươi đi đâu tìm Thần Dược để ăn đây, nếu ngươi tìm được một gốc, ta liền cho ngươi một giọt Sinh Mệnh Thần Mộc".
"Chủ Nhân, ngài cũng biết Nhân Gian không có Thần Dược, ngài còn làm khó ta" Tiểu Hắc khuôn mặt u oán nhìn Trường An không vui trả lời.
"Vậy mà ngươi còn kén chọn, có Linh Quả ăn đã là tốt lắm rồi!".
Tiểu Hắc cũng không nói lại Trường An, hắn cũng đi lại gần hóa thành hình người, một mạch liền ăn sạch mấy lát đào còn lại, không chừa lại cho Trường An một lát nào.
Trường An cũng hết cách với tính cách trẻ con này của Tiểu Hắc, nhưng mà như vậy cũng tốt, Tiểu Hắc như vậy mới chính là Tiểu Hắc, không tranh không đoạt bất cứ thứ gì với thế nhân, rất phù hợp cùng hắn sống một chỗ vân du thiên hạ.
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc
Trường An nhìn thấy Tiểu Đào cùng Tiểu Hắc nói chuyện với nhau một cách vui vẻ hắn cũng không nán lại ở bên ngoài quá lâu, hôm nay trời vừa sáng lại phải giải quyết chuyện của Tiểu Đào vừa đến, hắn còn chưa kịp ăn sáng.
Đi vào bên trong nhà tranh, húp vội chén cháo hành còn sót lại đêm qua, chỉnh trang lại một chút quần áo, xem lại một ít sách vỡ, suy nghĩ một chút hôm nay nên dạy cho đám hài tử thứ gì.
Một lát sau trời cũng đã sáng hẳn, sương mù trên núi cũng đã tan, hắn có thể nghe được tiếng huyên náo dưới núi, tiếng bước chân có người đi đến.
Đám hài tử từ dưới núi đi lên, nhìn thấy Tiểu Đào to lớn đứng sừng sững giữa sân, bọn chúng ngạc nhiên không thôi, không hiểu điều gì, rốt cuộc cây đào lớn này từ đâu đến.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh cây đào này từ đâu xuất hiện, mới có mấy ngày không đến lại xuất hiện một gốc đào thật to?" Tiểu Hỏa Tử hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.
Trường An cũng không biết trả lời như thế nào, nhìn Tiểu Đào cao to như vậy hắn cũng có chút khó giải thích, nhưng hắn cũng không thể không nói, nếu không Tiểu Hỏa Tử sẽ bám mãi không buôn tha cho hắn.
"Mấy ngày trước, không phải mưa rất to sao, cây đào này từ trên trời rơi xuống, nằm ở trong sân nhà ta!".
"Làm sao có chuyện đó được, cây đào này phải to hơn trăm trượng, làm sao có thể từ trên trời rơi xuống, Tiên Sinh ngài thấy ta còn nhỏ nên muốn gạt ta sao?" Tiểu Hỏa Tử ánh mắt ngờ vựt, hắn không tin có chuyện một gốc đào cao trăm trượng có thể rơi xuống từ trên trời.
"Ta là đang nói thật, ta gạt ngươi có ít gì!" Trường An cũng lắc đầu không biết giải thích như thế nào cho thỏa đáng.
Tiểu Hỏa Tử không tin lời của hắn, Tiểu Hỏa Tử đi lại gần gốc cây đào, liền ngửi được một mùi hương rất thơm từ trên cây truyền xuống, những quả đào mọng nước đang tỏa hương thơm, làm cho người khác không nhịn được mà nuốt nước bọt.
"Tiên Sinh, Tiên Sinh, trên cây có quả, chúng ta có thể ăn hay không?" Tiểu Hỏa Tử nhìn thấy mấy quả đào mọng nước liền chảy nước bọt.
"Không được, mới sáng sớm, đợi buổi trưa ta sẽ hái cho các ngươi!" Trương An xoa đầu Tiểu Hỏa Tử sau đó đuổi hắn vào bên trong nhà, dù sao trời cũng đã muộn buổi học cũng nên bắt đầu.
Tiểu Hỏa Tử phụng phịu cái má nhỏ, hắn có chút nhõng nhẽo nhưng không còn cách nào khác đành đi vào trong nhà tranh học hành, hắn đành phải đợi đến trưa mới có thể ăn những quá đào thơm mọng nước này.
Thiên Ảnh cùng Hoa Bà Bà từ dưới núi đi lên, nàng không tin được vào mắt mình, mới có mấy ngày làm sao ở nhà Tiên Sinh lại xuất hiện một gốc đào lớn như vậy, nàng cũng cảm nhận được rằng gốc đào này không tầm thường.
Vừa bước vào trong sân, nàng đã cảm nhận được áp lực cực kỳ lớn từ Tiểu Đào truyền đến, nàng không thích nhất là tu sĩ nhân loại, bọn chúng luôn ngấp nghé những đồ vật trên thân thể của nàng, nàng đối với nhân loại có phần không ưu thích cho lắm.
"Thiên Ảnh cô nương hôm nay lại đến, hôm nay ta cũng không kể chuyện, chỉ dạy bọn chúng đọc sách viết chữ mà thôi!" Trường An cũng đã quen thuộc với Thiên Ảnh, nàng ngày nào cũng đến nơi này cùng đám người Tiểu Hỏa Tử.
"Tiên Sinh gốc đào này!" Thiên Ảnh hiếu kỳ nhìn hắn hỏi.
"Mấy ngày trước từ trên trời rơi xuống!"
"Chuyện này.....".
"Là thật!"
"Tiên Sinh gốc cây đào này không tầm thường, trên người nó tỏa ra Linh Khí vô cùng nồng đậm, nó hẵn là một loại chí bảo của chí bảo".
"Ngươi cũng đừng để ý nó có phải là bảo vật hay không, nếu không cả Tinh Mang Đại Lục này liền tiêu vong" Trường An lắc đầu, hắn biết những tu sĩ như Thiên Ảnh nhìn thấy bảo vật liền muốn cướp lấy dành làm của riêng, nhưng Tiểu Đào dù sao cũng từng là một Yêu Tôn độ kiếp Yêu Đế thất bại, nếu như chọc giận Tiểu Đào hắn cũng không cứu được bọn họ.
"Vâng Tiên Sinh, ta sai rồi" Thiên Ảnh liền biết Trường An đang cảnh cáo nàng, dù sao ở nơi này toàn bộ đồ vật đều là vật bất phàm.
Nàng còn nhớ mấy ngày trước, cùng Trường An uống một ly trà, ly trà này nhìn như bình thường nhưng nàng có thể cảm nhận được sức mạnh từ nó tuông ra, chỉ cần nàng có một chút ý đồ nào xấu xa, bọn chúng liền tiễn nàng lên đường.
Trường An cũng không nán lại bên ngoài quá lâu, hắn bước vào trong nhà, bắt đầu dạy học.
"Tiên Sinh ngày hôm nay ngài có kể chuyện cho chúng ta nghe hay không?" Tiểu nữ hài nhìn hắn hiếu kỳ hỏi.
"Để lần sau ta sẽ kể cho các ngươi nghe, bây giờ tập viết chữ đi thôi, các ngươi đến bây giờ còn chưa viết được chữ, đọc còn không rõ câu từ, đừng suốt ngày đòi nghe kể chuyện!" Trường An lắc đầu nhìn đám tiểu từ này, hắn đúng là hết cách.
Một buổi sáng trôi qua yên bình lặng lẽ, đám học trò cũng tan học, giờ cơm trưa cũng đã đến, đám hài tử lại không chịu đi về nhà, nằng nặc đòi ở lại cùng hắn ăn cơm.
"Các ngươi còn không mau về nhà".
"Ở nhà rất nhàm chán, chúng ta muốn ở đây cùng Tiên Sinh!" Tiểu Hỏa Tử lại là tên bầy đầu lên tiếng.
"Tiểu Hỏa Tử ngươi đúng là không nói nỗi" Trường An cười cười nhìn đám hài tử, sau đó cũng không nói gì, nổi lửa lên nấu cơm.
Hắn cảm thấy cuộc sống như thế này thật tốt, hằng ngày đám hài tử này đều đến cùng hắn trò chuyện, cùng hắn ăn cơm, đôi lúc cũng giúp hắn rất nhiều việc vặt trong nhà.
"Tiểu Hỏa Tử, ngươi cầm lấy một ít thức ăn trong nhà đem ra sau núi cho cá ăn hộ ta" Trường An cũng không quên việc cho đám cá nhỏ ăn, Tiểu Hắc Ngư có thể không cần ăn uống, nhưng đám cá con hắn vừa mới mua về thì không được như vậy.
Tiểu Hỏa Tử cũng rất nghe lời cầm theo một ít thức ăn đi ra sau núi cho đám cá con, sau đó trở lại nha tranh cùng đám huynh đệ của hắn ăn cơm. Thầy trò bọn họ cùng hai người Thiên Ảnh ăn cơm rất vui vẻ, trong quãng thời gian dài đằng đẵng của Trường An những khoảnh khắc này đối với hắn rất đáng nhớ, hắn không biết còn có thể ở Tinh Mang Đại Lục mấy năm, nhưng đối với hắn khoảng thời gian này là khoảng thời gian rất vui vẻ.
"Tiên Sinh, cơm trưa đã ăn xong, có thể hái đào cho chúng ta ăn được không" Tiểu Hỏa Tử cũng không quên việc Trường An hứa với hắn lúc sáng.
"Được được, đợi ta một lát",
Trường An đi vào bên trong nhà tranh, lấy ra một cái thang khá cao, hắn đặt ở dưới gốc cây, cứ thế hắn leo lên Tiểu Đào hái bốn quả đào chín nhất đem xuống.
"Tiên Sinh, chúng ta hơn mười người, nhưng chỉ có bốn quả, đủ ăn hay không?" Tiểu Hỏa Tử nhìn thấy chỉ có bốn quả đào hắn có chút không vui, đông người như vậy mà Tiên Sinh chỉ hái cho bọn chúng bốn quả.
"Các ngươi không biết đào này rất quý hiếm sao?".
"Đào này thì có gì quý hiếm?"
"Các ngươi ăn một quả có thể sống mấy ngàn năm, các ngươi hỏi có hiếm hay không!".
"Chẵng lẽ đây là Đào Tiên hay sao, từ trên trời rơi xuống Đào Tiên" Tiểu Hỏa Tử nghe đến ăn một quả sống được ngàn năm liền ngất ngay cả người, không tin vào lỗ tai của mình.
Trường An bổ ra bốn quả đào, mùi hương từ nó truyền ra khắp bốn phía. Thiên Ảnh liền cảm nhận được Linh Khí từ những quả đào này rất dồi dào, chỉ cần ăn một miếng liền thọ mệnh ngàn năm, liền tăng lên một mảng lớn tu vi, ấy vậy mà Tiên Sinh đem ra chiêu đãi cho đám hài tử mới mấy tuổi này.
"Các ngươi mỗi người chỉ được ăn một lát nhỏ, không được ăn nhiều" Trường An nhìn đám hài tử liền dặn dò, dù sao đào này của Tiểu Đào rất trân quý, ngàn năm mới kết quả một lần, mỗi lần quả chín phải mất thêm ngàn năm nên rất trân quý.
Đám hài tử ăn vào Đào Tiên của Tiểu Đào liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay, dù sao đây cũng là Đào Tiên ngàn năm mới kết quả một lần, đám hài tử ăn vào tuy không giúp ít được gì, nhưng cũng giúp cho bọn chúng tăng cường thể chất, khỏe mạnh hơn người tránh được mọi bệnh tật.
"Tiên Sinh, đào này quá trân quý, chúng ta không dám...." Thiên Ảnh nhìn thấy mấy lát đào còn lại trên đĩa, nàng không dám tùy tiện đụng vào.
"Không sao cứ ăn đi, các ngươi cùng ta có duyên, coi như bù dắp cho ngươi ba cân thịt bò" Trường An mỉm cười đẩy đĩa đào lại gần nàng.
Thiên Ảnh cùng Hoa Bà Bà không do dự liền ăn vào hai lát đào, Tiên Khí trong Đào Tiên tràn ngập vào cơ thể bọn họ, tu vi bao nhiêu năm bị đình trệ liền khai thông, thương thế trong người nhiều năm chưa khỏi liền biến mất, chỉ một lát đào liền để bọn họ rút ngắn hơn ngàn năm tu luyện.
Thiên Ảnh cảm nhận được thể nội của mình biến hóa, nàng biết là mình sắp sửa đột phá Thánh Nhân Cảnh, nàng không dám ở lại Kỳ Liên Sơn sợ quấy rầy Trường An nghỉ ngơi, liển vội vàng dẫn theo Hoa Bà Bà xuống núi.
Trường An nhìn thấy hai người Thiên Ảnh vội vàng mà đi, hắn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng một cái, sau đó liếc nhìn sang Tiểu Hắc hỏi.
"Tiểu Hắc ngươi không ăn đào của Tiểu Đào sao?, rất thơm ngon!".
"Chỉ là một cái Linh Quả, ta còn không thèm, trừ phi là Thần Dược thì được".
"Haha, Tiểu Hắc ở Nhân Gian ngươi đi đâu tìm Thần Dược để ăn đây, nếu ngươi tìm được một gốc, ta liền cho ngươi một giọt Sinh Mệnh Thần Mộc".
"Chủ Nhân, ngài cũng biết Nhân Gian không có Thần Dược, ngài còn làm khó ta" Tiểu Hắc khuôn mặt u oán nhìn Trường An không vui trả lời.
"Vậy mà ngươi còn kén chọn, có Linh Quả ăn đã là tốt lắm rồi!".
Tiểu Hắc cũng không nói lại Trường An, hắn cũng đi lại gần hóa thành hình người, một mạch liền ăn sạch mấy lát đào còn lại, không chừa lại cho Trường An một lát nào.
Trường An cũng hết cách với tính cách trẻ con này của Tiểu Hắc, nhưng mà như vậy cũng tốt, Tiểu Hắc như vậy mới chính là Tiểu Hắc, không tranh không đoạt bất cứ thứ gì với thế nhân, rất phù hợp cùng hắn sống một chỗ vân du thiên hạ.
Siêu Phẩm truyện Bóng Đá Việt Nam. Main lý trí, chịu khó. Hack không quá bá, cần rèn luyện mới có thể thành tài. Main hiện chuẩn bị sang Bundesliga. Cam đoan chất lượng nhảy hố. Mời bạn đón đọc