Cho dù là đám người Lý Nhị Ngưu và các thành viên trong đội huấn luyện hay là bên phía tên đầu trọc kia. Tất cả mọi người đều cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá nặng trịch đè lên! Ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn! Tên đầu trọc cũng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có. Áp lực này khiến hắn cảm thấy nhục nhã. Với thực lực của hắn, làm sao có thể để bị áp chế bởi đãm nhãi vô danh này được! Hắn là “Vương”! Hắn là trụ cột của cả gia tộc Hậu Thị. Ngay cả ở phía Bắc rộng lớn. Trong số các gia tộc lớn này, số cao thủ nhiều như mây trên trời. Hắn cũng có vị trí nhất định. Tên đầu trọc tức giận gầm lên một tiếng: “Bọn mày là ai!?” “Châu Động Hổ”. Người đàn ông dẫn đầu trực tiếp khai báo tên họ. Tên đầu trọc nhìn chằm chằm Châu Động Hổ bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Chưa từng nghe đến”. Châu Động Hổ dửng dưng nói: “Những người biết đến tên của tao đều đã chết hết rồi”. “Ha ha ha ha!” Tên đầu trọc cười to, “Mày có biết tao là ai không mà lại dám kiêu ngạo trước mặt tao như vậy!” “Biết hay không không quan trọng”. “Đại ca đã ra lệnh”. “Hôm nay những người gây chuyện ở đây”. “Tặng cho mỗi người một phần ‘đặc sản của Đông Hải’”. Lý Nhị Ngưu và những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại khi bọn họ nghe thấy tên đại ca. Thì ra Châu Động Hổ và nhóm người sau lưng ông ta. Giống như đám người Lý Nhị Ngưu, đều là đàn em của Lý Phong! Tên đầu trọc không hiểu đặc sản Đông Hải nghĩa là gì? Hắn đang định hỏi, Châu Động Hổ đã quay đầu nhìn về phía Lý Nhị Ngưu, nói. “Vừa nãy tôi đã xem mấy cậu chiến đấu rồi”. “Theo như năng lực hiện tại của mấy cậu, có thể làm được đến như vậy đã là vượt qua giới hạn rồi”. “Tuy nhiên, nếu như muốn đuổi kịp đại ca, các cậu vẫn cần phải chăm chỉ hơn nữa”. “Tôi là Châu Động Hổ, đội mà tôi đang dẫn dắt có tên là “Hổ đội”. “Không chỉ riêng các cậu, chúng tôi cũng đang cố gắng theo kịp bước chân của đại ca”. “Hơn nữa, phía trên chúng tôi còn có “Long đội”. Khi nhắc đến thuật ngữ đặc biệt này, ánh mắt Châu Động Hổ lóe lên một tia cực kỳ sắc bén! Đó chính là tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ. Long đội, đội bảo hộ của chiến thần Hồng Hải. “Chúng mày tám chuyện xong chưa?’ Tên đầu trọc rất tức giận, vô cùng tức giận. Hắn là Vương. Cho dù là trưởng tộc một gia tộc lớn nhìn thấy hắn cũng phải khiêm nhường cúi mình. Nhưng hắn cảm thấy một cách rõ ràng sự coi thường và khinh bỉ trên người Châu Động Hổ. Hắn sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra. Tất cả những người trước mặt này đều phải chết! Nhất định phải chết! Chết ngay bây giờ! “Bụp!” “Bụp!” Đấm trúng rồi. Nắm đấm của tên đầu trọc đấm mạnh vào người Châu Động Hổ. “Hừ!” Tên đầu trọc cười lạnh: “Mày không phải rất ngông cuồng sao?” “Sao đến một đòn đơn giản.....” Tên đầu trọc vẫn chưa kịp nói xong. Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện ra cú đấm mạnh mẽ của mình đã bị Châu Động Hổ dễ dàng chặn lại. Dáng người Châu Động Hổ không cao. Nhưng vào lúc này, khí thế trên người ông ta đột nhiên bùng nổ. Tên đầu trọc chỉ có thể ngước nhìn! Mạnh quá! Với thực lực của tên đầu trọc, thậm chí không thể nào ngay lập tức đoán được Châu Động Hổ là cấp bậc gì? Tên đầu trọc vội vàng lùi lại phía sau! Khi hắn lùi ra sau hơn mười mét, Châu Động Hổ di chuyển. Chuyển động như gió. Như sấm sét! Một tiếng sét! “Bộp!” Nắm đấm của Châu Động Hổ như muốn xuyên thủng không khí. Đấm mạnh vào ngực tên trọc đầu.