Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 12: Ăn tết



Hai ngày sau Tần Ngộ mang trả những cuốn sách mượn của nhà họ Triệu. Vừa tới nơi cậu đã thấy người gác cổng thông báo cho Triệu Cẩm Đường ra đón.

Triệu Cẩm Đường mặc áo bông mới rắn chắc, miệng thở ra khói trắng nói: “Ta đã bảo không vội mà, mới có mấy ngày sao ngươi đọc kịp.”

Tần Ngộ hơi ngượng ngùng: “Ta chép lại mấy cuốn sách này.”

Triệu Cẩm Đường hoài nghi mình nghe lầm, “Trong hai ngày ngươi đã chép hết những cuốn này ư?”

“Đúng vậy.” Để đẩy nhanh tốc độ nên Tần Ngộ dùng bút than tự chế nhưng thứ ấy khó giữ được lâu. Tiếp theo cậu cần phải dùng bút lông sao chép lại một lần nữa.

“Đúng rồi, đây là quà đáp lễ.” Tần Ngộ lôi từ rương đựng sách một quyển sách nhỏ và đưa cho Triệu Cẩm Đường.

Đứa nhỏ nghi hoặc: “Cái gì đây?” “Mở ra xem đi.”

Triệu Cẩm Đường vừa lật xem đã ngẩn người, “Đây là……” “Ghi chép của ngươi!” Triệu Cẩm Đường há hốc miệng.

Tần Ngộ ngượng ngùng cười: “Đây là ghi chép về luận ngữ. Ta sửa sang lại một bản để ngươi tham khảo.”

Cậu cõng rương đựng sách lên và nói: “Thời gian không còn sớm mà ta còn có việc nên ta đi trước đây. Hôm nào gặp sau nhé.”

“Ấy chờ…… chờ đã…” Triệu Cẩm Đường chỉ có thể nhìn theo bóng dáng Tần Ngộ đi xa.

 

Sao đôi chân nhỏ nhắn kia lại đi nhanh thế nhỉ?

Triệu Cẩm Đường cầm sách vào nhà, lúc đi ngang qua sảnh lớn lại bị cha cậu gọi. Thấy con trai ôm sách thế là ông ấy hỏi. Triệu Cẩm Đường lập tức có gì nói đó.

Ba Triệu cầm cuốn sổ ghi chép định xem qua sẽ trả lại con trai nhưng ai ngờ ông ấy lại xem mê mải, mãi tới khi bị con trai thúc giục mới khép cuốn sách lại và nhìn con mình. Làn da đứa nhỏ trong trắng có hồng, thân thể mượt mà đẫy đà, nhìn lên thấy đôi mắt đen lúng liếng. Ông ấy cảm thán trong lòng: đúng là kẻ ngốc có ngốc phúc.

Ông trầm mặc một lúc mới mở miệng dặn dò: “Về sau phải đối xử với Tần Ngộ thật tốt, không được bắt nạt bạn nhớ chưa?”

Triệu Cẩm Đường không vui, “Phụ thân nói cái gì thế? Con có bắt nạt Tần Ngộ bao giờ đâu. Con coi hắn là bạn tốt nhất mà.”

Nói ra cũng kỳ quái, cậu và Tần Hoài Minh cùng tuổi nhưng lại thân với Tần Ngộ hơn. Quả nhiên bạn bè cũng phải tùy vào duyên.

Sau khi Tần Ngộ trở về nhà Trương thị múc cho cậu một bát canh xương hầm.

“Hôm nay lại có tuyết rơi, mấy ngày sau hẳn còn lạnh hơn.” Trương thị hơi lo lắng, vừa thương con trai vất vả vừa lo việc bán đậu phụ bị ảnh hưởng.

Tần Ngộ ngẩng đầu nhìn không trung và thấy bông tuyết bay lả tả nhưng vừa rơi xuống đất chúng đã tan hết. Một cơn gió thổi qua, không khí lạnh lẽo thổi vào trong phế phổi.

Trấn Trường Ninh thường không có tuyết thế nên trẻ con thấy có tuyết là sẽ như thấy thứ gì đó vô cùng hiếm.  Tụi nó bất chấp lạnh mà liên tục chạy đi chạy lại bên ngoài sau đó vươn tay nhỏ đón các bông tuyết. Người lớn quát tụi nó cũng không sợ.

Tần Ngộ dọn bàn ghế tới cửa xưởng đậu phụ, bên trên có tấm gỗ chắn giúp ngăn tuyết nhưng không thể ngăn gió.

Trương thị muốn khuyên con trai nghỉ nửa ngày nhưng Tần Ngộ tuy nhỏ tuổi lại rất kiên định, một khi đã quyết sẽ không sửa lại ý mình.

 

Cậu hoàn thành bài tập ngày hôm nay sau đó đứng dậy hoạt động một lát rồi bắt đầu sao chép Tam Tự Kinh. Trời lạnh ảnh hưởng tốc độ nên dù có dốc toàn lực thì mai cậu cũng mới có thể hoàn thành.

Tới giờ Dậu trời tối sầm lại. Tần Ngộ thu dọn đồ đạc thỏa đáng sau đó bắt đầu luyện tập trong sân. Tuyết đã sớm ngừng, lúc này gió to ào ào thổi.

Buổi tối hai mẹ con quyết định ngồi trong phòng bếp nhỏ để ăn cơm chiều, trong bếp vẫn có ánh lửa khiến không gian nho nhỏ ấm sực.

Lúc đun nước ấm Trương thị treo quần áo của hai mẹ con ở chung quanh để hong, như vậy chẳng những không có mùi đồ ăn mà quần áo còn khô nhanh.

“Ngày mai mẫu thân sẽ tới nhà A Minh một chuyến.” “Vâng.”

“Lúc ta không ở nhà con đừng làm hành động nguy hiểm nào nhé.” “Con biết.”

“Con luyện chữ mười lăm phút là phải đứng lên đi lại một chút nhé.” “Vâng.”

“Ta nấu nước gừng với đường đỏ để trong bếp, con lấy mà uống để đuổi hơi lạnh. Nếu đói thì ra ngoài mua ít bánh bao hoặc bánh nướng ăn nhé.”

Tần Ngộ nuốt một miếng thịt và thở dài: “Giữa trưa ngày mai mẫu thân không về à?”

“Đương nhiên phải về chứ, nếu không ai nấu cơm cho con.” Trương thị sửng sốt một chút mới nhận ra ý con trai và giả vờ tức giận: “Được lắm, con đang ngại ta lải nhải quản con quá nhiều hả?”

“Không, không hề.” Tần Ngộ gắp một miếng sườn bỏ vào bát cho bà và ôn tồn giải thích: “Con lớn thế này rồi mà ngài còn coi con như đứa nhỏ ba tuổi không hiểu gì nên con mới thấy kỳ cục.”

Trương thị mím môi và vội giải thích: “Con vốn yếu ớt, học tập lại vất vả. Nếu ta không dặn dò mà con có chuyện gì thì phải làm thế nào?”

 

“Vâng, con biết mẫu thân thương con nhất. Ngài uống ngụm canh nóng đi.” Tần Ngộ dùng dăm ba câu lại dỗ Trương thị vui vẻ.

Ngày tiếp theo Trương thị ra cửa, tới gần trưa cũng không về. Chỉ thấy người hầu của nhà Tần Hoài Minh tới báo với Tần Ngộ là bà sẽ ở lại nhà họ ăn cơm.

Tần Ngộ gật gật đầu ý bảo mình đã biết sau đó cậu cõng rương đựng sách, khóa cửa nhà và tới quán hoành thánh ăn một bát hoành thánh suông. Cậu ăn xong thì chóp mũi cũng đổ mồ hôi, cả người thoải mái. Lúc này cậu mới cõng rương đựng sách chậm rãi tới hiệu sách.

Ông chủ thấy cậu tới thì hơi kinh ngạc: “Này nhóc con, chẳng nhẽ cháu đã chép xong Tam Tự Kinh rồi hả?”

Tần Ngộ cười và đáp phải.

Ông chủ đánh giá cậu một lúc rồi cảm thán: “Cháu đúng là chịu khó, chịu khổ.”

Lúc này thời tiết lạnh nên không có mấy người nhận việc chép sách. Ấy thế nhưng Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn lại là sách vỡ lòng nên mỗi khi tết nhất người ta sẽ muốn mua một cuốn làm quà, hoặc giữ lại cho mình cũng không tồi. Điều này khiến cung không đủ cầu.

Tiệm của bọn họ cũng chỉ còn một cuốn Thiên Tự Văn, có lẽ chiều nay sẽ bán hết. Lúc này Tần Ngộ tới đúng là kịp thời.

Ông chủ đón lấy cuốn Tam Tự Kinh mà Tần Ngộ đưa thì thấy chất lượng quả thực không thua kém phía trước. Sau khi nhận sách xong ông ấy đếm tiền công đưa cho Tần Ngộ.

Tần Ngộ liếc mắt một cái đã thấy không đúng. Cậu đếm đếm và nói: “Ông chủ đưa thừa 20 văn tiền rồi.”

“Không thừa đâu, đây là tiền công cháu đáng được nhận. Sách thì thiếu mà người mua thì nhiều nên giá đương nhiên sẽ cao hơn. Đã vậy lúc này lại sắp qua năm mới nên ta cũng muốn mọi người cùng vui.”

Tần Ngộ nắm xâu tiền đồng và cảm thấy chúng lạnh lẽo nhưng lại khiến lòng cậu ấm hơn. Tần Ngộ cất tiền đi rồi chắp tay nói: “Cảm ơn ông chủ.”

 

“Không phải khách sáo.” Ông chủ xua xua tay và hỏi: “Cháu có muốn chép tiếp không? Nếu cháu chép và đưa trước Nguyên Tiêu thì ta sẽ tính tiền công 120 văn.”

Tần Ngộ: “Vậy phiền ông chủ.”

Tiền đặt cọc giấy cậu vừa nhận về lại được trả cho ông chủ để thế chấp giấy. Tần Ngộ cầm giấy và 120 văn tiền công sau đó cõng rương sách rời khỏi đó.

Chờ Trương thị trở về thế là Tần Ngộ vui vẻ lấy tiền ra đưa cho bà. Trương thị cũng rất vui nhưng nghe con trai nói sẽ tiếp tục chép sách thế là ý cười trên mặt bà tan đi một ít.

Tần Ngộ chưa phát hiện ra nên tiếp tục huyên thuyên xem phải tiêu số tiền này thế nào.

Ăn tết là phải dán câu đối xuân. Cậu có thể viết nên chỉ cần mua giấy đỏ là được. Quả hạch và đồ ăn vặt cũng phải mua một chút, than và củi cũng sắp hết mà mấy thứ ấy quan trọng nên phải nhanh chóng bổ sung.

Lu gạo trong nhà cũng đã thấy đáy, muối và nước tương cũng cần mua. Đúng rồi, buổi sáng cậu thấy nhà chỉ còn ba quả trứng gà thế nên phải mua thêm.

Tính tính một hồi thì 120 văn tiền này phải dùng tiết kiệm mới đủ.

Trương thị hừ hừ: “Hiện tại con mới biết củi gạo mắm muối tương dấm trà đắt thế nào rồi đấy.” Có đôi khi bà cũng đau lòng khi thấy mấy thứ đắt tiền ấy chui vào bụng mình.

Tần Ngộ không thèm để ý: “Thu nhập của con chỉ là thêm nếm, có thể mua được bao nhiêu cũng tốt bấy nhiêu. Việc kiếm tiền trong nhà vẫn phải dựa vào mẫu thân, chuyện ăn mặc chi phí của con đều do ngài đặt mua hết.”

Trương thị ngây người gật đầu sau đó mới bừng tỉnh, ơ, không đúng, sao bà lại bị con trai lừa gật đầu thế này!

Tần Ngộ viết câu đối xuân với vế trên: Trời đất hoà thuận nhà thêm tài. Vế dưới: Bình an như ý người thêm phúc.

Hoành phi: Bốn mùa bình an.

 

Trương thị dán câu đối trước nhà khiến hàng xóm cũng bị hấp dẫn. Bà chủ cửa hàng bánh nướng bên cạnh có quan hệ tốt với nhà họ, lại biết đây là do Tần Ngộ viết nên cầm tám quả trứng gà và giấy đỏ tới nhờ Tần Ngộ hỗ trợ viết hai câu đối xuân và hai cái chữ phúc thật to.

Có bà ấy làm gương nên mọi người lục tục tới nhờ cậu viết câu đối. Ai cũng mang theo chút đồ như ít rau xanh, mấy bát đồ chua hoặc một bát bột mỳ, hai nắm đậu.

Mâm cơm có thêm mấy món ăn mới cũng khiến bọn họ vui vẻ.

Đương nhiên quà cho phu tử là không thể thiếu, tiếp theo là nhà Tần Hoài Minh.

Nhà họ Triệu thì do Tần Ngộ đơn độc đưa qua cho Triệu Cẩm Đường coi như chúc mừng. Mẹ cậu không có qua lại với nhà họ Triệu nên không tới vì sợ người ta bàn tán.

Trong không khí náo nhiệt ấy mọi người cùng đón năm mới.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.