Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 14: Thành công mua lừa



Trưa hôm nay Tần Ngộ trở lại cửa hàng để ăn cơm lại phát hiện không có ai. Cậu thử gọi vài tiếng cũng không thấy ai trả lời nên lo lắng sợ có việc gì xảy ra với mẹ mình. Cậu chạy vội ra ngoài thì vừa lúc đụng phải bác gái bán bánh nướng bên cạnh.

“Nhóc con chạy đi đâu thế?”

Tần Ngộ gấp gáp: “Mẹ cháu biến mất rồi.”

Bác gái phì cười: “Mẹ cháu to uỳnh như thế, lúc này lại là ban ngày ban mặt thì biến đi đâu được. Cháu không cần lo lắng.”

Bà ấy cố ý úp úp mở mở chọc Tần Ngộ một lát mới chậm rãi nói: “Hôm nay mẹ cháu gặp được chuyện tốt nên buổi chiều mới về. Trưa nay cháu qua nhà ta ăn cơm đi.”

“Chuyện tốt gì vậy ạ?”

“Đợi mẹ cháu về là biết ngay.”

Lúc này Tần Ngộ mới yên tâm sau đó cảm ơn bác gái và mua hai cái bánh ăn cùng nước đường rồi đi học.

Buổi chiều cậu tan học về nhà thì thấy Trương thị đã trở lại. Không những vậy, trong nhà còn có thêm một con vật sống. Tần Ngộ nhìn thấy con lừa nhỏ đang ăn cỏ lau ở trong xưởng thì trợn mắt.

 

Trương thị mừng tới độ mắt không mở được. Bà v.uố.t ve lông của con lừa và quay đầu nói với con trai: “Con lừa này tốt lắm phải không?”

Tần Ngộ dần lấy lại bình tĩnh và chậm rãi tiến lên thử duỗi tay thăm dò xoa đầu con lừa. Con lừa con ngước mắt nhìn cậu một cái rồi tiếp tục ăn cỏ.

“Mẫu thân, con lừa này thật ngoan.” “Đương nhiên rồi, ánh mắt của ta rất tinh.”

Trương thị kể cho cậu nghe chuyện buổi sáng. Vốn sáng nay bà đang bán hàng như bình thường thì mẹ của Tần Hoài Minh là Phương thị lại phái người chạy tới tìm nói là có lái trâu tới huyện và vừa lúc có 3 con lừa. Bà ấy giục Trương thị mang tiền đi nhanh lên huyện không người ta mua hết lừa.

Trương thị không nói hai lời đã gửi cửa hàng cho hàng xóm và cầm tiền đi luôn. Bọn họ ngồi xe bò của nhà họ Tần và không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng lúc tới cũng chỉ còn lại một con lừa con.

Trương thị lập tức xách váy vọt qua cẩn thận quan sát. Sau khi xác định con lừa này khỏe mạnh bà lập tức mua luôn, thậm chí không thèm mặc cả.

Lái trâu thấy thế thì sửng sốt sau đó cười ngoác miệng. Gặp phải khách dễ tính thì ai mà không thích. Nhưng bọn họ còn phải tới chỗ quan phủ lập khế ước. Người bán phải đảm bảo gia súc họ bán không có vấn đề nếu không sẽ phải trả lại tiền cho người mua.

Đây là để bảo vệ người mua bởi giá một con trâu lúc này là 15 lượng bạc và đó không phải một số tiền nhỏ. Đương nhiên giá này sẽ có chênh lệch giữa các vùng miền nhưng thế vẫn cao. Lừa không thể kéo vật nặng hay cày ruộng như trâu bò nên giá không cao bằng nhưng cũng không thấp.

Trương thị mua con lừa con này với giá 10 lượng. Nếu bà chịu khó mặc cả có thể giảm được nửa lượng. Nhưng trải qua lần trước bị người ta nẫng tay trên vì thế bà có bóng ma tâm lý và e sợ chuyện cũ lặp lại.

Dù sao có lừa bà cũng sẽ làm được nhiều đậu phụ hơn. Thời tiết ngày càng nóng bức, rất nhiều người không có khẩu vị sẽ muốn mua một miếng đậu phụ về chấm tương ăn.

 

Dưới sự chứng kiến của quan phủ, hai bên lập khế ước mua bán. Như thế ai cũng yên tâm bởi dù sao gia súc là một tài sản lớn đối với một gia đình bình thường.   Một nhà nông thường phải tích cóp mấy năm mới có đủ tiền mua một con trâu hoặc bò. Mà đấy là ông trời phải cho mưa thuận gió hoà mới được.

Lần này thành công mua được lừa khiến Trương thị vui vẻ cực kỳ. Bà lôi kéo con trai nói một lúc lâu mới ngượng ngùng để cậu đi làm bài tập.

Lúc ăn cơm tối, Tần Ngộ nói với mẹ mình: “Lần này bá mẫu giúp chúng ta một việc lớn như thế nên lúc nào đó chúng ta phải cảm ơn họ mới được.”

“Đúng, đúng.”

Bọn họ cố ý chọn một ngày Tần Ngộ được nghỉ học rồi hai mẹ con mang theo quà tới nhà Tần Hoài Minh. Phương thị nghe bọn họ nói mục đích tới thì liên tục cười xua tay: “Ta cũng không dám kể công, việc này ta cũng chỉ làm người truyền lời thôi.”

Trương thị và con trai liếc mắt nhìn nhau sau đó khó hiểu nhìn Phương thị.

Phương thị cũng không giấu mà kể hết ngọn nguồn. Hóa ra là nhà họ Triệu cho người tới nói với bà chuyện lái trâu tới huyện thành để mượn lời bà báo cho Trương thị.

Để nắm bắt chuẩn thời gian như thế có khi nhà họ Triệu còn phải cho người canh ở huyện thành cũng nên.

Tần Ngộ nghe vậy thì như suy nghĩ gì đó.

Hai mẹ con họ ở chơi non nửa canh giờ rồi để quà lại sau đó đi về.

Trên đường trở về Trương thị nhìn con trai và trêu ghẹo: “Lần này mẫu thân được nhờ phúc của con.”

Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Mẫu thân……”

Trương thị trêu chọc vừa đủ thì nghiêm túc nói chuyện chính: “Chuyện cảm ơn ta không tiện ra mặt nên con phải tự làm rồi.”

Trương thị là quả phụ nên không có chuyện quan trọng sẽ không tới nhà họ Triệu làm gì. Cũng vì lý do này mà nhà họ Triệu đưa tin cũng phải cố

 

ý đưa qua Phương thị.

Tần Ngộ gật gật đầu nói: “Con biết.”

Hôm nay chỉ được nghỉ một ngày, huống chi bọn họ vừa rời nhà họ Tần đã tới nhà họ Triệu luôn thì không thích hợp lắm nên cậu chỉ đành tạm thời bỏ qua.

Nhưng cũng có thể nhân cơ hội này ngẫm lại xem phải chuẩn bị quà đáp lễ thế nào. Quà bình thường đối phương hẳn sẽ không thiếu nhưng đồ quý thì nhà họ cũng không đủ sức.

Tần Ngộ nhéo mũi và chưa nghĩ ra được gì.

Có điều chuyện trong nhà thì cậu có thể đưa ra chút kiến nghị. “Đậu phụ khô?”

Tần Ngộ: “Đúng vậy, chính là đậu phụ khô.”

Tần Ngộ giảng giải cách làm đậu phụ khô cho mẹ mình. Thật ra cách làm không khác đậu phụ bình thường là mấy. Chẳng qua đậu này sẽ được cắt thành miếng nhỏ, sau khi thành hình sẽ được kho bằng nước chát. Có điều hương vị của nó không tồi, chắc chắn sẽ có người muốn mua làm rau trộn hoặc xào cùng rau.

Vốn cậu còn muốn nói sữa đậu nành có thể làm váng đậu nhưng sau khi thử một lần cậu phát hiện mình đã nghĩ sai. Sữa đậu nành để làm váng đậu không phải sữa mẹ cậu nấu hàng ngày mà đã trải qua xử lý đặc biệt. Hơn nữa sau khi làm váng đậu thì sữa kia không uống được nữa.

Nếu làm đậu phụ rán thì cần lượng dầu lớn lại thêm việc. Tần Ngộ nghĩ tới đó đã không vui bởi cậu muốn mẹ mua lừa để làm gì? Để bà có thể được nhẹ nhàng hơn, nếu lại thêm việc thì chẳng phải công cốc à?

Sau khi phủ định hai phương án kia cậu phát hiện làm đậu phụ khô tương đối thích hợp. Vừa lúc cậu cũng biết nguyên liệu làm nước kho do trước đây từng xem trong một video.

Trương thị nghe thấy thế thì đôi mắt tỏa sáng. Bà làm đậu phụ đã nhiều năm nên vừa nghe đã biết tính khả thi cao. Cùng ngày hôm ấy hai mẹ con đi mua nguyên liệu về thực nghiệm. Ngày tiếp theo đậu phụ khô màu đỏ với hương vị tươi ngon đã ra lò.

 

Trương thị nếm một miếng và kích động ôm con trai, “Sao con lại nghĩ được cái này thế? Ngộ Nhi ngoan của ta!”

Trái tim bà nảy thình thịch. Bà có thể tưởng tượng được thứ này sẽ kiếm không ít tiền. Có tiền rồi con trai bà sẽ không cần vất vả chép sách nữa, bà cũng có thể mua thêm ít bút mực cho con.

Tần Ngộ vỗ vỗ lưng và chia sẻ niềm vui sướng với mẹ.

Cuối cùng Tần Ngộ cũng không nói cậu lấy công thức này ở đâu và Trương thị cũng coi như đã quên.

Mọi chuyện trong nhà trôi chảy nhưng quà cảm ơn nhà họ Triệu thì vẫn chưa có tiến triển. Vì thế sau khi tan học Tần Ngộ gọi Triệu Cẩm Đường lại và hỏi.

Tần Hoài Minh nhìn quanh sau đó biết điều rời đi trước.

Triệu Cẩm Đường đã thành công thi lên lớp nên hiện tại học chung lớp Ất với Tần ngộ. Cậu còn nhớ rõ lúc Triệu Cẩm Đường được lên lớp thì cái tên Lưu Văn Nguyên kia tức đến tái mặt. Nghĩ tới đó là cậu nhịn cười đến đau cả bụng!

Hai người đi trên phố, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Từ lời Triệu Cẩm Đường nói cậu mới biết Triệu Cẩm Châu bắt đầu học vỡ lòng nên hơi kinh ngạc: “Sớm vậy sao?”

Triệu Cẩm Đường hít hít mũi: “Cha ta nói Cẩm Châu có thiên phú. Nhưng sao ta không nhận ra nhỉ?”

Tần Ngộ giật mình và lập tức có ý tưởng.

“Tần Ngộ, ta chưa hiểu nội dung hôm nay phu tử giảng cho lắm.” Tần Ngộ nhướng mày: “Tới nhà ta hả?”

Triệu Cẩm Đường chỉ chờ cậu nói những lời này là đồng ý luôn và lôi kéo tay cậu chạy như bay.

Cậu nhóc cũng không chê nhà Tần Ngộ nhỏ. Hơn nữa cùng một nội dung bài học, Tần Ngộ giảng cậu lại thấy dễ hiểu hơn. Mà đậu phụ khô nhà họ thì thơm ơi là thơm.

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.