Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 27: Nhà họ Lưu “xin lỗi”



Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường tới chúc mừng Tần Ngộ. Bọn họ đều là thiếu niên nên dù có tới cũng không gây phiền toái cho Trương thị.
Nhưng thật ra Tần Ngộ lại ngượng ngùng. Đặc biệt là Triệu Cẩm Đường còn mang theo Triệu Cẩm Châu tới đây. Thằng nhãi kia chạy vòng quanh chân cậu, cực kỳ đáng yêu.
Quà bọn họ mang tới không quý trọng, chỉ có một bộ bút mực tầm trung, mấy tập thơ và một ít điểm tâm. Vì thế cậu không thể từ chối.
Ngoài đám Triệu Cẩm Đường thì người nhà họ Tần vốn không qua lại với mẹ con họ cũng gửi thịt khô và trứng gà tới. Trương thị mang nụ cười nhạt và nhận lấy nhưng trong lúc lén lút vẫn cằn nhằn với con trai.
Lúc trước vì cửa hàng đậu phụ này mà bà và người nhà họ Tần từng có xích mích. Nói khó nghe thì lúc ấy ngoài Trương thị, chẳng ai tin được Tần Ngộ có thể sống sót. Một vài kẻ tham lam còn nảy ý định cướp của.
Nhưng mà ai có thể ngờ Tần Ngộ chẳng những lớn lên mà 10 tuổi đã là đồng sinh.
Bọn họ ở Tây Nam nên việc học hành không phổ biến vì thế một đồng sinh vẫn có chỗ đứng nhất định. Không ít đồng sinh không đỗ tú tài nhưng vẫn có thể mở một học đường dạy trẻ vỡ lòng giống như Đàm tú tài. Người có tiền sẽ muốn gửi con tới nhờ ông dạy dỗ. Hơn nữa bọn họ đều tỏ thái độ cung kính, lễ nghĩa chu đáo, tất cả còn phải phụ thuộc vào Đàm tú tài có nhận hay không.
Lần này, Tần Ngộ, Nghiêm Thanh và Liễu Cẩn đồng thời thi đậu càng khiến danh tiếng của Đàm tú tài vang xa. Một người nghiêm túc như ông mà gần đây mặt mày cũng không giấu được tươi cười. Nhưng vui xong ông lại có nỗi sầu mới bởi học sinh tới xin học quá nhiều, còn có người nhà họ Đàm nên ông đang đau đầu không biết có nên nhận hay không và nhận mấy người. Đây cũng được coi là phiền não ngọt ngào.
Lúc Đàm tú tài còn đang suy nghĩ thì có người hầu vào báo có học sinh tới thăm.
“Để tụi nó vào đi.”
Chỉ chốc lát sau ba thiếu niên lục tục tiến vào và chắp tay hành lễ: “Chúng con chào thầy.”

Đàm tú tài gật đầu.
Thầy trò hàn huyên một lát mới vào đề chính. Đàm tú tài dặn dò ba học sinh một vài việc cần chú ý, đồng thời không thể chểnh mảng học tập, không được kiêu ngạo tự mãn.
Ba người nghiêm túc đáp: “Phu tử dạy phải, chúng con xin ghi nhớ.”
Đàm tú tài lập tức ôn hòa hơn, tầm mắt lướt qua Liễu Cẩn mặc áo gấm rồi lại lướt qua Nghiêm Thanh thon gầy và Tần Ngộ bình tĩnh.
“Sau này mấy đứa có tính toán gì?”
“Đương nhiên là tiếp tục theo học với phu tử.” Tần Ngộ và Nghiêm Thanh đồng thanh đáp.
Đàm tú tài cảm thấy được an ủi nhưng vẫn vuốt râu nói: “Lão phu đã không còn bao nhiêu thứ có thể dạy các con.”
Ông thi mãi cũng không trúng cử nên từ bỏ và an tâm dạy học. Nhưng thời gian qua lâu không theo đuổi kinh nghĩa khiến ông không theo kịp tiến độ của họ. Mà người làm thầy thì kỵ nhất là khiến học trò bị chậm trễ.
Ông không tiếc tự bóc trần sở đoản của mình khiến ba người đều sợ hãi nhưng ông chỉ xua tay: “Ta chỉ nói sự thật thôi, có gì phải lo lắng. Các con còn trẻ đã là đồng sinh, ngày thường nếu có chỗ nào không hiểu cứ hỏi các tú tài khác. Bọn họ sẽ không cự tuyệt.”
Trừ những người có tâm tính hẹp hòi còn đa số người đọc sách vẫn vui vẻ hỗ trợ chỉ bảo. Bởi nếu sau này có người đỗ đạt thì đây chính là cách tốt nhất để kết nối quan hệ. Đưa than ngày tuyết tốt hơn nhiều so với dệt hoa trên gấm. Nhưng so với việc này thì có thầy giáo cố định vẫn sẽ tốt cho Nghiêm Thanh và Tần Ngộ hơn.
Thật ra trong lòng ông có một nơi.
Ánh mắt Đàm tú tài nhìn vào Liễu Cẩn thì thấy ánh mắt hắn hơi lóe lên và rũ mắt tránh đi. Liễu gia giàu có nên nghe nói đã tiếp xúc với huyện học.
Đàm tú tài nén ý nghĩ này xuống và dặn dò hai câu sau đó để bọn họ trở về.

Tần Ngộ về nhà lại gặp hai vị khách không mời.
Trương thị không biết nguyên do cửa hàng bị đập phá lúc trước nên lúc thấy Tần Ngộ trở về bà cười nói: “Bạn học của con tới. Nhà mình chật nên không tiếp đón được chu đáo.”
Tần Ngộ giật giật mí mắt nhưng không phải vì sợ mà vì tức. Người nhà họ Lưu còn dám tới cửa hả?.
Mọi người đi tới sân sau. Lúc này Lưu đồng sinh chắp tay với Tần Ngộ nhưng cậu nghiêng người tránh đi. Tuy bọn họ đều là đồng sinh, nhưng cha Lưu Văn Nguyên đã có tuổi vì thế Tần Ngộ không muốn tạo đề tài cho người khác nói cậu kiêu ngạo.
Lưu đồng sinh thấy thế thì giật mình, ánh mắt nhìn thẳng Tần Ngộ và đánh giá một lượt. Theo lý thuyết thì kẻ thành danh khi còn niên thiếu sẽ hơi ngạo mạn. Đó là khí phách của thiếu niên và khó mà che giấu.
Nhưng ông ta thấy Tần Ngộ không kiêu ngạo, không khúm núm, sắc mặt nhìn bọn họ cũng chỉ nhàn nhạt.
Ngược lại là Lưu Văn Nguyên thiếu kiên nhẫn: “Phụ thân.”
“Im miệng.” Lưu đồng sinh không hề nể tình mà quát lớn, “Mày làm những việc bẩn thỉu kia mà nghĩ là có thể giấu diếm hả?” Ông ta dang tay đập vào lưng con mình một cái rõ to khiến mọi người cũng run theo.
Lưu Văn Nguyên đã sớm không còn vẻ đắc ý như trước kia. Mặt cậu ta sưng lên, rõ ràng đã bị đánh. Lúc này bị cha mình đập một cái thế là cậu ta lảo đảo, tư thế không khác gì đang hành lễ với Tần Ngộ.
Tần Ngộ đương nhiên sẽ không để chuyện này xảy ra. Cậu kịp thời ngăn cản Lưu Văn Nguyên sau đó lại vì “không đủ sức” mà cùng Lưu Văn Nguyên ngã oạch sang bên cạnh. Tên kia đã bị thương lại bị ngã thế là hét thảm.
Trương thị và Lưu đồng sinh vội chạy tới đỡ hai đứa lên. Người bên ngoài nhìn lén cũng hít một hơi, một là cảm thấy Lưu đồng sinh quá bạo lực, hai là càng thêm khẳng định Tần Ngộ là thư sinh gầy yếu.
Tần Ngộ:………
Chẳng có cách nào, chỗ này nhỏ quá nên chẳng giấu được việc gì. Trương thị là quả phụ lại có một đứa con trai là đồng sinh nên cực kỳ

gây chú ý.   Hiện tại có một đôi cha con mang bộ dạng của người đọc sách tới thực sự khiến người ta tò mò.
Trương thị biết có người nhìn lén nhưng cũng không đuổi đi mà còn ước gì có người xem, như vậy nếu có việc gì còn có nhân chứng bởi trước giờ bà và con trai đều làm việc quang minh lỗi lạc, chưa từng có khuất tất.
Trương thị khuyên nhủ: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng làm đứa nhỏ bị thương.”
Lưu đồng sinh đỏ mắt và nức nở nói: “Trương tẩu tử, là ta dạy con không nên thân. Là ta thẹn với tẩu.”
Trương thị chả hiểu gì, “Ngài đang nói cái gì thế?”
Lưu đồng sinh che mặt nhưng giọng cũng không nhỏ: “Lúc trước cửa hàng của tẩu bị người ta đập phá đúng không?”
Tươi cười trên mặt Trương thị cứng lại, “Đúng là có chuyện này nhưng sao ngài lại nhắc tới chuyện ấy?”
Lưu đồng sinh bỗng nhiên dang tay tát Lưu Văn Nguyên một cái và tức giận gào lên: “Đều là do thằng nhãi này gây ra. Nó bị người khác xúi giục nên mới có xích mích với Tần đồng sinh. Chuyện này vốn không có gì to tát, nhưng đáng giận là anh họ nó ngày thường nghịch ngợm quen, lúc nào cũng vô kỷ luật, trong bụng lại mang đầy cái gọi là hiệp nghĩa giang hồ nên mới thay thằng nhãi này ra mặt rồi để xảy ra…… chuyện hoang đường kia.” Lưu đồng sinh phất tay áo và quay mặt đi chỗ khác giống như hổ thẹn không dám nhìn ai.
Mọi người vây quanh cửa hàng lập tức ngẩn ra: Hế! Tần Ngộ cũng trầm mặt, tay nắm chặt.
Đúng là giỏi vòng vo. Ông ta nói thế khiến những ý nghĩ xấu xa của Lưu Văn Nguyên bỗng trở thành trò đùa của trẻ con.
Trương thị bất ngờ nghe thấy lý do của việc đó thì theo bản năng nhìn về phía con trai.
Tần Ngộ lặng lẽ đi tới chắn trước mặt bà và cao giọng nói: “Ngài nói quá lời, mọi chuyện đã qua rồi.”

Lưu đồng sinh ngây ra giống như không thể tin được Tần Ngộ lại dễ nói chuyện như vậy.
Ai ngờ Tần Ngộ lại nói tiếp: “Lưu Văn Nguyên nhập học sớm hơn ta nhưng không tập trung vào việc học nên không tiến bộ nhiều. Đột nhiên hắn thấy ta khắc khổ chịu khó nên trong lòng mới thấy hoảng loạn.”
“Tần……”
Tần Ngộ không cho Lưu đồng sinh có cơ hội nói chuyện: “Lúc ở trường Lưu Văn Nguyên còn cố ý bẻ gãy bút lông, xé bài tập của ta nhưng hắn còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện nên cũng có thể thông cảm được.”
Lưu đồng sinh chỉ thấy lòng rung lên, khó có thể phân biệt xem Tần Ngộ cố ý hay vô tình, “Tần……”
Nhưng lần này là Trương thị cắt ngang lời ông ta. Mặt bà giật giật, ngực phập phồng và lạnh lùng nói: “Xin lỗi, ta vừa mới nhớ ra trong nhà còn có việc, mời hai người rời đi.”
Lưu đồng sinh nóng nảy: “Trương tẩu tử, hôm nay ta tới là để bồi thường.” Ông ta vội vàng móc túi tiền đưa cho Trương thị.
Trương thị chẳng thèm xem đã nói: “Đây là nhà ta, mời hai người đi cho!”
Rốt cuộc Lưu Văn Nguyên cũng hoàn hồn và vội nói: “Phụ thân, Tần Ngộ nói dối. Con có bẻ gãy bút của nó nhưng sau đó nó cũng hại con bị phu tử đánh lòng bàn tay.”
Tần Ngộ lạnh lùng nói: “Ngươi bị đánh lòng bàn tay là vì ngươi chưa hoàn thành bài tập ấy!”
Lưu Văn Nguyên lập tức nghẹn lời.
Cậu ta chỉ bẻ gãy bút lông của Tần Ngộ có một lần. Mà cái bút ấy quá thô ráp, có cho cậu ta cũng chẳng thèm. Thế mà hai ngày sau cậu ta cũng bị trả đũa rồi còn gì?
Mặt Lưu đồng sinh nhăn nhó và hận không thể tẩn con trai mình một trận. Nhưng hôm nay bọn họ đã không chiếm được thắng lợi vì thế ông ta không dám ở lại lâu mà đặt túi tiền trên ghế sau đó mang theo con trai rời đi.

Trương thị cầm túi tiền đi thẳng tới nhà lý chính và vừa giao tiền vừa nói rõ ngọn nguồn trước mặt mọi người sau đó rời đi.
Việc này giao cho lý chính xử lý là được.
Lòng bà nghẹn một hơi, khóe mắt ướt nước. Sau đó bà hít thật sâu và cố nén nước mắt.
Những người khác muốn an ủi hai câu nhưng lại chẳng biết nói gì. Trong lòng họ chỉ cảm thấy nhà họ Lưu đúng là không biết xấu hổ, còn dám ra tay với cô nhi quả phụ yếu ớt.
Trong căn nhà nhỏ hẹp, Tần Ngộ nhìn không trung và ngây người. Nếu nhà họ Lưu thực sự muốn tới xin lỗi thì mẹ con cậu cũng không đến nỗi không tha người. Nhưng bọn họ còn chơi chiêu, vậy đừng trách cậu không khách sáo.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.