Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 34: Bận rộn



“Ngộ Nhi, trời lạnh lắm, con mau uống ngụm canh cho ấm người.” Trương thị bưng một bát canh gà đặt trước mặt con trai, bên trong đó có một cái đùi gà được hầm mềm. Bên trên bát canh có váng mỡ, nước canh màu trắng nhạt, vài viên cẩu kỷ và táo đỏ lơ lửng. Mùi thơm bay khắp bốn phía khiến nước miếng của người ta tứa ra.

Tần Ngộ chuyển tầm mắt và hỏi: “Của mẫu thân đâu?” Trương thị giả ngu: “Cái gì?”

Tần Ngộ nhướng mày: “Một con gà chẳng lẽ chỉ có một cái đùi gà.”

Hai mẹ con ngồi đối diện nhìn nhau, cuối cùng Trương thị bại trận và đành đứng dậy múc một cái đùi gà khác.

Lúc này Tần Ngộ mới động đũa. Trương thị ăn một miếng thịt gà thì thấy thịt tan trong miệng, lúc nuốt xuống mùi hương vẫn thoang thoảng. Bà thấy hơi tiếc vì vốn bà định để dành cái đùi này cho con trai ăn vào buổi tối.

“Con ở huyện học có tốt không?”

Tần Ngộ ôn tồn đáp: “Mẫu thân yên tâm, con ở đó rất tốt. Học chính và giáo dụ là người có kiến thức sâu rộng nên con học được rất nhiều. Hơn nữa,” cậu dừng một chút, mặt mày hơi cong cong: “Con còn quen được một người bạn tốt. Tuy bọn con cách nhau 7 tuổi nhưng ngày thường chơi với nhau rất hợp.”

Trương thị kinh ngạc hỏi hai người quen nhau như thế nào. Tần Ngộ giấu một ít chuyện không vui và chỉ nói em trai Thích Lan bằng tuổi mình nên đối phương mới đi tới bắt chuyện. Sau này thường xuyên trao đổi khiến hai người cũng dần thân thiết.

Trương thị khẽ nhếch miệng và hiếm khi cười tươi: “Còn có chuyện khéo thế cơ à?”

Vốn bà còn lo lắng sợ con trai còn nhỏ nên sẽ bị người ở huyện học bắt nạt. Rồi đột nhiên bà nghĩ đến cái gì thế là vội thu lại ý cười sau đó cẩn thận đánh giá con mình: “Ngộ Nhi, con chớ có dỗ dành mẫu thân. Con ở huyện học thực sự tốt chứ?”

Lúc trước đi học ở đây thằng bé cũng bảo mọi chuyện đều tốt nhưng kết quả lại tòi ra một Lưu Văn Nguyên.

 

Tần Ngộ không tránh không né mà nhìn bà và thẳng thắn nói, “Cuộc sống của con ở huyện học rất tốt. Con không dối gạt mẫu thân đâu. Nếu ngài không tin thì con sẽ kể lại những chuyện con đã nói với Lan Huynh nhé. Cái này thì con không bịa được đúng không?” Cậu chế nhạo một câu.

Lời này khiến Trương thị hơi yên tâm sau đó bà nhìn con trai và nghiêm túc nghe cậu nói về những chuyện ở trường. Lúc Tần Ngộ nói đến điền trang của nhà họ Thích và việc họ chơi phi hoa lệnh sau đó Thích Y thua phải uống 7-8 chén trà thế là bà không nhịn được cười vui vẻ.

Bà có thể mường tượng khuôn mặt Thích tiểu công tử nhăn nhó.

Càng nghe con trai nói, tươi cười trên mặt bà càng sâu hơn. Những chi tiết này không phải tùy tiện là kể ra được. Hơn nữa, trấn nhỏ cách huyện thành cũng không xa nên nếu cậu nói dối bà cũng có thể nghe ngóng xem có đúng hay không.

Trương thị dần dần tin.

Cuối cùng Tần Ngộ nói: “Chờ năm sau có thời gian con sẽ dẫn Lan huynh tới đây chơi. Huynh ấy thích đậu phụ khô mẫu thân làm.”

Một chút nghi ngờ cuối cùng của Trương thị cũng tan đi. Bà vội nói: “Nếu bạn con thích đậu phụ khô thì chờ con quay về trường mẫu thân sẽ gói nhiều một chút.”

Tần Ngộ không trực tiếp ngăn cản mà đưa ra đề nghị: “Ngài đừng làm nhiều quá bởi đậu phụ khô không để lâu được. Nếu mang nhiều người ta chỉ có thể ăn một lần, như thế sẽ dễ ngán.”

Trương thị được cậu nhắc nhở thì nghĩ nghĩ và thấy đúng. Đậu phụ khô không thể mang nhiều thì mang thêm cái khác, dù sao cũng là tấm lòng.

Sau giờ ngọ, Tần Ngộ ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, cuối cùng đi tới trước hiệu sách.

Ông chủ thấy cậu thì chủ động chào hỏi: “Tần công tử được nghỉ phép sao?”

Tần Ngộ đỏ mặt. Cậu luôn cảm thấy một câu “công tử” kia nên dùng để gọi đám con cháu nhà có tiền. Nhưng so với Tần đồng sinh thì Tần công tử vẫn tốt hơn.

 

Tần Ngộ bước nhanh tới chắp tay với ông chủ nhưng ông ấy lại nghiêng người và chỉ nhận nửa lễ.

Sau đó hai người hàn huyên. Ông ấy cũng chẳng hỏi cậu tới đây làm gì. Rồi có khách tới thế là ông chủ nói với Tần Ngộ một tiếng và đi tiếp khách.

Tần Ngộ cũng nhẹ nhàng thở ra và xem các loại sách trong cửa hàng.

Trong thời gian cậu ở huyện học, cửa hàng lại có thêm sách mới, trong đó có một cuốn “Ngô chủ truyện” khiến cậu thấy có hứng thú.

Cậu mở ra xem và quên cả trời đất.

Ông chủ tiễn khách đi và thấy Tần Ngộ đang đọc sách nên cố ý bước nhẹ để không quấy rầy cậu.

Cậu vừa đọc là đọc hai canh giờ. Khi sắc trời bên ngoài tối dần cậu mới khép sách lại và cảm thấy hai chân cứng đờ.

Cậu dậm chân và xoa tay tại chỗ sau đó ngượng ngùng đi tới chắp tay xin lỗi ông chủ rồi nói: “Không biết vãn sinh có thể chép cuốn sách này được không?”

“Đương nhiên là được.”

Hiện tại Tần Ngộ là đồng sinh nên giá tăng thêm 30 văn tiền. Đã thế đây lại là ngày tết nên ông chủ trả 150 văn cho 1000 chữ.

Tần Ngộ biết đây là ông ấy có lòng nên nhìn qua khu để Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn thì thấy sắp bán hết thế nên cậu hỏi: “Ông chủ còn cần người chép Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn không?”

“Công tử muốn chép ư?”

Ông chủ nghĩ hiện tại Tần Ngộ đã là đồng sinh nên hẳn không chép mấy cuốn sách cơ sở thế này. Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu Tần Ngộ đã nói thì ông chủ cũng đồng ý: “Nếu công tử đồng ý chép và để lại lời chú giải thì lão sẽ làm chủ trả công tử 180 văn cho 1000 chữ.”

Tần Ngộ kinh ngạc nhưng giá này quả thực khiến người ta động lòng nên cậu lập tức đồng ý.

 

Lúc gần đi ông chủ vui mừng cười nói: “Ngô chủ truyện” cũng không cần vội, công tử cứ thong thả chép.”

Tần Ngộ lập tức lảo đảo suýt ngã. Ông chủ chỉ kém chưa nói thẳng: “Ngô chủ truyện” để sau chép cũng được, mau chép Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn đi.

Tần Ngộ ra ngoài một chuyến lúc về lại ôm một đống việc. Bài tập của huyện học vẫn phải làm, mỗi ngày còn phải chép sách nên thời gian hơi căng thẳng, phải lập kế hoạch cho tốt mới được.

Cậu lấy sách trong rương đựng sách ra sắp xếp lại. Lúc này bỗng có thứ gì đó rơi ra, cậu nhặt lên thì phát hiện đó là một bảng chữ mẫu.

“Lạ thật, mình……”

“Hiền đệ, lần này nghỉ phép về nhà, không biết đệ đựng gì trong rương sách thế? Vi huynh rất tò mò, để ta ngó một cái coi như tham khảo nào……”

Tần Ngộ dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Cậu nhìn bảng chữ mẫu và chỉ cảm thấy cực kỳ quý giá.

“Đây là cái gì vậy?” Trương thị hỏi.

Tần Ngộ có gì nói đó. Điều này cũng khiến mẹ cậu thêm tin tưởng yên tâm cậu ở huyện học rất tốt, bạn bè cũng đối xử tốt với cậu.

Quả nhiên Tần Ngộ vừa nói xong, Trương thị đã mỹ mãn đi làm việc khác, vừa đi vừa hát.

Tần Ngộ đốt hai ngọn nến. Dưới ánh nến ố vàng cậu thử luyện mấy chữ và kinh ngạc phát hiện bảng chữ mẫu này cực kỳ hợp với phong cách của cậu.

Bởi vì khoa cử quy định mọi người viết chữ khải nên tới giờ Tần Ngộ cũng chỉ quanh quẩn trong kiểu chữ này. Một là vì tài nguyên có hạn nên cậu chỉ có thể tận dụng những gì có sẵn. Thứ hai là người xưa thường nói thấy chữ như thấy người. Nhìn chữ viết của một người là có thể đoán được 7-8 phần tính cách của người đó. Đương nhiên sẽ có những người giỏi ngụy trang nhưng đa phần đều là như vậy. Tần Ngộ không phải người có tính cách khoa trương nên đương nhiên không nắm bắt được tinh túy của lối viết chữ thảo.

 

Thích Lan cho cậu một bảng chữ mẫu nhỏ. Tuy không biết đây là bút tích của vị đại gia nào nhưng chữ nhỏ đều nhịp, khí thế nối liền, quả thực xứng với một câu “Hình dạng tách biệt, khí thế nối liền”.

Tần Ngộ vui vẻ và tiếp tục luyện. Đến khi Trương thị gọi ăn cơm cậu mới lưu luyến cất bảng chữ mẫu cẩn thận vào rương đựng sách.

Có lẽ vì luyện chữ dưới ánh nến lâu nên vừa thả lỏng cậu đã thấy hoa mắt. Tần Ngộ thầm căng thẳng và mắng bản thân tùy tiện sẽ dễ khiến mắt có tật. Về sau không có việc quan trọng cậu sẽ không thể làm thế này nữa.

Trương thị cũng nhắc mãi nhưng đa phần đều là chế nhạo: “Con thích bảng chữ mẫu kia đến thế à?”

Tần Ngộ chỉ nói ngắn gọn: “Rất có ích.”

Trương thị hé miệng cười và càng thêm tò mò về Thích Lan.

Vì bảng chữ mẫu này mà Tần Ngộ lại điều chỉnh thời gian luyện chữ mỗi ngày. Như thế thời gian một ngày của cậu đã tràn đầy. Lúc này còn là ngày tết nên cậu còn phải dành mấy ngày để đi thăm hỏi mọi người.

Cậu cần tới thăm Đàm phu tử, Tần bá phụ, Triệu bá phụ, lý chính và trong tộc. Mấy người đầu là tình nghĩa có trước có sau, mấy người sau là củng cố nền tảng.

Trước khi đi ngủ Tần Ngộ cứ nghĩ mãi tới việc này và đột nhiên cảm thấy kỳ nghỉ hơi nặng nề.

Mấy ngày sau cậu tận dụng thời gian giải quyết mọi việc. Cậu thậm chí tiết kiệm thời gian và không đi dạo tiêu cơm sau khi ăn nữa. Trương thị còn tưởng bài tập của huyện học nặng nề nên mỗi khi tới sân sau đều nhẹ tay nhẹ chân sợ quấy rầy con.

Bỗng nhiên có một buổi sáng nọ bà thử thăm dò nhẹ giọng gọi một câu. Tần Ngộ ngẩng đầu hỏi “Mẫu thân, sao thế?”

Trương thị muốn nói lại thôi và nhìn ra ngoài cửa hàng. Cuối cùng bà vẫn nói: “Con xem sắp tết rồi, hàng xóm cũng muốn chút không khí vui mừng và xin mấy câu đối xuân……” Giọng bà càng ngày càng nhỏ.

 

Tần Ngộ không thể nhìn mẹ mình rụt rè nên cậu nắm lấy tay mẹ và cười nói: “Được. Khi nào họ cần?”

“Có ảnh hưởng tới việc của con không?”

“Không đâu.” Tần Ngộ nghiêm túc nói: “Thật đó.”

Lúc này Trương thị nhẹ nhàng thở ra và đi ra ngoài. Chỉ trong một lát hàng xóm chung quanh đã mang theo nào giấy đỏ, nào quà tiến vào. Bọn họ người mang trứng gà, điểm tâm, bột mì hoặc ít thịt viên nhà làm.

“Ngộ Nhi à, hôm nay phiền cháu rồi.” Bà chủ hàng bánh nướng ngượng ngùng nói.

Tần Ngộ: “Không sao, không biết đại nương muốn câu đối xuân như thế nào?”

“Ta muốn thịnh vương sinh sôi, cả nhà bình an.”

Tần Ngộ suy nghĩ một phen và cầm bút viết: “Thành đông thành tây đón bốn mùa, gia đình thịnh vượng. Thành nam và bắc hướng tám phương đón phúc đầy nhà.”

Hoành phi: “Hòa khí sinh tài.”

Câu đối này dễ hiểu nên bà chủ hàng bánh nướng nghe xong lập tức vỗ tay khen và cười híp mắt.

“Ngộ Nhi, câu này cháu viết đúng là nói lên tiếng lòng của ta. Ta rất thích. Phiền cháu viết thêm cho ta một đôi câu đối nhé, ngoài ra còn thêm một chữ Phúc thật to.”

Tần Ngộ cười và gật gật đầu.

Chờ cậu viết xong câu đối và mẹ cậu tiễn khách đi thì đã qua trưa.

Trương thị thương con và vội đi tới bóp vai cho cậu. Tần Ngộ không cự tuyệt bởi cậu thực sự mệt mỏi nên tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mọi người tới nhờ viết câu đối mang theo không ít đồ ăn chín. Trương thị chưng thịt viên và một quả bí đỏ non sau đó nấu chút mì. Trước sau không quá 15 phút bà đã làm xong.

Tần Ngộ vừa ăn đồ ăn nóng hổi vừa nghĩ tới lịch trình tiếp theo.

 

Cậu mang Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn đã chép xong tới hiệu sách và cầm tiền về. Trên đường cậu mua một hộp cao bôi mặt và một cây trâm gỗ khắc hoa mai.

Trương thị nhận được quà thì vừa đau lòng lại vừa vui, “Con vẫn nhận chép sách sao? Vất vả kiếm tiền thì giữ lấy mà dùng.”

“Con cảm thấy cây trâm hoa mai này rất hợp với mẫu thân. Ngài cài lên đầu hẳn rất đẹp.”

Phụ nữ nghe chồng hoặc con khen thì đều vui, Trương thị cũng thế. Sau này bà cứ dùng cây trâm này mãi không nỡ gỡ xuống.

Rồi sau đó, Tần Ngộ và mẹ mang theo quà tới thăm Đàm phu tử.

Đàm tú tài gọi cậu tới thư phòng hỏi tình hình học tập rồi kiểm tra một lượt. Tần Ngộ đối đáp trôi chảy thế là ông vừa lòng vuốt râu rồi giữ mẹ con cậu lại ăn cơm trưa.

Sau giờ ngọ Tần Ngộ và mẹ về nhà và không đi đâu nữa.

Tiếp theo cậu đi thăm tộc trưởng và vài người lớn trong họ, rồi tới nhà lý chính.

Lúc cậu gặp Tần Hoài Minh thì đối phương không chút khách sáo đấm bả vai cậu một cái: “Được lắm, giờ này mới thèm tới đây.”

Tần Ngộ liên tục xin tha.

Triệu Cẩm Đường cũng ở đó nên lập tức hừ một tiếng và lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ ta đã sớm định đi tìm ngươi nhưng A Minh nói ngươi bận nên ta đành nhịn.”

Tần Ngộ than: “Đúng là hơi bận thật.”

Triệu Cẩm Đường và Tần Hoài Minh kinh ngạc nhìn cậu. Có thể khiến Tần Ngộ mở miệng nói bận thì hẳn phải bận thật.

Triệu Cẩm Đường chần chờ: “Bài tập của huyện học nặng nề như thế sao?”

“Không phải.” Trước mặt bạn tốt nên Tần Ngộ không giấu bọn họ cái gì và nói tới việc mình chép sách.

Tần Hoài Minh và Triệu Cẩm Đường nghẹn họng.

 

Tần Hoài Minh: “Đệ cũng quá khắt khe với bản thân mình rồi.”

Triệu Cẩm Đường cũng đồng tình: “A Minh nói đúng, vất vả lắm ngươi mới được nghỉ phép thì nên thả lỏng một chút.”

Chẳng lẽ cậu ngại bài tập chưa đủ nhiều hay sao mà còn tìm thêm việc.

Tần Ngộ không tranh luận mà ngược lại hỏi tình hình gần đây của hai người.

Tần Hoài Minh còn đỡ nhưng ánh mắt Triệu Cẩm Đường bắt đầu né tránh. Tần Hoài Minh tức giận vạch trần hắn: “Trước kia đệ ở đây còn đỡ, nhưng từ khi đệ tới huyện học là tên này lại lười. Hiện tại hắn kém ta một khoảng xa.”

“Ta, ta cũng nghiêm túc học mà, nhưng mà khó quá.” Triệu Cẩm Đường không có tự tin mà phản bác.

Tần Ngộ xoa xoa mày, hoàn toàn không ngạc nhiên. Cậu hỏi cụ thể về tiến độ học tập của Triệu Cẩm Đường và nhíu mày lại. Lúc biết có nhiều nội dung Triệu Cẩm Đường không hiểu thế là cậu chọn mấy điểm chính giảng giải tỉ mỉ hơn.

Vốn Tần Hoài Minh đang muốn hàn huyên việc nhà với Tần Ngộ nhưng cuối cùng cũng nghe đến mê mẩn. Đàm phu tử giảng không sai nhưng không dễ hiểu như Tần Ngộ. Cậu hiểu Triệu Cẩm Đường nên luôn nhắm vào sự dễ hiểu khi giảng bài.

Tần Ngộ nói xong một đoạn mới thấy miệng khô và bưng chén trà trên bàn lên uống cạn sạch.

Tần Hoài Minh nhìn cậu và vừa bội phục vừa hâm mộ: “Ngộ đệ, ta cảm thấy học vấn của đệ ngày càng tốt.”

Ngay cả những chỗ phu tử không giảng mà Tần Ngộ cũng có thể nói ra một vài. Chẳng trách bao nhiêu đồng sinh đều muốn nhờ quan hệ để được vào huyện học.

 

 

 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.