Con Đường Thi Cử Thời Cổ Đại

Chương 36: Khúc thủy lưu thương (một loại trò chơi)



Việc Nghiêm Thanh đổi ký túc xá cũng không khiến huyện học có thay đổi gì. Chỉ có Thích Lan thân thiết với Tần Ngộ mới hỏi hai câu.

Tần Ngộ chỉ nói: “Nghiêm…… huynh thân với Liễu Cẩn hơn.” Thích Lan mở quạt và ghé sát hỏi: “Đệ bị bọn họ bắt nạt à?” “Không hề.” Tần Ngộ dở khóc dở cười: “Đệ có phải trẻ con đâu.”

Thích Lan nghe thế thì lắc đầu: “Đệ mà có được sự bướng bỉnh ngang ngược không sợ trời không sợ đất của trẻ con thì ta lại chẳng lo lắng.”

Rồi bỗng nhiên hắn chuyển giọng và chớp chớp mắt hỏi: “Hay đệ chuyển tới ở với ta? Một mình ta ở cũng buồn.”

Tần Ngộ: “………Lan huynh, đừng nói linh tinh.”

Tuy hiện tại ở huyện học đồng sinh và tú tài không chia ra quá rõ như trước. Nhưng nếu Tần Ngộ chuyển vào ở với Thích Lan thì lời đồn sẽ bay theo hướng nào không ai biết được.

Thích Lan thu lại cây quạt và đập đập lòng bàn tay nói: “Trêu đệ thôi, ta không muốn đệ thành mục tiêu cho mọi người tấn công.”

Hắn thở dài, ánh mắt u oán: “Sao đệ không sinh sớm hơn mấy năm nhỉ? Nếu thế hiện tại đệ đã là tú tài, chúng ta cũng có thể danh chính ngôn thuận ở chung một ký túc xá.”

Tần Ngộ bất đắc dĩ: “Lan huynh, việc này không phải việc đệ có thể làm chủ.”

“Aizzz, đáng tiếc, quá đáng tiếc!” Thích Lan rung đùi đắc ý, bộ dạng làm ra vẻ phù hoa.

Tần Ngộ vẫn giữ im lặng còn Thích Lan thì cảm thán một lúc mới hỏi về bạn cùng phòng của Tần Ngộ.

“Huynh ấy nói năng lễ độ, ôn hòa lại hào phóng.” Tạm dừng một lát cậu mới bổ sung thêm: “Hà huynh có khiếm khuyết về toán học nhưng kinh nghĩa thì tốt vô cùng nên bọn đệ có thảo luận hai lần.”

 

Thích Lan lập tức hiểu và chớp chớp mắt với Tần Ngộ. Cậu làm như không biết và đưa ra một đề kinh nghĩa thế là Thích Lan lập tức nghiêm túc.

Lúc sau Tần Ngộ có gặp Nghiêm Thanh và Liễu Cẩn vài lần. Sắc mặt Nghiêm Thanh lạnh nhạt, nhưng Tần Ngộ phát hiện đôi mắt đối phương rũ xuống giống như không dám nhìn thẳng mình. Liễu Cẩn thì tươi cười gượng gạo nhưng vẫn hàn huyên hai câu và Tần Ngộ cũng phối hợp.

Không có cách nào. Bọn họ đều ở huyện học nên dù sau lưng không ưa nhau nhưng bề ngoài vẫn phải duy trì lễ nghĩa. Hơn nữa, có lẽ vì đã hoàn toàn xé rách mặt, cũng có lẽ Liễu Cẩn tự biết đuối lý nên hiện tại hắn cũng khách sáo hơn với cậu.

Bạn cùng phòng mới của cậu là người thân thiện, cũng không có tật xấu. Còn cái tên Vương Sinh kia tuy trong lòng căm hận cậu nhưng cũng chẳng làm được sóng to gió lớn gì.

Tần Ngộ cảm giác mỗi ngày đều rất tốt, vì thế cậu học tập càng hăng say hơn.

Huyện học vang tiếng chim tước hót, cỏ khô nơi góc tường cũng đổi sang màu xanh.

Hôm nay vừa tan học Thích Lan đã đi tới chỗ Tần Ngộ. Cậu tưởng Thích Lan muốn thảo luận nội dung kinh nghĩa mà học chính giảng hôm nay.   Không ngờ đối phương lại hỏi cậu ngày mai nghỉ tắm gội có kế hoạch nào khác không.

Tần Ngộ cẩn thận nghĩ nghĩ, “Đệ không có việc gì, chắc chỉ luyện chữ một lát rồi ôn tập lại nội dung đã học.”

Thích Lan nhướng mày hỏi: “Nếu ngày mai ta mời đệ ra ngoài chơi đệ có đi không?”

Tần Ngộ chắp tay cười: “Lan huynh có ý tốt thì đệ đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Được, vậy giờ Tỵ ngày mai đệ chờ ta ở cửa, chúng ta cùng đi ngắm cảnh.”

Hẹn xong Thích Lan mới rời đi.

 

Một đồng sinh bên cạnh dán tới thấp giọng hỏi: “Thích tú tài lại mời ngươi ra ngoài chơi à?”

Tần Ngộ hơi thu lại ý cười và nhẹ đáp. Đồng sinh kia khó nén được hâm mộ trong đáy mắt. Tần Ngộ bị kẻ đó nhìn thì hơi khó chịu và lên tiếng chào hỏi sau đó cõng rương đựng sách rời đi.

Tới tối Hà Tuệ cũng nhắc tới việc này thế là Tần Ngộ kinh ngạc: “Sao Hà huynh cũng biết?”

Hà Tuệ còn kinh ngạc hơn cậu: “Ngươi không biết à?” Tần Ngộ: “Biết cái gì?”

Hà Tuệ nhìn vẻ mặt cậu mờ mịt thì khóe miệng giật giật: “Chuyện trong sân của chúng ta cơ bản đều truyền ra ngoài.” Sau đó hắn lại xua xua tay, “Chủ yếu là vì tuổi ngươi còn nhỏ, quá đáng chú ý. Nếu là một đồng sinh khác có thân thiết với tú tài cũng chẳng ai thèm bàn tán làm gì.”

Đừng nhìn đều là đồng sinh nhưng những người 30-40 tuổi kém xa những đồng sinh nhỏ tuổi. Bởi người còn trẻ sẽ có cơ hội có được tiền đồ như gấm. Đám đồng sinh trong huyện học tuy không khoa trương như thế nhưng cũng tầm 17-18 tuổi, thậm chí có người hơn 20. Chỉ mỗi Tần Ngộ mới 11-12 tuổi, vì thế chả khác nào ánh nến trong bóng đêm.

Có người đố ky, có kẻ hâm mộ, có người thờ ơ với cậu.

Nếu đi thi viện thì tuổi tác của Tần Ngộ sẽ khiến quan chủ khảo chú ý nhiều hơn một chút. Những kẻ vốn không có nắm chắc với thi viện càng thêm ruột gan cồn cào, hận không thể hắt bẩn thanh danh của cậu.

Bởi vậy hành động của Tần Ngộ mới khiến mọi người chú ý. Đã thế cậu lại thân thiết với Thích Lan, một người có danh tiếng tốt trong đám tú tài. Đây chính là vòng quan hệ có sẵn mà ai cũng mong muốn. Không nói tới cái khác, chỉ nói tới mấy đề kinh nghĩa, nếu bọn họ chịu chỉ bảo cho Tần Ngộ thì ắt cậu sẽ được lợi rất nhiều.

Mà kiến thức của một người chính là thứ quyết định kết quả thi viện, là lợi ích sau lưng tú tài.

Tần Ngộ hơi suy nghĩ đã hiểu và lập tức nghiêm túc hẳn lên. Hà Tuệ phì cười: “Bộ dạng này của ngươi thật giống phu tử.”

 

Tần Ngộ thở dài: “Hà huynh……”

Hà Tuệ: “Được, được, ta không trêu ghẹo ngươi nữa. Nhưng …” Hắn nhìn Tần Ngộ, ánh mắt ôn hòa, “Ngươi cũng không cần cảm thấy gánh nặng gì, nên làm thế nào thì cứ làm thế. Chỉ có kẻ tài trí bình thường mới không bị người khác đố kỵ.”

Tần Ngộ kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Hà Tuệ đã chuẩn bị đi ngủ.

Ngày tiếp theo mặt trời tỏa ánh nắng tươi đẹp xuống thế gian. Vừa nhìn đã biết thời tiết hôm nay rất đẹp và hợp ra ngoài.

Tần Ngộ cõng rương đựng sách chờ bên cửa hông của huyện học và một lát sau đã thấy Thích Lan tới.

Mành xe ngựa được xốc lên, Thích Y nhảy từ trên xe xuống dọa Tần Ngộ hoảng sợ và vội chạy lên đỡ: “Ngươi chậm một chút.”

“Không sao, ta có phải lão già đâu.” Thích Y lât tay bắt lấy cánh tay Tần Ngộ và hỏi: “Ngươi đã ăn cơm sáng chưa?”

Tần Ngộ: “Ăn rồi.”

Thích Y nghẹn một chút, “Vậy hiện tại hẳn ngươi cũng đói rồi hả? Lúc ta tới đây đã chuẩn bị không ít đồ ăn ngon trong xe cho ngươi nếm thử.” Hắn túm Tần Ngộ lên xe ngựa.

Thích Lan lên tiếng: “Đệ cẩn thận chút, Tần Ngộ không giống đệ đâu. Đệ có ngã cũng không việc gì.”

Thích Y lập tức trợn trắng mắt với anh mình.

Ba người cùng ngồi trong xe ngựa nên hơi chật nhưng Thích Y một hai phải ngồi gần Tần Ngộ, “Trong nắm gạo nếp này có nhân đậu đỏ, ngươi xem mẹ ngươi làm ngon hay đầu bếp nhà ta làm ngon.”

Lần trước Tần Ngộ mang đồ ăn vặt cho Thích Lan nên hắn mang về cho người nhà ăn thử. Thích Y ăn mấy món đó và rất thích nên để đầu bếp nhà mình cũng làm theo. Lúc này gặp nhau hắn muốn khoe cho Tần Ngộ nếm thử.

Cục bột nếp trắng trẻo mềm mại rất đáng yêu. Tần Ngộ cắn một miếng chỉ thấy nhân đậu đỏ mềm mịn quyện với vỏ gạo nếp thơm lừng nhưng không ngấy. Quả thực rất ngon.

 

“Ngon hả?”

Tần Ngộ: “Ừ.”

Thích Y: “Còn mấy món khác đó.”

Dọc đường đi chỉ nghe thấy hắn giới thiệu các món khác nhau.

Xe ngựa ra khỏi huyện thành và cuối cùng dừng ở một nơi có mặt cỏ bằng phẳng. Tần Ngộ xuống xe mới phát hiện nơi này cây rừng tươi tốt, cách đó không xa còn có suối nước róc rách. Cậu nhìn quanh vừa lúc thấy mấy con chim én bay qua xua tan sự tĩnh lặng và mang lại sức sống cho cảnh vật.

Nơi này nhiều suối nước nên mới được đặt tên là huyện Nghi Khê.

Dưới tàng cây có hai người đang đứng. Tần Ngộ đi tới chào hỏi: “Vương huynh, Trương huynh.”

“Tới rồi à?” Vương Toản cười cười sau đó ra hiệu ý bảo bọn họ im lặng. Thích Lan nhìn lướt qua hai người, “Hai người đang đánh cờ mồm à?”

Người chơi cờ không cần quân cờ hay bàn cờ mà dựa vào trí nhớ cao siêu để hình dung thế cờ, sau đó nói miệng nước đi tiếp theo của mình.

Lúc Tần Ngộ biết còn có cách chơi này thì chỉ cảm thấy bị đả kích thật mạnh!

Ngay cả chơi cờ thật cậu còn không học được cái gì thế mà đám Vương Toản đã bắt đầu đánh cờ mồm. Phải hình dung cảm giác này như thế nào nhỉ? Chắc là cảm giác khi chung quanh đều là cao thủ, chỉ có mình là cùi bắp.

Thích Lan để ý thấy mặt Tần Ngộ biến sắc thì dò hỏi. Sau khi biết được suy nghĩ của cậu thì buồn cười: “Bọn họ đâu có giỏi được như thế?

Vương huynh và Trương huynh cũng chỉ nỗ lực thử một lần thôi.” Ý hắn là mọi người cũng chỉ ở trình độ ban đầu, chẳng qua họ muốn hù Tần Ngộ thôi.

Bọn họ không chờ bao lâu thì Trương Giới nhận thua.

Thích Lan cười nói: “Nhị vị có muốn cùng chúng ta đi dạo thưởng cảnh không?”

 

“Đương nhiên.”

Bọn họ tản bộ dọc theo suối nước và nói chuyện trời đất, thỉnh thoảng còn nói có sách, mách có chứng, cực kỳ vui vẻ.

Tần Ngộ nghiêm túc nghe, Thích Y cũng không chạy khắp nơi. Có chỗ nào không hiểu cậu sẽ hỏi trực tiếp. Đám Vương Toản cũng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của cậu.

Trương Giới nhìn nước suối trong vắt bên cạnh và thở dài. “Sao Trương huynh lại thở dài?”

Trương Giới chỉ chỉ dòng suối và nói: “Thời xưa lưu truyền giai thoạt về khúc thủy lưu thương. Hôm nay vốn ta định noi theo nhưng địa thế không như ý.”

Tần Ngộ nghiêng đầu nhìn nhìn và phát hiện Trương Giới nói rất đúng. Khúc thủy lưu thương cần dòng nước uốn lượn mới có ý và cảnh. Lúc dòng nước đưa rượu tới, ai uống sẽ phải phô diễn tài nghệ. Hơn nữa hoạt động kiểu này cần thị đồng chuyên chạy qua lại để mang tác phẩm của người chơi cho những người khác xem để bảo đảm mọi người đều có thể biết. Tác phẩm nổi tiếng “Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi cũng ra đời như thế.

Nhưng nhiều lúc chỉ cần thật sự muốn thì những quy tắc rườm rà có thể bỏ qua.

Thích Lan xoa cằm trầm ngâm một lát và nói: “Trong xe ngựa của ta có hai bình rượu ngon, dụng cụ uống rượu cũng đủ.”

Vương Toản và Trương Giới liếc nhau sau đó đều nhận ra nóng lòng muốn thử từ mắt đối phương: “Khéo quá, trong xe ngựa của chúng ta cũng có hai bầu rượu.”

Thích Y huých vai Tần Ngộ, “Hế, ngươi có muốn chơi không?”

Nói thật thì Tần Ngộ cũng muốn chơi. Khúc thủy lưu thương là trò chơi của đám văn nhân nho nhã mà cậu chỉ đọc được trên sách. Không biết thực sự chơi thì sẽ thế nào.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu trong ánh mắt mang theo ý cười của Thích Y.

 

Mọi người đều tán thành thế là Thích Lan mang theo Thích Y quay lại xe để lấy rượu và đồ dùng tới.

Bởi vì dòng suối gần như chảy thẳng tắp nên cần rút thăm quyết định một người làm chân chạy vặt truyền các tác phẩm của người chơi. Sau đó ai làm thơ không hay hoặc không làm được thơ sẽ phải uống rượu phạt và thay ca làm chân chạy vặt.

Thích Y không may rút phải lá thăm trống không, còn của người khác đều đánh số thứ tự chỗ ngồi. Thích Lan ngồi đầu, sau đó tới Vương Toản, Tần Ngộ và Trương Giới. Mỗi người ngồi cách nhau 6 mét.

Mọi người lập tức ngồi vào vị trí. Thích Y đi lên phía trước, cách Thích Lan chừng 3 mét và đặt khay rượu bằng gỗ vào dòng suối. Dưới ánh mặt trời, nước suối lóng lánh, rượu lướt qua Thích Lan, Vương Toản và chuẩn xác dừng trước mặt Tần Ngộ.

Tần Ngộ:!!!

Không gian chợt yên tĩnh, sau đó tiếng cười vang lên hết đợt này tới đợt khác. Chơi chung một thời gian nên bọn họ đều biết Tần Ngộ làm thơ chả ra gì, cũng không biết uống rượu.

Mắt Thích Y tỏa sáng, chỉ kém chưa nói: Không làm được thơ thì phạt ba chén rượu!

Ngón chân giấu trong giày của Tần Ngộ cũng cuộn lại vì lo lắng. Cậu uống cạn chén rượu và bị sặc vì vị cay nồng, mặt nóng bừng.

Sau đó cậu đặt một trang giấy lên rương đựng sách và cầm bút nghĩ nửa ngày cũng không viết được cái gì.

Thích Y cười khanh khách: “Ta nói này Tần đồng sinh, ngươi nhanh lên đi, mọi người đều đang chờ đó.”

Tần Ngộ vội nín thở tập trung nhưng càng không nghĩ được gì. Sau một lúc lâu cậu mới nghẹn được một bài vè. Thích Y thấy thế thì cười ngã ngửa ra và vội chạy tới chạy lui cho người khác xem bài vè của Tần Ngộ.

Vương Toản cười nói: “Hiền đệ, hôm nay đệ phải uống rượu phạt rồi.”

Thích Lan đứng dậy và đi tới cười nói: “Ngộ đệ ít hơn chúng ta vài tuổi, đây lại là lần đầu chơi trò chơi, hắn lại không uống rượu bao giờ nên lấy

 

trà thay rượu nhé?”

Mục đích của mọi người chỉ vì vui vẻ nên lập tức đồng ý, “Thích huynh nói có lý.”

Thích Y lấy nước trà đưa cho Tần Ngộ: “Trà này giúp tỉnh rượu đó.”

Cũng không biết có phải do có cồn không nhưng mặt Tần Ngộ đỏ hồng, miệng nói nhỏ: “Cảm ơn.”

Cậu lấy trà thay rượu và uống ba chén. Sau đó cậu súc rửa chén rượu rồi rót rượu và đặt khay xuống. Thích Y đã ngồi chỗ của cậu còn Tần Ngộ đảm nhiệm vị trí chạy vặt.

Khay rượu không dừng ở chỗ Trương Giới nên Tần Ngộ lại cầm khay chạy tới trước và thả vào suối nước.

Một vòng mới lại bắt đầu.

Lúc này đây khay dừng trước mặt Vương Toản. Đối phương đúng là thư sinh tiêu chuẩn nên lập tức vui vẻ uống cạn chén rượu sau đó vung bút lưu loát làm một bài thơ.

Tần Ngộ đứng bên cạnh càng xem càng vui, càng bội phục và vội mang tới cho mọi người khác cùng xem.

Vương Toản chắp tay sau lưng, ngửa mặt lên trời, tóc mái hai bên mạ một tầng màu vàng, mắt nhắm lại, bộ dạng cực kỳ tin tưởng với thơ mình làm ra.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.