Trong lòng Tần Ngộ không có việc gì khác ngoài đọc sách. Vì thế lúc cậu hoàn hồn thì thời tiết đã thay đổi, nhiệt độ hạ xuống, mùa đông tới.
Quận Đại Xuyên ở hướng tây nam và trấn nhỏ Trường Ninh cũng có chung khí hậu với cả khu vực này. Mùa hè ở đây oi bức, mùa đông vừa ướt vừa lạnh, gió rét chui qua các loại khe hở thấm vào người.
Năm vừa rồi vào lúc này Tần Ngộ đã mặc áo bông, cả người như quả bóng tròn vo. Năm nay Trương thị cũng không ngoại lệ và sớm chuẩn bị áo bông cho con trai. Vì cậu đã đi học nên bà đặc biệt chuẩn bị áo bông mới.
Tần Ngộ chưa mặc ngay mà vẫn mặc một cái áo khoác nửa cũ bên trong có nhét ít bông giúp chống lạnh. Vào buổi sáng hàng ngày cậu thậm chí còn dậy sớm hơn mùa hè. Trương thị bận làm đậu phụ thế là cậu nương ánh nến mỏng manh để tập thể dục cho thân thể nóng lên.
Cậu muốn rèn luyện khả năng chịu lạnh của bản thân đồng thời tăng cường thể chất nhưng cậu cũng không dám làm quá đáng. Trong lúc rèn luyện cậu cũng cẩn thận chú ý để bản thân không bị cảm lạnh.
Tần Ngộ hiểu thân thể mình.
Cậu không đủ sức khỏe, không thể giúp mẹ làm đậu phụ nhưng làm cơm sáng thì không thành vấn đề.
Cháo mặn, trứng rán, nhân hạch đào, hạnh nhân, hạt vừng, quả phỉ. Cháo mặn chính là cháo nấu từ các loại lương thực phụ lại bỏ thêm mỡ lợn, muối, rau dưa. Sau khi nấu xong cậu sẽ căn cứ theo khẩu vị cá nhân để thêm ít dầu vừng và hành thái.
Có đôi khi cậu cũng thay đổi khẩu vị và phối hợp quả hạch. Tần Ngộ còn ra ngoài mua bánh bao thịt mang về ăn với sữa đậu nành mới ra lò hoặc trứng gà nước đường. Mùi vị kia đúng là tuyệt.
Trương thị mang tâm tình phức tạp ăn sáng. Con trai nấu cơm cho bà nên đương nhiên bà rất vui, hương vị cũng ngon nhưng ví tiền rất đau.
Bà uyển chuyển ám chỉ mình không cần ăn mấy cái này, chỉ cần một bát cơm độn khoai lang đỏ là được, nếu nhạt nhẽo có thể thêm chút dưa muối.
Tần Ngộ buông bát nói, “Mẫu thân không thích thì về sau con cũng không ăn nữa.”
Trương thị:………
Cũng không biết có phải ăn uống đầy đủ hay không mà năm nay Trương thị cảm giác thân thể mình không mệt và lạnh như năm ngoái nữa. Hơn nữa Tần Ngộ rất kiên trì nên bà cũng đành thỏa hiệp.
Ăn cơm sáng xong Tần Hoài Minh đúng giờ tới gọi cậu cùng đi học. Cậu nhóc cõng rương đựng sách và cùng Tần Hoài Minh bước nhanh tới trường.
Mùa đông trời sáng muộn nên lúc bọn họ đi học trời vẫn là màu xám, tầm nhìn cũng không tốt. Nhưng lúc này đã có một vài cửa hàng mở cửa, ánh sáng và mùi đồ ăn bay ra ngoài mang theo ấm áp cho buổi sáng mùa đông lạnh lẽo.
Có đôi khi Tần Ngộ đi trên đường và trong lòng sẽ trào ra xúc động muốn chạy dọc con phố để tới lớp. Nhưng cậu nhanh chóng nén suy nghĩ này xuống vì nơi này không phải xã hội hiện đại, việc chạy buổi sáng để tập thể dục quá không phù hợp.
Ở chỗ này, một học trò cõng rương đựng sách mà chạy lăng quăng sẽ chướng mắt, đồng thời có thể khiến người khác cho rằng có việc gì quan trọng. Cuối cùng gây ra hiểu lầm gì thì quá không tốt.
Thế nên cậu chuyển chạy thành đi nhanh.
Tần Hoài Minh khó hiểu, “Đệ đi nhanh như thế làm gì, chúng ta sẽ không bị muộn đâu.”
Tần Ngộ lời ít mà ý nhiều: “Đệ muốn rèn luyện thân thể.” Tần Hoài Minh giật giật khóe miệng: “Thôi được rồi.”
Lúc bọn họ tới trường trán Tần Hoài Minh đổ đầy mồ hôi, miệng ồn ào kêu nóng. Tần Ngộ thấy thế thì hâm mộ thiếu niên sức sống hừng hực.
“Ta đi học đây.” Tần Hoài Minh vẫy tay tạm biệt và vào lớp Ất.
Trong lớp Bính lúc này chưa có ai, Tần Ngộ là người tới sớm nhất. Lúc này sắc trời còn tối tăm nên cậu châm nến và nhìn lại bài vở sau đó bắt đầu học thuộc.
Lúc sau lần lượt có các học sinh khác tới. Người cuối cùng là Triệu Cẩm Đường. Mặt cậu nhóc đỏ bừng, mũi thấm ướt mồ hôi, vừa ngồi xuống cậu đã thở phào.
Sợ quá, suýt thì cậu đã muộn rồi.
Cậu nhìn quanh sau đó đột nhiên quay đầu dọa Tần Ngộ hoảng sợ. Tần Ngộ cười hỏi: “Làm gì thế?”
Triệu Cẩm Đường bội phục: “Mấy người tới sớm thế!” Tần Ngộ chớp chớp mắt: “Ngươi cũng có thể tới sớm.”
Triệu Cẩm Đường nhăn mặt nghĩ mình không thể. Buổi sáng quá lạnh nên cậu luyến tiếc ổ chăn ấm áp. Ngẫm lại mùa đông mới qua non nửa, phía sau còn lạnh hơn thế là lòng cậu chỉ thấy tuyệt vọng.
Sau khi thương tiếc bản thân một phen cậu xoa xoa mặt rồi bắt đầu đọc sách và đương nhiên là bị vấp: “Quân tử chi đạo: đạm nhi bất yếm, giản nhi văn, ôn … ôn nhi … lý, tri … viễn chi … cận …”
Lúc này phía sau truyền tới một giọng nói còn non nớt nhưng vô cùng ôn hòa: “tri phong chi tự, tri vi chi hiển, khả dữ nhập đức hĩ.” (Đạo người quân tử là: nhạt nhưng không chán, giản dị nhưng có văn vẻ, ôn hòa mà hữu lý, biết gần gũi những chỗ xa xôi, biết gốc nguồn phong hóa, biết những cái rõ rệt của những chỗ nhỏ nhặt, như thế mới có thể nhập vào cõi của đức vậy – tudiendanhngon)
Đây là nội dung của “Trung Dung”. So sánh với “Luận Ngữ” và “Mạnh Tử” thì “Trung Dung” chỉ có 3568 chữ nên học thuộc nhẹ nhàng hơn nhiều. Nhưng đối Triệu Cẩm Đường mà nói thì tất cả đều là địa ngục khó khăn.
Lần này cậu xoay cả người lại, khuôn mặt vô cùng đáng thương mà nhìn Tần Ngộ. Rõ ràng cậu lớn hơn Tần Ngộ, cũng khỏe hơn Tần Ngộ nhưng lại mặt dày bày ra bộ dạng con chó con đáng thương này.
Tần Ngộ thở dài: “Không phải ta đã bảo ngươi phải hiểu nghĩa trước rồi hẵng đọc à?”
Triệu Cẩm Đường học vẹt nhưng không hiểu nên đương nhiên học trước quên sau.
Quả nhiên cậu nhóc lập tức hít hít mũi và nói: “Ý ta cũng không nhớ.”
“Ngươi có ghi chú không?” Tần Ngộ không phải người hẹp hòi nên trước giờ cậu chưa từng giấu mọi người chuyện mình ghi chú. Những người khác muốn học cậu cũng vui vẻ chia sẻ. Nhưng cuối cùng chẳng giải quyết được gì.
Triệu Cẩm Đường lẩm bẩm: “Ghi chú thì không nghe được phu tử đang giảng cái gì.”
Cũng có người muốn mượn ghi chú của Tần Ngộ nhưng chữ cậu viết quá qua loa. Tần Ngộ cũng bất đắc dĩ bởi chữ phồn thể nhiều nét bút. Cậu có thể dùng chữ phồn thể để ghi chú đã là cực kỳ nỗ lực rồi.
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt Triệu Cẩm Đường toàn là khát vọng đối với tri thức khiến Tần Ngộ phì cười.
Cậu nén xúc động muốn xoa cái đầu nhỏ của Triệu Cẩm Đường và bắt đầu giảng giải cho đối phương sau đó nói: “Ý cuối nói tới việc đôi khi miệt mài theo đuổi thì phải liên hệ với bên dưới, ngươi đã hiểu chưa.”
Trong phòng học tự nhiên trở nên yên tĩnh từ lúc nào. Mọi người đều lắng nghe Tần Ngộ giảng bài cho Triệu Cẩm Đường.
Tần Ngộ nói rõ ràng mạch lạc khiến những học sinh khác cũng cảm thấy bản thân hiểu phần này rõ hơn. Bọn họ nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Tần Ngộ và cảm thán: sao cũng là người mà chênh lệch lại khác xa thế.
Triệu Cẩm Đường thì không nghĩ nhiều. Cậu chăm chú nhìn phần nội dung Tần Ngộ vừa giảng giải sau đó đọc qua lại hai lần và thử đọc mà không nhìn sách. Tuy vẫn hơi trúc trắc nhưng cuối cùng cậu cũng đọc xong cả một chương hoàn chỉnh.
Triệu Cẩm Đường vô cùng vui vẻ túm lấy tay Tần Ngộ mà lắc lắc: “Ngươi thật giỏi, ta biết rồi, bây giờ thì biết rồi.”
Cái này giống một tín hiệu thế là những người khác cũng nhào tới.
“Tần Ngộ, ta có hai đoạn không hiểu rõ nội dung, ngươi lý giải thế nào?”
“Tần Ngộ……”
Đàm tú tài cho phép học sinh cùng nhau thảo luận, coi như một hoạt động thu nhỏ của việc giao lưu giữa những văn nhân. Vì cả đám còn bé, thân phận không đủ nên giao lưu lẫn nhau là được, chứ chẳng người đọc sách nào chịu để chúng tham gia những buổi thảo luận chính thức.
Đương nhiên nếu một người tuổi còn nhỏ đã có học vấn cao thâm, tiếng lành đồn xa thì không nói làm gì.
Tần Ngộ cũng có rất nhiều chỗ không hiểu nên sẽ lấy ra hỏi những học sinh khác. Mọi người cùng nhau tiến bộ. Nếu câu trả lời còn có nghi vấn và không ai có thể đáp một cách xác đáng thì bọn họ sẽ ghi nhớ và hỏi phu tử.
Phương thức này mang hiệu quả cao nên Tần Ngộ cũng ghi lại những gì mình còn thắc mắc.
Người bên cạnh nhìn thấy thế thì trêu ghẹo nói: “Tần Ngộ, chữ của ngươi rất tinh tế. Nếu ghi chú của ngươi có thể đẹp thế này thì ta nghĩ ắt sẽ có ngời sẵn sàng bỏ tiền ra mua.”
Tần Ngộ giật mình nhưng rất nhanh đã nén ý tưởng này xuống, “Lưu huynh đừng chê cười ta.”
Đối phương là người cùng tộc với Lưu Văn Nguyên nên quan hệ với Tần Ngộ không tốt không xấu. Trước kia có Lưu Văn Nguyên nên người này luôn lạnh nhạt với Tần Ngộ. Sau này Lưu Văn Nguyên tới lớp Ất, Tần Ngộ lại toàn tâm toàn ý đọc sách và hoàn toàn không giấu dốt nên bọn họ thường xuyên trao đổi thảo luận nội dung văn chương. Thường xuyên qua lại khiến quan hệ của cả hai tốt hơn.
Tần Ngộ cũng bởi vậy mới nghe thấy đối phương nói rằng Lưu Văn Nguyên lén bày khá nhiều trò ngáng chân cậu. Tên kia nói cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi dỗ phu tử thiên vị và trộm dạy mình nhiều hơn. Nếu không cậu đâu có tiến bộ nhanh như thế được.