Một bên Tô Thính Ngôn dựa vào người anh, một bên hỏi thắc mắc hỏi, “Anh đã làm gì trước khi làm việc này…, tại sao mấy cái này còn chưa ăn qua nữa?”
“Lúc trước…. Đi học.”
“À, đi học cũng không được ăn mấy thứ này sao?”
“Tôi học đại học ở nước ngoài.”
“Anh cũng đi nước ngoài sao? Nếu như mà đi đánh bóng tên tuổi, làm giá lên thì sẽ thêm phần giống thật.”
“Cũng không nhát định vậy đâu…”
Khi anh trở về thì liền nhậm chức tổng giám đốc tập đoàn Lâm Vũ, thật ra học ở đâu thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh vào Lâm Vũ.
Tô Thính Ngôn nghe xong cảm thấy hơi kì lạ, “Ban đầu tôi nghĩ anh dựa vào khuôn mặt này mà kiếm cơm, nhưng mà hiện tại anh làm việc này cũng rất cố gắng rồi, không tệ không tệ, bảo sao anh nhìn vậy mà có khí chất cực kì, vượt qua tất cả, không giống ba cái loài vịt hoang trong nước.”
Chủ Đỉnh đứng ở một bên không kìm được mà nói, “Vịt hoang cái gì, cô đang nói ai đó hải!”
Tô Thính Ngôn sợ hết hồn, liền chui vào trong lồng ngực của Lâm Nhứ.
Lâm Nhứ thấy hành động của cô, hơi ngẳng đầu lên, “Chu Đỉnh, ở đây hết chuyện cho cậu rồi.”
Giọng nói hiện tại với vừa rồi không giống nhau, tuy Lâm Nhứ nói chuyện ôn hòa, nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh, làm cho Chu Đỉnh chắn động.
Cậu ta nhìn Tô Thính một cách u oán, sau đó tức giận đứng lên, nhanh chóng chạy.