Cuộc Sống Trước Hôn Nhân

Chương 2: Chương 2



“Ồ, là luật sư sao, chắc chắn công việc rất bận rộn, hơn nữa người ta còn không phải luật sư vô danh, mà là luật sư nổi tiếng, huyền thoại trong giới đó biết không?”Hoài Triệt Triệt mang giày cao gót nhưng bước đi rất nhanh, giống như đang chạy bước nhỏ, chỉ hơn một phút đã từ cửa sau gọi được xe taxi, nhưng lại không chặn được cái miệng của Đường Dao trong tai nghe điện thoại.“Cậu đừng dùng đạo đức trói buộc tớ, Đường Tiểu Dao.” Sau khi lên xe, Hoài Triệt Triệt mới thấy yên tâm, miệng thì cảnh cáo Đường Dao, tay lại tức tốc mở WeChat, tìm tài khoản người đàn ông để ảnh đại diện là một vầng trăng khuyết: “Anh ấy bận không thể đi xem mắt, đối với mọi người đều là chuyện tốt.”Trong ấn tượng của Hoài Triệt Triệt, những người làm luật sư thường để ảnh đại diện là hình họ mặc com-lê, tạo dáng chuyên nghiệp với phông nền trắng, như sợ không thể hiện được sự chuyên nghiệp nghiêm túc vậy.
Nhưng hình đại diện của Hoắc Tu lại khá ngẫu hứng, giống như vào một buổi tối nào đó tự nhiên hứng lên liền chụp hình bầu trời đêm vậy.Tấm hình này hình như còn không được full HD, thậm chí còn mang đến cảm giác xa xưa từ ánh sáng mờ nhạt ở viền ánh trăng và vùng nhiễu sáng*.*Vùng nhiễu sáng: các đốm lấm tấm nhỏ xuất hiện trên những hình ảnh chụp trong vùng tối hoặc nơi có điều kiện ánh sáng thấp.Ừm, đúng là ra dáng bộn bề nhiều việc.Hoài Triệt Triệt, người không bao giờ giữ hình đại diện quá một tuần đã nghĩ như vậy.Trước đây, hai người liên lạc với nhau thông qua ba mẹ hai bên, đến tận hôm qua mới kết bạn WeChat với nhau. Chụp toàn bộ lịch sử trò chuyện đến lúc nãy cũng chỉ có hai, ba tin nhắn. Hoắc Tu hỏi cô có biết vị trí của Nghiên Đình Lâu không, cô trả lời “biết”, Hoắc Tu nhắn thêm “OK, mai gặp” là hết.Lúc này, Hoài Triệt Triệt mở màn hình nhắn tin với Hoắc Tu, nhưng không phải vì cô muốn nhắn tin với anh. Cô bấm hai cái vào màn hình, chuyển cho Hoắc Tu ba ngàn tệ.Ngụ ý rất rõ ràng: tôi mời anh bữa cơm, hai chúng ta không ai nợ ai.Hơn nữa, Hoài Triệt Triệt ít nhiều cũng biết mình đuối lý, nghĩ đến việc muốn nhận được lợi ích của người ta thì nên nể mặt họ, thế là cô hy vọng luật sư Hoắc đừng ăn bữa cơm cô mời còn đi tố cáo cô.“Cái này sao gọi là trói buộc đạo đức được, cùng lắm là tớ bị khuôn mặt của anh ấy mua chuộc mà thôi!”Đường Dao tiếp tục khuếch đại bên kia đầu dây: “Cậu xem, khuôn mặt của người ta đẹp trai cỡ này. Hôm qua, lúc cậu gửi hình chụp của anh ấy cho tớ, tớ còn không dám nhìn lâu, sợ con tim rung động lại muốn chấm mút.”Đường Dao nói nửa đùa nửa thật, nhưng lại nhận xét đúng trọng tâm. Hình thẻ của Hoắc Tu được chụp lúc tốt nghiệp thạc sĩ vào bốn, năm năm trước. Trong hình, anh mặc âu phục đen, mắt nhìn thẳng ống kính mỉm cười, khuôn mặt ưa nhìn ôn hòa, đè bẹp hình tự sướng và nghệ thuật của không biết bao nhiêu người.
Gia cảnh và học vấn của Hoắc Tu cũng hoàn toàn tương xứng với ngoại hình xuất sắc của mình. Ba mẹ anh đều là đối tác cấp cao với vòng tròn đỏ*. Bản thân anh khi còn đang học thạc sĩ đã đi theo giáo sư hướng dẫn chinh chiến khắp nơi, là phụ tá đắc lực nhất của thầy hướng dẫn, chưa tốt nghiệp đã có thể đảm đương vụ kiện một mình. Sau đó, anh tách ra cùng mấy người bạn mở văn phòng luật sư, hiện nay là một luật sư có tiếng trong giới luật.*Vòng tròn đỏ: tập hợp các công ty luật hàng đầu Trung Quốc.“Đúng rồi, tớ chưa kể với cậu về vụ kiện huyền thoại của Hoắc Tu đúng không?” Đường Dao bỗng nhiên vỗ đùi: “Đúng, đúng, đúng, lúc ấy cậu đi nước ngoài rồi mà, tớ cứ nhớ là phải kể với cậu, nhưng cứ lệch giờ rồi quên luôn!”“Đường Tiểu Dao.”Hoài Triệt Triệt cắt ngang lời cô ấy: “Thứ tớ không thích là xem mắt, không phải vị huyền thoại trong giới này. Hơn nữa, người giỏi trên thế gian này có rất nhiều, nếu gặp ai cũng phải yêu người đó thì chắc tớ phải nhờ vị huyền thoại trong giới này làm luật sư bào chữa cho tớ vì tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng mất!”“Ôi trời, cậu nghĩ cái gì vậy, ý tớ có phải như vậy đâu.”Đường Dao vốn cũng chỉ muốn chia sẻ một câu chuyện thú vị, không phải muốn ghép đôi hai người họ. Vừa nghe giọng Hoài Triệt Triệt có vẻ không vui, cô ấy lập tức chuyển chủ đề: “Người giỏi tất nhiên có rất nhiều, nhưng không ai bằng được người trong lòng cậu…”Cô ấy thoáng ngừng lại rồi nói tên người trong lòng Hoài Triệt Triệt với giọng chòng ghẹo:“Siêu sao nổi tiếng Tiêu Kinh Du đúng không?”Nhắc tới Tiêu Kinh Du, dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng vừa nãy của Hoài Triệt Triệt lập tức trở nên dịu dàng: “Cậu đừng nói chuyện thấy ghét như vậy được không, chúng tớ chỉ là bạn mà thôi.”“Hiểu mà, tớ quá hiểu ấy chứ, trong WeChat của tớ nhiều bạn như thế lắm.” Đường Dao thâm ý nói, lại chuyển chủ đề: “Nhưng mà Triệt Triệt, cậu nói xem, cậu bỏ đi như vậy, ba cậu... cậu định báo cáo thế nào đây?”“...”Một câu đâm trúng ngay chỗ đau của Hoài Triệt Triệt.Ba của Hoài Triệt Triệt, Hoài Kiến Trung, là một trong những người đầu tiên tham gia vào làn sóng kinh doanh buôn bán khi đất nước bắt đầu cải cách mở cửa. Thời gian đầu, cái gì ông cũng làm, đảo đĩa CD, bán thuốc lá, cũng đã từng làm ở bếp được bao ăn bao ở trong thời điểm nghèo nhất. Sau này, ông dùng số tiền lời từ việc buôn bán hùn vốn với người khác mở một cái xưởng bán cau, mấy năm nay tích lũy khá nhiều tiền, bây giờ đã có thể xem là tư bản, bắt đầu chơi đầu tư.Sự thành công trong việc kinh doanh khiến Hoài Kiến Trung luôn mang suy nghĩ mọi việc đều thuận lợi, lơ là việc đồng hành và bầu bạn cùng gia đình. Ông còn cực kỳ tự tin áp dụng cách giáo dục thất vọng* mà ba mẹ Trung Quốc thế hệ trước thường dùng. Mỗi lần ông về nhà đều lôi Hoài Triệt Triệt mắng chửi, sợ cô thấy mình giỏi sẽ không thể dạy bảo được nữa.*Cách giáo dục thất vọng: để người học gặp phải những thất bại trong quá trình học tập, từ đó kích thích tiềm năng của người học.Lúc Hoài Triệt Triệt học tiểu học còn khóc khi bị mắng, nhưng lên cấp hai thì chính là Hoài Kiến Trung nói một câu, cô đáp lại một câu, thể hiện rõ sự bất mãn trên mặt đối với người ba cả năm không về nhà, mà về là kiếm chuyện.May thay, tuy cô ham chơi nhưng rất thông minh, thành tích học tập luôn rất tốt, lúc thi đại học còn vượt hẳn phong độ bình thường, cao hơn tận ba mươi điểm so với ba lần thi thử, lừa ba cô lén điền nguyện vọng vào trường đại học 985* xa Khánh Thành nhất, đại học Hải Thành.*Trường đại học 985: Trường đại học tiên tiến với trình độ quốc tế.Khi đó, Hoài Kiến Trung không bán cau nữa, rời khỏi vị trí lãnh đạo tập trung đầu tư, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Ông nói với cô rất nhiều lần, không cho cô đi học xa nhà. Hoài Triệt Triệt cứ vâng vâng dạ dạ, nhưng khi giấy báo trúng tuyển được gửi đến nhà, ba cô tức giận đến nỗi dọa sẽ đánh gãy chân cô, may mà có mẹ Hoài ngăn cản, nói nếu muốn động vào một cọng tóc của con gái thì phải bước qua xác của bà, khiến Hoài Kiến Trung giận đến nỗi suýt phải nhập viện.Thế nhưng, Hoài Triệt Triệt không quan tâm, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng hít thở bầu không khí tự do. Cuối tháng tám, cô liền phủi mông khởi hành đi Hải Thành, đi du lịch ăn chơi suốt nửa tháng, đầu tháng chín mới xách hành lý đi báo danh nhập học.Ngoại hình của Hoài Triệt Triệt giống mẹ, da trắng, mắt to, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay. Khi im lặng, mỗi đường nét đều toát lên sự trong trẻo dịu dàng, vừa mở miệng thì khuôn mặt đó liền trở nên tinh ranh.Các bạn học khác khi mới đến nơi đất khách quê người sẽ cảm thấy lo lắng hoặc nhút nhát. Còn Hoài Triệt Triệt giống như hổ thả về rừng, tò mò trước tất cả mọi thứ, thậm chí có thể nói chuyện với dì quản lý ký túc xá suốt nửa tiếng đồng hồ.Cũng trong thời gian này, Hoài Triệt Triệt chính thức quen biết với Tiêu Kinh Du.Anh ta là con nhà nghèo vượt khó, đến từ Tịch Thành, đạt thủ khoa trong kỳ thi đại học, ngoài giờ học còn tự học đánh đàn ghi-ta. Trên sân khấu trong buổi tiệc chào mừng tân sinh viên, anh ta đã hát bài hát “Trăng bán nguyệt” gây chấn động toàn trường. Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta được nói giống rất nhiều người, chỉ cần là nghệ sĩ nam đẹp trai đều gán cho anh ta.Hoài Triệt Triệt luôn không thích người khác nói Tiêu Kinh Du giống ai. Cô cảm thấy Tiêu Kinh Du là duy nhất, anh ta không giống ai khác, cũng không ai có thể thay thế được.Hôm đó, sau khi màn trình diễn kết thúc, Hoài Triệt Triệt nán lại hậu trường, muốn xin số điện thoại của Tiêu Kinh Du. Trong danh bạ điện thoại, cô mỗi ngày đổi tên một lần, từ Cá Nhỏ Vàng thành Cá Voi Nhỏ, ngày nào cũng nằm trên bàn vừa nhìn vừa cười ngây ngô, giống như giữa họ có bí mật mà không ai biết vậy.Suốt khoảng thời gian năm nhất, cô tận dụng mọi cách để gặp Tiêu Kinh Du. Tiêu Kinh Du chơi bóng rổ, cô đảm bảo đưa nước tận nơi. Tiêu Kinh Du đi thư viện, cô liền dậy từ năm giờ sáng để lấy chỗ ngồi bên cạnh anh ta.Khi đó, Hoài Triệt Triệt thường xuyên khơi chuyện nói: “Tớ thấy cậu hát rất hay.”Về sau, sự thật chứng minh lời Hoài Triệt Triệt nói là đúng.Khi đó, khái niệm người nổi tiếng trên mạng vừa mới xuất hiện. Trong một buổi văn nghệ ở trường, một đoạn video quay Tiêu Kinh Du trình diễn được đăng lên mạng, trong thời gian ngắn anh ta trở nên nổi tiếng không ai bì kịp, nhanh chóng thuận lợi ký hợp đồng với công ty quản lý, bắt đầu phát triển con đường ca hát.Tận dụng việc học khoa tiếng Trung vào ca hát, album đầu tiên có tổng cộng mười bài hát, tám bài hát đều do Tiêu Kinh Du viết lời, bài nào cũng vô cùng tinh túy, đậm chất tự sự. Sau này, trong những năm anh ta cực kỳ nổi tiếng, album đó được fan phong là album huyền thoại đầu tiên.Tiêu Kinh Du hoạt động năm thứ hai đã thành công tham gia Xuân Vãn. Hôm đó, Hoài Triệt Triệt xin nghỉ phép, ngồi ở chung cư xem phát sóng trực tiếp, vừa xem vừa gọi điện cho gia đình, hỏi ba mẹ cảm thấy Tiêu Kinh Du thế nào, đẹp trai lắm đúng không.Hoài Kiến Trung khi ấy vừa nghe cách nói chuyện của Hoài Triệt Triệt là biết tỏng tâm tư cô ra sao, rõ ràng trong lòng người ba trung niên rất quan tâm con gái nhưng mở miệng lại không nói được lời nào tốt đẹp: “Đẹp trai thì được tích sự gì, ngày nào cũng ra ngoài ca hát, quanh năm suốt tháng có thể ở bên con được mấy ngày. Muốn tìm chồng phải thực dụng một chút, vừa có thể kiếm tiền vừa có thể chăm sóc con, ngoại hình ưa nhìn là được rồi!”Giọng điệu bề trên “con thì biết cái gì” làm Hoài Triệt Triệt tức giận đến nỗi cúp điện thoại ngay lập tức.“Bỏ đi, nhắc đến ông ấy làm gì!” Hoài Triệt Triệt lúc viết giấy để lại thì sảng khoái lắm, bây giờ nhớ lại mới thấy chột dạ: “Ông ấy chẳng vừa mắt cái gì cả, không vừa mắt Tiêu Kinh Du, không vừa mắt tớ, dù sao tớ thích ai ông ấy cũng không hài lòng, vậy tớ cũng không cần phải báo chuyện yêu đương của tớ với ông ấy.”“Ồ, OK.” Đường Dao hết cách: “Bây giờ chuyện xem mắt kết thúc là xong rồi, với tính tình của cậu thì tớ nghĩ cũng chẳng có kết quả. Cậu đi đến đâu rồi, tớ đến gặp cậu, chúng ta cùng đi ăn nhé?”Hoài Triệt Triệt vừa định đồng ý, nhưng nhớ ra hôm qua có nghe trợ lý của Tiêu Kinh Du nói anh ta đã về Khánh Thành, liền đổi ý: “Hình như Tiêu Kinh Du về Khánh Thành rồi, để tớ gọi hỏi anh ấy có đến không, nếu có thì tối nay tụ tập luôn đi.”“Cũng được.” Đường Dao nói: “Vậy cậu đi gặp Tiêu Kinh Du đi, kiếm được chỗ thì gửi định vị cho tớ.”“Được!”Hoài Triệt Triệt gọi điện thoại cho Tiêu Kinh Du trước, không ai bắt máy. Cô tiếp tục gọi cho trợ lý của Tiêu Kinh Du, điện thoại nhanh chóng được kết nối.Hóa ra Tiêu Kinh Du đang chụp ảnh bìa tạp chí ở gần đây, bận rộn suốt cả buổi trưa, cũng sắp xong rồi, sau đó sẽ tan làm.Đúng là cơ hội trời ban, Hoài Triệt Triệt bảo tài xế taxi đi đến địa chỉ mới, chỗ của Tiêu Kinh Du.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.